Chương 23: Tiểu đáng thương nghịch tập (23)

Tác giả: Danh Vi Đê Điều (Điệu Thấp Danh Tiếng)

Edit: Mun1911

truyenhdt.com Mun1911

Không ngoài dự đoán của hệ thống, Lâm Cừ thật sự rất muốn tìm tới cửa. Trên thực tế, vào giờ ăn cơm trưa ngày đầu tiên, hắn đã đến vùng ngoại ô thành phố M, chẳng qua sợ kí©h thí©ɧ đến Trì Tang cho nên không trực tiếp tới cửa.

Sau khi điều tra tình huống xung quanh xong càng khiến cho hắn lo lắng, nhịn không được lại gọi điện thoại cho Trì Tang: "Tiểu Trì, anh nghe nói trị an ở khu dân cư cũ kỹ này không tốt lắm, anh phái mấy người qua cho em nha?"

Nói xong, sợ Trì Tang phản cảm, lại giải thích thêm: "Yên tâm, sẽ không quấy rầy đến em, anh sẽ nói bọn họ tìm chỗ ở gần đó thôi."

Trì Tang đau đầu không thôi, giả bộ bất mãn nói: "Lâm tổng, bạn học của em sống ở đây lâu như vậy, cũng không xảy ra chuyện gì - có phải anh có thành kiến với nơi này không?"

Lâm tổng trầm giọng bức ép: "Nhưng anh nghe nói, ở gần đây, hôm nay còn có một nhóm cho vay nặng lãi tới đòi nợ..."

Trì Tang:...... Cảm ơn đã nhắc nhở, chính là tôi đây!

Vì để cho Lâm Cừ an tâm, Trì Tang đành phải nói: "Bọn họ là tới tìm người thiếu nợ, bạn học em cũng không thiếu tiền, hơn nữa bọn em có rất nhiều người, sẽ không gặp chuyện nguy hiểm!"

Lâm tổng lập tức phát hiện điểm đáng ngờ, nhịn không được hỏi: "Bọn em tụ tập nhiều người như vậy trong phòng làm gì? Không phải nói đi du lịch sao?"

Trì Tang lập tức làm bộ như không có việc gì, tùy ý nói: "Đúng vậy, từ thành phố H đến thành phố M du lịch, nhân tiện quay một đoạn video ngắn, giúp một bạn học thực hiện giấc mộng đạo diễn của cậu ấy."

Ở đầu bên kia, Đỗ Kiện Khang đang học thuộc lời thoại nghe thấy Trì Tang đang gọi điện thoại, lập tức dựng thẳng lỗ tai lên.

Hắn nghe không rõ Trì Tang đang nói cái gì, nhưng có thể thấy được đối phương trốn tránh và không được tự nhiên, lập tức phán đoán ra được người nói chuyện điện thoại với Trì Tang không biết chuyện hắn đang làm, thậm chí sau khi biết có thể sẽ đến ngăn cản.

Đỗ Kiện Khang giống như thấy được hy vọng thoát khỏi khốn cùng, không kịp nghĩ nhiều, thừa dịp người khác không chú ý liền nhấc chân chạy về phía Trì Tang: "Cứu với, gϊếŧ người rồi! Nhanh tới đây... Hức hu hu."

Nhìn Đỗ Kiện Khang đã bị chế phục, khóe miệng Trì Tang co rút, xem như có nhận thức hoàn toàn mới về bản lĩnh tìm đường chết của người nào đó.

Lâm Cừ hiển nhiên cũng nghe được động tĩnh, lập tức khẩn trương hơn: "Tiểu Trì, bên đó có chuyện gì? Ai vừa mới kêu cứu?"

Trì Tang không chút hoảng hốt: "Chỉ là một diễn viên đang diễn xuất thôi, mọi người đang quay phim cảnh sát bắt cướp." Hắn nói xong, lộ ra một nụ cười khát máu với Đỗ Kiện Khang, khiến cả người đối phương run lẩy bẩy.

Trì Tang lập tức lấy lý do cần chuyên tâm quay phim cúp điện thoại.

