Chương 26: Tiểu đáng thương nghịch tập (26)

Tác giả: Danh Vi Đê Điều (Điệu Thấp Danh Tiếng)

Edit: Mun1911

Sau khi bị Bùi Tư Đình phá hỏng chuyện tốt, Chu Vũ Hinh lập tức lập ra một kế hoạch mới.

Ngày hôm sau, Lục Minh Sanh được thả câu đang lái xe đi trên đường. Đi ngang qua một giao lộ giao thông đông đúc, Lục Minh Sanh cẩn thận giảm tốc độ thì bất ngờ có một bóng người lao tới trước xe hắn.

Hắn vội vàng phanh gấp, bóng người kia thét lên một tiếng, va vào đầu xe rồi ngã xuống đất.

Lục Minh Sanh vội vàng xuống xe, cô gái bị đυ.ng ngã ngồi phịch xuống đất. Thấy hắn tới, cô gái rụt rè ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ.

"Chu tiểu thư?" Lục Minh Sanh sửng sốt, đồng thời lại có cảm giác không ngoài dự đoán, nhẹ nhàng tiến lên đỡ cô dậy.

"Chu tiểu thư, cô không sao chứ?"

Chu Vũ Hinh thuận theo đỡ tay hắn đứng lên, dưới chân xoay một cái thuận thế ngã vào trong lòng Lục Minh Sanh, trên mặt lập tức xuất hiện hai vệt đỏ ửng động lòng người.

"Xin lỗi! Tôi không cố ý......"

Thấy cô thẹn thùng đến hận không thể vùi đầu vào trong ngực mình, trong lòng Lục Minh Sanh khẽ động, vươn tay ôm lấy bả vai cô: "Không sao, chân cô không sao chứ? Có đứng lên được không?"

Bầu không khí giữa hai người đúng lúc vừa vặn, đột nhiên có tiếng giày cao gót dồn dập truyền đến. Bùi Tư Đình nhanh chóng vọt tới, ngước gương mặt trang điểm tinh xảo lên, đẩy Lục Minh Sanh lảo đảo ra sau.

"Lái xe như thế à? Thấy có người còn không dừng xe!" Bùi Tư Đình chỉ vào Lục Minh Sanh chửi ầm lên: "Mắt không tốt có thể đi khoa mắt khám xem! Đυ.ng hỏng Vũ Hinh nhà chúng tôi, anh bồi thường nổi không?"

Chu Vũ Hinh sửng sốt trong giây lát, vội vàng đi qua giữ chặt Bùi Tư Đình: "Chị, Lục tổng không phải cố ý! Em không sao."

"Lục tổng? Lại là tổng giám đốc công ty?" Bùi Tư Đình tựa hồ sửng sốt một chút, nhìn xe lại nhìn người, nhất thời lửa càng lớn: "Có tiền thì ghê gớm lắm sao? Có tiền là có thể coi mạng người như cỏ rác? Họ Lục, tôi nói cho anh biết, nếu Vũ Hinh nhà tôi có chuyện gì, tôi muốn anh đền mạng!"

Bị một người phụ nữ chưa từng gặp gỡ đối đãi như thế, sắc mặt Lục Minh Sanh lập tức đen như đít nồi: "Cô là ai? Hai người quen nhau à?"

Hắn nói xong nghi hoặc nhìn Chu Vũ Hinh, ánh mắt kia rõ ràng cảm thấy hai cô đang hợp tác đυ.ng độ kiếm chuyện. Chu Vũ Hinh thầm kêu không tốt, cố nén xấu hổ khuyên giải: "Lục tổng, đây là bạn của tôi, cô ấy... cô ấy không có ác ý, chỉ là quá lo lắng cho tôi..."

Đáng tiếc Bùi Tư Đình hoàn toàn không phối hợp, đổ thêm dầu vào lửa nói: "Vũ Hinh, em khách khí với hắn như vậy làm gì? Họ Lục, thái độ của anh thế là sao? Đυ.ng người còn có lý phải không?"

