Chương 19: Tiểu đáng thương nghịch tập (19)

Tác giả: Danh Vi Đê Điều (Điệu Thấp Danh Tiếng)

Edit: Mun1911

truyenhdt.com Mun1911

Sau khi kết thúc phiên tòa, một lượng lớn cư dân mạng đổ xô vào trang web chính thức xem video hiện trường phiên tòa.

Nghe tin Tào Quốc Khánh thua kiện còn bị kết án tù, rất nhiều người ôm ý tưởng chính nghĩa "Trợ giúp dân chúng bình dân đối kháng nhà tư bản đổi trắng thay đen", mở to hai mắt chờ chỉ trích, nhưng sau khi xem xong video, phong cách vẽ của cư dân mạng đều biến thành như sau:

[Tào ảnh đế hôm nay treo chưa: [Hình ảnh] Tào Quốc Khánh: "Tôi thấy nó bị người ta đẩy tới đẩy lui thật sự đáng thương, cắn răng mang nó về nhà"- Cảm ơn, vốn còn không đáng thương như vậy, bị ông mang về mới thật sự bắt đầu đáng thương!]

[Chân không biết Xấu Hổ: [Hình ảnh] "Lúc đầu, tôi rất ghét bỏ nó." - không phải ban đầu bà ghét bỏ anh ấy, mà là bà vẫn luôn ghét bỏ anh ấy! Làm người thẳng thắn một chút không tốt sao? Chúng tôi cũng không đánh bà, cùng lắm cũng chỉ mỗi ngày ba nén nhang chúc bà sớm đến nơi cực lạc mà thôi!]

[Nhà ai giỏi vừa ăn trộm vừa la làng: [Hình ảnh] Chân Mỹ Phượng: "Tôi còn phải nuôi con của tôi, ai nguyện ý nuôi con nhà người khác?" – Điều này không thể, cho nên căn bản không có nuôi. Chính là đã không làm việc còn không biết xấu hổ một chút nào đi tranh công nha!]

[Tôi nói đều là Chân ngôn: [Hình ảnh] Chân Mỹ Phượng: "Có thể đuổi đứa bé ra ngoài sao?" – Điều đó chắc chắn là không thể rồi! Đuổi đi rồi ai nấu cơm, ai rửa chén, ai làm công miễn phí cho cả nhà các ngươi sai khiến?]

[Dù sao cũng không phải mẹ ruột của anh ấy: [Hình ảnh] Chân Mỹ Phượng: "Tôi không dám nói tôi đối xử với nó tốt bao nhiêu......" - Vâng vâng vâng, bà đối xử với anh ấy rất tốt! Tốt đến mức anh ấy không sống nổi phải nhảy xuống sông luôn!]

[Chân thật sao, giả rồi: [Hình ảnh] Chân Mỹ Phượng: "Nó làm sao có thể... làm sao có thể lấy oán trả ơn được!" - Không có ơn nên không báo, còn thù nhiều thì vẫn phải báo! Bà xem chuyện này không phải tới rồi sao? #Cười lé mắt#]

[Tổ tông mười tám đời họ Tào: [Hình ảnh] Tào Quốc Khánh: "Mỹ Phượng là một người miệng lưỡi sắc bén nhưng tâm đậu hũ." – Có phải nói ngược rồi không? Miệng đậu hũ tâm toàn dao mới đúng! Lòng dạ ác độc, lưỡi dao trí mạng!]

[Kết cục này rất thoải mái: [Hình ảnh] Tào Quốc Khánh: "Tôi thật sự không ngờ oán khí trong lòng nó lớn như vậy!" - Cám ơn! Vốn là có, nhưng hiện tại đã không còn. Đến cũng đã đến rồi, không có gì có thể tặng, vậy nên gửi tặng một lời chúc tốt đẹp trước khi bị đưa đi: Chúc ông bà mỗi năm có hôm nay, tuổi tuổi có sáng nay!]

Nhóm âm dương sư này càn quét mấy chục lầu, phía dưới mới có người nói chuyện bình thường.