Hai người lôi lôi kéo kéo đến tận ba giờ chiều - Lâm Cừ nhận được một cú điện thoại, không thể không quay về thành phố H xử lý công việc của công ty. Trước khi đi hắn còn để lại vài người ở phụ cận nhìn chằm chằm, phòng ngừa vạn nhất.

Xế chiều ngày hôm sau, Trì Tang chỉnh đốn Đỗ Kiện Khang xong, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Lâm Cừ từ trong góc đi ra.

Trì Tang bị bắt ngay tại trận: "......"

Thấy Lâm Cừ không có ý định che giấu chuyện điều tra hành tung của hắn, Trì Tang ngược lại không biết phải làm sao bây giờ, lúng túng đứng tại chỗ.

Lâm Cừ thần sắc rất bình tĩnh, thấy hắn đi ra chỉ là khẽ gật đầu: "Sự tình xong rồi?"

"Ừm...... Xong rồi."

"Ngồi xe của anh về chứ?" Lâm Cừ mở cửa ghế lái phụ, Trì Tang ngoan ngoãn chui vào, thấy hắn đã thắt dây an toàn, Lâm Cừ ngồi trở lại ghế lái khởi động xe.

Đám người Diêm Kiến Hoa bị ném tại chỗ: "......"

Sau một lúc lâu, có người thận trọng mở miệng nói: "Đó chính là Lâm tổng đã cứu Trì thiếu sao? Khí thế thật dọa người."

"Đúng vậy, nếu không phải chênh lệch tuổi tác quá nhiều, thiếu chút nữa tôi còn cho rằng đó là cha của Trì thiếu..."

"...... Xem ra rất tức giận, có phải anh ta cho rằng chúng ta dẫn Trì thiếu ra ngoài lêu lổng không?"

"Chuyện bình thường đi? Con nhà ai đêm không về nhà ngủ phụ huynh chẳng nóng giận? Hơn nữa còn ở cùng một đám người không đứng đắn......"

Người này vừa nói ra, hiện trường lập tức yên tĩnh.

Hỏi: Tướng mạo hung ác + ăn mặc mất điểm + khí chất lưu manh + đêm không về nhà + dạy hư trẻ nhỏ + băng nhóm gây án = cái gì?

Đáp: Tâm thuật bất chính, không biết xấu hổ lôi kéo thiếu niên vô tri xuống nước.

Không, không, không! Lâm tổng hãy nghe chúng tôi giải thích, là Trì thiếu dẫn đầu, chúng tôi thật sự là người tốt! QAQ

Không đề cập tới nội tâm đám người Diêm Kiến Hoa sụp đổ, Trì Tang cùng Lâm Cừ im lặng về tới nhà ở thành phố H. Trên đường hai người một câu cũng không nói, không khí có chút áp lực.

Sau khi về đến nhà, Lâm Cừ bảo Trì Tang ngồi xuống, lúc này mới bình tĩnh mở miệng: "Hai ngày nay, em đều ở cùng một chỗ với Đỗ Kiện Khang?"

Trì Tang ra vẻ thoải mái nhún nhún vai: "Không chỉ có hắn, còn có những bằng hữu của em."

Thấy bộ dáng không sao cả của hắn, tâm tình Lâm Cừ có chút bất ổn: "Mọi người làm gì hắn rồi?"

Trì Tang bật cười: "Anh cho rằng bọn em sẽ làm cái gì? Cũng đã nói rồi, chỉ là quay một đoạn video ngắn. Không tin anh đi hỏi hắn đi!"

Thấy Trì Tang kiên định như vậy, trong lòng Lâm Cừ hơi yên tâm, có trời mới biết khi nhìn thấy Đỗ Kiện Khang mang vẻ mặt sống sót sau tai nạn nhanh chóng rời đi, trong lòng hắn bất an cỡ nào.

Suy đi nghĩ lại, Lâm Cừ vẫn không yên lòng: "Những bằng hữu kia của em......"

Trì Tang vội vàng trấn an: "Yên tâm! bọn họ đều là người tốt làm việc tuân thủ pháp luật, giả bộ như vậy là do nội dung vở kịch cần thiết. Chẳng phải em đã nói rồi sao?"