Bùi Tư Đình càng nói càng tức giận, gân cổ lên quát: "Tôi nói cho anh biết, chỉ bằng thái độ này của anh, chuyện hôm nay đừng nghĩ sẽ kết thúc đơn giản!"

Lục Minh Sanh tức giận đến đỏ mặt, nhìn thấy người xung quanh lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, nhanh chóng nói vài câu giữ thể diện rồi chui vào trong xe: "Không thể nói lý! Tôi lười so đo với một người đàn bà điên!"

Bùi Tư Đình không chịu bỏ qua, chặn ở trước xe hắn: "Họ Lục, anh muốn làm gì? Đυ.ng người còn muốn chạy! Tôi nói cho anh biết, tôi đã nhớ kỹ biển số xe, nếu anh dám chạy, tôi liền đi cục cảnh sát báo cảnh sát!"

Chu Vũ Hinh sắp điên rồi, liều mạng kéo cô vào ven đường: "Chị Bùi! Thôi chị Bùi, chúng ta đi thôi! Em thật sự không sao. Là em không nhìn đường đυ.ng vào xe của Lục tổng!"

Bùi Tư Đình căn bản không nghe lời khuyên can: "Không được! Không thể cứ như vậy buông tha hắn! Họ Lục dừng lại!"

Nhìn thấy Bùi Tư Đình đã bị khống chế, Lục Minh Sanh không dám chậm trễ, vội vàng đạp chân ga nghênh ngang phóng đi.

Hai người ở ven đường lôi lôi kéo kéo một lúc lâu, Chu Vũ Hinh lại thề mình không có chuyện gì, sự cố lần này không phải lỗi của Lục tổng, Bùi Tư Đình mới coi như bỏ qua.

Nhìn bộ dáng Chu Vũ Hinh rầu rĩ không vui, Bùi Tư Đình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cốc trán của cô: "Em đó! mềm yếu như vậy, về sau không tránh khỏi bị người khi dễ chết!"

Chu Vũ Hinh căn bản không có tâm tình để ý tới cô, chậm rãi trở về chỗ ở, bóng lưng rất là hiu quạnh.

Ngày hôm sau, Chu Vũ Hinh vui vẻ tới tìm Bùi Tư Đình, nói cho cô biết mình đã giúp cô tìm một công việc. Bùi Tư Đình nhìn thoáng qua, trong lòng âm thầm bĩu môi: Vừa mệt vừa ít tiền, vừa nhìn đã biết Chu Vũ Hinh chỉ tùy tiện tìm.

Không có hào quang não tàn, Bùi Tư Đình càng ở chung với Chu Vũ Hinh thì càng thấy rõ bộ mặt thật của cô ta. Cô phát hiện Chu Vũ Hinh kỳ thật cũng không thông minh lắm, tài ăn nói cũng không tốt lắm, ít nhất trong mắt "người từng trải" như cô, căn bản không có gì đáng sợ.

Nghĩ vậy, Bùi Tư Đình càng hận đến nghiến răng: Nếu không phải bị Chu Vũ Hinh thôi miên, mình làm sao có thể rơi vào tình trạng bị loại tiểu nha đầu này đùa bỡn trong lòng bàn tay?

Chu Vũ Hinh cũng không biết Bùi Tư Đình nghĩ gì, còn đang hăng hái bừng bừng mà nói: "Chị Bùi, thế nào? Công việc này không tệ! Viên tổng nói, ngày mai có thể đi làm luôn!"

Bùi Tư Đình làm ra biểu tình rối rắm, nhìn Chu Vũ Hinh muốn nói lại thôi: "Công việc này cũng tốt, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" vẻ mặt Chu Vũ Hinh khẩn trương, hận không thể làm cho Bùi Tư Đình đáng ghét này lập tức cút đi làm, để cô có thể chuyên tâm đi công lược Lục Minh Sanh.

Nội tâm Bùi Tư Đình giãy dụa một hồi, lôi kéo tay Chu Vũ Hinh kiên định nói: "Vũ Hinh, chị nghĩ kỹ rồi! Chị vẫn nên ở nhà thôi. Lúc xảy ra tai nạn xe cộ ngày hôm qua, chị nói hơi quá mức, chị sợ họ Lục ghi hận trong lòng sẽ tìm em gây phiền toái..."

Chu Vũ Hinh: Cô mẹ nó cũng biết miệng mình thối! Vậy lúc đó sao không ngậm miệng lại, hả? Làm hỏng chuyện của bà đây đối với cô có lợi ích gì!

Chu Vũ Hinh tức giận oán hận nói với hệ thống lược đoạt giả: "Hệ thống, ngươi có biện pháp nào khiến mụ đàn bà này cút đi không? Ta chịu đựng đủ rồi!"

Hệ thống lược đoạt giả cũng rất đau đầu: "Có thể là do lúc trước thời điểm tẩy não cho cô ta, đã gieo vào đầu quá nhiều tư tưởng bảo hộ ngươi, dẫn đến cô ta đối với ngươi dư thừa du͙© vọиɠ bảo hộ. Hiện tại ngươi muốn đuổi cô ta đi, ta cũng không có biện pháp gì."

Chu Vũ Hinh nhất thời phát điên nói: "Vậy làm sao bây giờ? Để cho cô ta tiếp tục quấy rầy kế hoạch của ta sao? Độ hảo cảm của Lục Minh Sanh đối với ta cũng sắp âm rồi!"

Hệ thống lược đoạt giả hời hợt nói: "Ngươi muốn cho cô ta an phận cũng đơn giản mà! Độ tín nhiệm của cô ta đối với ngươi là tuyệt đối, lần sau trước khi hành động cho cô ta uống thuốc ngủ, bảo đảm cô ta sẽ an phận!"

Chu Vũ Hinh: A, đều bị người phụ nữ này chọc tức tới ngu luôn!

Hệ thống lược đoạt giả lập tức nhắc nhở: "Ngươi phải nhanh lên! Hiện tại Trì Tang đã công lược được 95% tiến độ, đến khi hắn công lược thành công, tất cả giá trị khí vận của Lâm Cừ đều sẽ bị hắn hút đi, đồng nghĩa với toàn bộ những gì chúng ta làm ở tiểu thế giới này đều là không công."

Hệ thống lược đoạt giả lập tức lại khuyên nhủ: "Nếu thật sự không được, chúng ta liền chạy trốn đi? Kịp thời ngừng tổn hại. Dù sao tiểu thế giới có thể cướp đoạt vận mệnh rất nhiều, cũng không thiếu một cái này."

Chu Vũ Hinh lập tức cự tuyệt: "Không được, ta nuốt không trôi cục tức này!"

Hệ thống lược đoạt giả có chút buồn bực: "Nếu như lúc trước ngươi đừng cá mặn như vậy, làm sao xảy ra nhiều chuyện như thế - Trì Tang là đồng nghiệp lợi hại như vậy, chúng ta làm không lại liền thừa nhận đi thôi! Tại sao phải một hai đối đầu với hắn ta?"

Chu Vũ Hinh lại thờ ơ nói: "Dù sao giá trị khí vận cũng chỉ còn lại một chút, đi sớm đi muộn đều bị pháp tắc rút sạch sẽ. Còn không bằng liều một phen, vạn nhất gió ngược chiều lật ngược tình thế không phải lời lớn sao?"

Hệ thống lược đoạt giả không có biện pháp với cô, ngẫm lại hình như quả thật không có nguy hiểm gì, cũng tùy cô.

Một người một hệ thống còn không biết Trì Tang cũng là đứa con của vận mệnh, tới tiểu thế giới này gánh vác sứ mệnh "Sắp xếp lại". Một khi hắn công lược hoàn thành, "lược đoạt giả" không chỉ lãng phí công sức ở thế giới này, toàn bộ khí vận tích góp từng chút một lúc trước cũng bị nhổ sạch sẽ.

Chu Vũ Hinh không chịu buông tha, ngày hôm sau lại tiếp tục hành động.

Buổi trưa, Lục Minh Sanh đến một bữa tiệc. Mới vừa tiễn khách xong đang chuẩn bị trở về nhà, liền bị một nhân viên phục vụ đυ.ng phải, bị tạt một thân nước.