Để gia tăng sức thuyết phục, Trì Tang dứt khoát đưa video hiện trường cho Lâm Cừ xem: "Anh xem đi, bọn em không làm gì hắn đúng không? Đỗ Kiện Khang một ngón tay cũng không bị thương."

Nhưng mà, nhìn bộ dáng Đỗ Kiện Khang ở trong video liên tiếp làm trò hề, Lâm Cừ lại không cười, cũng không cảm thấy hả giận, thậm chí càng xem biểu tình càng nghiêm túc.

Trì Tang nhìn thấy Đỗ Kiện Khang bị các loại giày vò, thập phần hả giận, mà Lâm Cừ chú ý tới chính là đoản dao trong tay Trì Tang, gạt tàn thuốc thủy tinh trên sô pha phòng khách, kéo cắm trong ống bút...... Trong mắt Lâm Cừ, trong căn phòng này chứa đựng nguy cơ tứ phía, là một con thú bị vây khốn dồn đến góc tường, Lâm Cừ thật sự lo lắng Đỗ Kiện Khang sẽ chịu không nổi bí quá hoá liều.

Nếu như Trì Tang xảy ra chuyện, cho dù đem Đỗ Kiện Kiện thiên đao vạn quả thì có ý nghĩa gì nữa?

Cho đến khi xem hết video, Lâm Cừ lau mồ hôi lạnh ở trong lòng, nghiêm túc nhìn về phía Trì Tang: "Tiểu Trì, hai ngày nay mọi người ở đó chỉ để làm chuyện này?"

Không đợi hắn trả lời, Lâm Cừ đã tiếp tục nói: "Cầm dao xông vào nhà, giam giữ người trái phép, đe dọa uy hϊếp... Tiểu Trì, em có biết em đang làm gì không?"

Sắc mặt Trì Tang lập tức trầm xuống: "Làm sao, không phải chỉ là đùa một chút thôi sao? Đỗ Kiện Khang có thể ở bệnh viện lừa ăn lừa uống hai tháng, tại sao em không thể chỉnh hắn hai ngày!"

"Đây là hai chuyện khác nhau!" Thấy Trì Tang không cho là đúng, Lâm Cừ lập tức nóng nảy.

Trì Tang còn ngại không đủ, dùng giọng điệu giáo huấn nói: "Lâm Cừ, em đã sớm nói qua, anh quá nhân từ nương tay. Vạch trần bộ mặt thật của hắn trên truyền thông đã tính là trừng phạt sao? Đổi lại là em, làm cách nào cũng phải để cho hắn đem đồ ăn nôn ra hết, để cho hắn gánh trên vai khoản tiền chữa bệnh kếch xù, cả đời làm việc để trả nợ!"

"Anh thiện lương, anh hào phóng, có thể!" Trì Tang nói xong đứng lên, cười lạnh: "Nhưng em làm không được, bạn trai em bị người ta hắt nước bẩn, em nuốt không trôi cơn tức này!"

Lâm Cừ thở dài, kéo Trì Tang ngồi xuống, nhẫn nại khuyên giải: "Tiểu Trì, em đã nghĩ tới hay chưa? Em làm như vậy rất có thể sẽ phải ngồi tù! Bọn em xông vào nhà Đỗ Kiện Khang, không phải không có ai nhìn thấy, vạn nhất có người báo cảnh sát thì làm sao bây giờ? Em có thể giải thích rõ ràng không?"

Lâm Cừ càng nói càng vô cùng đau lòng: "Em đang mạo hiểm tương lai của mình! Đỗ Kiện Khang hắn đáng giá để em làm như vậy sao?"

Lâm Cừ ngoài miệng nói Đỗ Kiện Khang, kỳ thật điều hắn thật sự muốn nói chính là: Lâm Cừ anh đáng giá để em làm như vậy sao?