"Xin lỗi ngài, tôi lau sạch giúp ngài!" Nhân viên phục vụ kinh hoảng rút khăn giấy lau nước đọng giúp hắn, Lục Minh Sanh lại một tay bắt lấy tay của cô, lạnh lùng nói:

"Chu Vũ Hinh, hôm nay cô lại muốn làm gì! Chơi tôi vui lắm sao?"

Chu Vũ Hinh ủy khuất muốn khóc: "Lục tổng, tôi thật sự không có đùa anh! Đều là người phụ nữ kia thích xen vào việc của người khác!"

Lục Minh Sanh buông cô ra, quay người định rời đi. Chu Vũ Hinh cũng bất chấp rụt rè, vội vàng ôm lấy anh: "Lục tổng, anh đừng đi, tôi... tôi thật sự thích anh!"

Sắc mặt Lục Minh Sanh khó coi nhìn chằm chằm Chu Vũ Hinh, đang muốn trào phúng vài câu, nhưng nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của đối phương, không hiểu tại sao lại mềm lòng.

Chu Vũ Hinh vội vàng nắm chặt thời gian thổ lộ: "Lục tổng, lúc trước là tôi mắt mù mới thích tên Lâm Cừ lãnh tâm lãnh phế kia, trải qua một loạt sự tình trước đó, tôi mới thấy rõ ràng ai mới thật sự đáng giá phó thác cả đời... Lục tổng, đừng đẩy tôi ra!"

Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng làm cho người ta mê say, Lục Minh Sanh giãy dụa một chút, cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được sự cám dỗ, liền đưa cô đến khách sạn gần nhất.

Dọc theo đường đi, Chu Vũ Hinh kinh hồn bạt vía, nghi thần nghi quỷ nhìn trái nhìn phải, sợ Bùi Tư Đình lại từ nơi nào đó xuất hiện, phá hỏng chuyện tốt của cô.

Những ngày qua, trải qua một loạt sự kiện như "Làm bộ bị bỏ thuốc nhưng chưa kịp ngẫu nhiên gặp được đã bị kéo về dội nước lạnh", " Giả say rượu gọi nhầm điện thoại ", "Tai nạn xe hơi", Chu Vũ Hinh cũng sắp bị Bùi Tư Đình chỉnh ra bóng ma tâm lý.

Cũng may tác dụng của thuốc ngủ tựa hồ rất tốt, lần này thẳng đến khi hai người tiến vào khách sạn, Bùi Tư Đình cũng không xuất hiện.

Lục Minh Sanh và Chu Vũ Hinh hai người ngươi có tình ta có ý, tự nhiên là một phen ngươi tới ta đi, muốn cự tuyệt còn nghênh đón. Trải qua hơn một giờ thâm nhập trao đổi, cuối cùng mây mưa cũng tan.

Chu Vũ Hinh mềm nhũn nép mình trong vòng tay Lục Minh Sanh, nhẹ giọng làm nũng, thể xác và tinh thần Lục Minh Sanh cũng sung sướиɠ mà trước nay chưa bao giờ có, tinh thần sảng khoái, hảo cảm đối với Chu Vũ Hinh không khỏi tăng nhiều.

Hệ thống lược đoạt giả cao hứng nói: "Độ hảo cảm của Lục Minh Sanh là 75, hết thảy đều tiến triển thuận lợi. Ký chủ nỗ lực thêm một chút!"

Độ hảo cảm của Lục Minh Sanh so với Lâm Cừ lúc ở đỉnh cao còn cao hơn, nếu là bình thường Chu Vũ Hinh còn có thể rất cao hứng, nhưng so sánh với độ hảo cảm của Trì Tang cao tới 95, trong nháy mắt Chu Vũ Hinh cảm thấy thành tích này không có gì đặc biệt!

"Hệ thống, ta đã dâng thân thể cho hắn, vì sao độ hảo cảm vẫn thấp như vậy?" Chu Vũ Hinh rất bất mãn, cẩu nam nhân này cũng quá keo kiệt.

Hệ thống lược đoạt giả lại cảm thấy bình thường: "Lục Minh Sanh vốn là người đào hoa, tình cảm đối với hắn mà nói chỉ là thứ điều hòa cuộc sống. Độ hảo cảm 75 chứng tỏ hắn đã động tâm với ngươi, khởi đầu thế này đã là không tệ!"

Hệ thống lược đoạt giả lại đề nghị: "Thế nhưng tình huống hiện tại khẩn cấp, tốc độ công lược này đúng là hơi chậm một chút. Ta đề nghị ngươi vận dụng khí vận bàn tay vàng, như vậy có thể nhanh chóng tăng độ hảo cảm, để hắn lập tức biến thân thành chó liếʍ chân cũng không thành vấn đề!"

Vừa nghe nói phải vận dụng giá trị khí vận của mấy thế giới trước, Chu Vũ Hinh lại do dự. Vạn nhất lần này không may thất bại, thì sẽ thật sự vừa mất vợ lại vừa mất binh – tổn thất lớn rồi!

Không đợi Chu Vũ Hinh suy nghĩ rõ ràng, cửa phòng đột nhiên bị người đập "Bang bang", tiếng gọi lo lắng của Bùi Tư Đình truyền đến: "Vũ Hinh, Vũ Hinh em có ở trong đó không?"

Đầu óc Chu Vũ Hinh mơ hồ, cùng Lục Minh Sanh liếc nhau, hai người đều có loại cảm giác số mệnh "Quả nhiên như thế", vội vàng không hẹn mà cùng xuống giường mặc quần áo.

"Mau! Mau phá cửa phòng ra!" Thấy bên trong không có động tĩnh, Bùi Tư Đình lập tức ra lệnh cho người bên cạnh.

Lục Minh Sanh và Chu Vũ Hinh nghe thấy lời này, nhất thời quá sợ hãi, muốn lao tới ngăn cản nhưng lại đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Chu Vũ Hinh bất chấp những thứ khác, vội vàng hét về phía cửa: "Chị Bùi, đừng vào!"

Tiếng hét của Chu Vũ Hinh hiển nhiên phản tác dụng, Bùi Tư Đình vừa nghe tiếng cô, càng không chút do dự lấy hết sức lực ra đập cửa. Không bao lâu, cửa phòng đã bị hai người đàn ông cường tráng phá mở.

Chu Vũ Hinh thét chói tai một tiếng, vội vàng lui về ổ chăn dùng chăn trùm kín đầu, Lục Minh Sanh mới mặc được một nửa cái quần, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lui về giường.

Sau khi cửa bị mở ra, ba bốn người đàn ông cao lớn xông vào. Bùi Tư Đình dẫn đầu, nhìn thoáng qua Lục Minh Sanh quần áo xốc xếch, lập tức giận tím mặt: "Lục Minh Sanh anh giỏi lắm! Lại dám khi dễ em gái tôi! Có phải anh ghi hận trong lòng chuyện tai nạn xe cộ lần trước, nên chờ thời cơ trả thù hay không?"

Bùi Tư Đình ngoài miệng mắng chửi lợi hại, tay chân cũng không nhàn rỗi, giơ túi xách nặng nề lên đập vào người Lục Minh Sanh.

Bùi Tư Đình xuống tay quá tàn nhẫn, vừa đập túi vừa đạp giày cao gót, Lục Minh Sanh vừa mới khơi dậy một chút tình yêu với Chu Vũ Hinh, trong nháy mắt đã bị đánh không còn sót lại chút nào.

"Đồ vô liêm sỉ! Đồ súc sinh hạ lưu! Tôi đánh chết anh! Đường đường là tổng giám đốc Lục thị, khi dễ em gái nhỏ không nơi nương tựa, anh thì là nhân vật công chúng cái gì!"

Bùi Tư Đình đánh chửi một hồi, lại nhào tới kéo chăn trùm kín Chu Vũ Hinh ra, để lộ khuôn mặt của cô ấy, nước mắt lưng tròng ôm lấy cô ấy khóc nức nở: "Hu hu hu...... Vũ Hinh! Vũ Hinh đáng thương của chị! Là chị không tốt! Chị tới chậm!"