Nhìn ánh mắt đau lòng và áy náy của Lâm Cừ, chút tức giận của Trì Tang lập tức tiêu tan. Hắn đương nhiên biết, Lâm Cừ tức giận cũng không phải bởi vì mình giấu diếm hắn, cúp điện thoại của hắn, mà là lo lắng hắn sẽ bị liên lụy đến phạm tội, hủy hoại tương lai xán lạn của mình.

Không phải Lâm Cừ không có thủ đoạn lôi đình, lúc hắn đối phó với Tào Quốc Khánh không chút lưu tình. Bởi vì khi đó hắn đòi công đạo cho Trì Tang. Mà đối mặt với người đắc tội hắn, bản tính của hắn lại là khoan dung và độ lượng.

Trì Tang không có khả năng nói cho hắn biết, mình có hệ thống làm hậu thuẫn, không đến mức sẽ lật xe chỉ vì trận chiến nhỏ này, cũng không muốn nói cho hắn biết những thứ kia đều là đạo cụ không có khả năng gây tổn thương cho bất cứ ai, đối với phản ứng của Đỗ Kiện Khang hắn cũng đã sớm có sách lược ứng đối.

Lúc này hắn ngược lại rất muốn nhìn bộ dáng tức giận của người lương thiện: Nếu như mình cứ gàn bướng hồ đồ, Lâm Cừ sẽ làm như thế nào đây? Suy nghĩ một chút cũng thấy rất chờ mong nha!

Vì vậy, Trì Tang cố ý không thèm để ý nói: "Em đã sớm an bài tốt, không có vấn đề gì! Anh thấy đó, không phải không xảy ra chuyện gì sao?"

Lâm Cừ nghe vậy, càng gấp đến độ đỏ cả mắt: "Phải! lần này không có chuyện gì, nhưng lần sau thì sao? Nếu cứ tiếp tục hành động liều lĩnh như vậy, sớm muộn gì cũng ăn thiệt!"

Thấy Trì Tang căn bản nghe không lọt, Lâm Cừ lại chậm rãi nói lời thấm thía: "Tiểu Trì, anh biết em khinh thường Đỗ Kiện Khang, nhưng tượng đất còn có ba phần thổ tính! Vạn nhất hắn bạo khởi đoạt lấy vũ khí đả thương người khác thì sao?"

"Vạn nhất sau này hắn trả thù thì sao? Làm sao em biết trong tay hắn không có chứng cứ......"

Trì Tang nghe xong, lập tức nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi: "Hắn dám? Em kêu bằng hữu tới xử hắn!"

Nói xong liền muốn đi ra ngoài, Lâm Cừ vội vàng ôm lấy người: "Tiểu Trì, chuyện này dừng ở đây!"

Trì Tang đứng bất động thật lâu, ngay khi Lâm Cừ không nhịn được muốn nhìn biểu tình của hắn, Trì Tang mới lên tiếng: "Lâm Cừ, chúng ta chia tay đi."

Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, phảng phất như người nóng này bốc đồng vừa rồi không phải hắn, trái tim Lâm Cừ lập tức thắt lại.

"Tiểu Trì, tại sao..." Hắn khó khăn nói.

Trì Tang xoay người, sắc mặt không chút thay đổi nhìn hắn: "Lâm Cừ, anh nhìn anh xem, thân là tổng giám đốc công ty niêm yết, lại nhát gan sợ phiền phức như thế. Nếu như anh chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, nói ra những lời này em còn có thể hiểu được, thế nhưng... em không hiểu!"

Hắn nhấn mạnh ngữ khí tiếp tục nói: "Anh có tiền có thế, có vô số người làm việc cho anh, xảy ra chuyện có rất nhiều người thay anh giải quyết, anh lại sợ hãi một tên côn đồ. Em là cô nhi không cha không mẹ còn không sợ, anh sợ cái gì!"

Mặt Lâm Cừ trắng bệch, bị Trì Tang nói như vậy trong nháy mắt hoài nghi nhân sinh: Tôi thật sự kém cỏi như vậy sao?

Nhưng Tiểu Trì em có biết không? Điều tôi sợ chưa bao giờ là Đỗ Kiện Khang, mà là em sẽ bị tổn thương!

Tiểu Mun.