Chu Vũ Hinh cũng khóc, vừa liều mạng dùng chăn che mặt vừa sụp đổ nói: "Chị, chị để bọn họ ra ngoài trước đi!"

Lúc này Bùi Tư Đình mới ý thức được ở đây còn có người ngoài, vội vàng nhanh chóng đem người đuổi ra ngoài: "Đi ra ngoài! Đều đi ra ngoài! Nhìn cái gì mà nhìn? Chuyện hôm nay không ai được phép nói ra ngoài, nếu không bà đây gϊếŧ chết người đó!"

Sau khi đóng cửa phòng lại, cơn giận của Bùi Tư Đình lại tiếp tục tăng vọt, liền nhào tới Lục Minh Sanh: "Tên khốn họ Lục! Tôi muốn công bố gièm pha của anh ra ngoài, cho anh ngồi tù! Cho anh thân bại danh liệt!"

Chu Vũ Hinh cũng bất chấp mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, vội vàng dùng sức ôm chặt lấy cô, dùng hết sức lực từ thời bú sữa ấn cô xuống đầu giường, vừa khóc vừa giải thích: "Chị, chị nghe em nói, Lục tổng không khi dễ em, là em tự nguyện!"

Bùi Tư Đình cũng thuận thế ôm lấy cô, vô cùng đau lòng nói: "Vũ Hinh, có phải họ Lục uy hϊếp em không? Em đừng sợ, nói cho chị bết, chị sẽ đòi công đạo cho em!"

Chu Vũ Hinh hận không thể ngửa mặt lên trời uống một ngụm Lăng Tiêu, bất chấp duy trì thiết lập nhân cách, cố nén nghẹn khuất nói: "Không có, là em ngưỡng mộ Lục tổng, cho nên mới..."

Lăng Tiêu: Tên một loại thuốc Đông y. Có tác dụng lưu thông khí huyết...

Bùi Tư Đình lúc này có chút xấu hổ, lại đau lòng khóc ròng nói: "Sao em lại ngốc như vậy! Những kẻ có tiền kia là mặt hàng gì em còn không rõ sao? Tại sao còn nhảy vào trong hố lửa!"

Lục Minh Sanh cảm thấy hắn chưa bao giờ nghẹn khuất như vậy, trước đây toàn là hắn xem trò cười của người khác, bây giờ đến phiên hắn, hắn mới hiểu được lực sát thương của người phụ nữ Chu Vũ Hinh này lớn tới mức nào.

Hắn thờ ơ lạnh nhạt nhìn hành động của hai người, nhanh chóng mặc quần áo rồi rời khỏi khách sạn không thèm quay đầu lại. Hắn thề, về sau có đánh chết hắn cũng không dính dáng đến Chu Vũ Hinh này nữa!

Họ Chu này chính là sao chổi, dính phải ai người đó xui xẻo!

Sau một phen gà bay chó sủa, Bùi Tư Đình đưa Chu Vũ Hinh về chỗ ở, dùng lời ngon tiếng ngọt trấn an.

Sau khi dỗ người ngủ say, Bùi Tư Đình rón rén rời đi, đi tới một góc yên tĩnh.

Bấm một cuộc điện thoại, Bùi Tư Đình thay đổi từ chị gái tri kỷ dịu dàng thành khí tràng ngự tỷ: "Đều chụp được chính diện phải không? Rất tốt! Chọn mấy tấm rõ ràng, dựa theo văn án tôi đưa đăng lên mạng, nhớ mua thủy quân!"

Dừng một chút, lại bổ sung: "Chờ sự tình lên men vài ngày, lại đem ảnh chụp lúc trước toàn bộ tung ra, nhất định phải đem họ Lục kéo xuống nước!"

Cúp điện thoại, Bùi Tư Đình nhìn thoáng qua điện thoại di động, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh: Tiểu kỹ nữ, bà đây chơi chết ngươi!

Tiểu Mun.