[Con lừa Maldives: Không ngờ Trì Tiểu Ca lại có cuộc sống thảm như vậy, đổi lại là tôi, tôi có thể đã sớm không kiên trì nổi nữa. Lâm tổng có thể cứu anh ấy thật sự là quá tốt!]

[Lâm Cừ là nam thần của tôi: Nhìn thấy Trì Tang rơi lệ khi kết thúc phiên tòa xét xử, tôi ở trước máy tính cũng khóc bù lu bù loa. Loại kiện tụng này rất khó đấu tranh, chứng cứ muốn thu thập cũng cực kỳ rườm rà, chịu tiêu phí nhiều nhân lực, vật lực, tài lực như vậy giúp Trì Tang thắng kiện, Lâm tổng thật sự quá ấm áp!]

[Anh Trì nhìn tôi nhìn tôi: Không ai chú ý tới nhan sắc của Trì tiểu ca sao? Tiểu ca ca đẹp trai như vậy, Chân Tào lại nhẫn tâm ngược đãi anh ấy! Thời tiết giữa mùa hè mà tôi tức giận tới ớn lạnh cả người, may mà anh ấy không sao, quả nhiên người có nhân phẩm tốt đều đẹp trai!]

Một số người quen của Trì Tang cũng đứng ra bày tỏ ý kiến:

[Đuốc sáp hóa thành tro: Tôi là giáo viên dạy môn phụ của Trì Tang, đứa nhỏ này học tập rất khắc khổ, thành tích cũng không tồi. Chỉ là đi học luôn có bộ dáng rất mệt mỏi. Tôi còn tưởng rằng trò ấy học tập quá vất vả, còn khuyên trò ấy phải chú ý nghỉ ngơi, không nghĩ tới trò ấy lại trải qua cuộc sống như thế này.]

[Âu Hoàng nhập thể: Tôi là bạn học sơ trung của Trì Tang, đã từng đi qua nhà cậu cậu ấy tặng đồ cho cậu ấy, trong ấn tượng cậu mợ của cậu ấy đều là người rất hòa ái, không nghĩ tới... Bây giờ nhớ lại nụ cười của mợ cậu ấy mà trong lòng tôi phát hoảng!]

Hàng xóm của Trì Tang phần lớn không có thói quen lên mạng, nhưng cũng lục tục từ chỗ con cái và bạn bè nghe được chuyện xấu xa mà hai vợ chồng Tào Quốc Khánh làm, ánh mắt mọi người nhìn Tào gia lập tức liền không đúng.

Có người thấy người Tào gia lập tức giả bộ như không nhìn thấy, chờ đối phương đi rồi mới ở sau lưng chỉ trỏ:

"Cháu ruột của mình cũng có thể đối xử như vậy, tâm người này có bao nhiêu ác đây? Không muốn nuôi thì không cần nuôi, sao lại giày vò hành hạ con người ta như vậy."

"Tào Quốc Khánh này bị tiền che mờ mắt sao? Nhà ở của cô nhi cũng không biết xấu hổ cướp đoạt. Làm loại chuyện thất đức thế này, cũng không sợ giảm thọ!"

"May mà tổng giám đốc Lâm thị cứu được người, nếu Trì Tang chết thật, ban đêm người nhà này có gặp ác mộng không? Có lẽ là vậy, người có thể làm ra những chuyện như thế, sợ là lương tâm bị chó ăn từ lâu rồi!"

- ------Mun1911-------

Trong khoảng thời gian này, bởi vì cư dân mạng đau lòng Trì Tang đến lợi hại, ngay cả nhân duyên của Lâm tổng đối với người qua đường cũng tăng lên không ít.

Ngược lại, cả nhà Tào Quốc Khánh thảm rồi. Vốn dĩ nếu bọn họ không nói hươu nói vượn trước truyền thông, việc này sẽ không nháo đến mọi người đều biết, kết quả tình thế vừa đảo ngược ba người Tào gia trở thành chuột chạy qua đường, đi ở trên đường sẽ bị người ném trứng thối.

Sau khi Tào Quốc Khánh vào tù, cuộc sống nội trợ nhàn nhã thích ý của Chân Mỹ Phượng đương nhiên cũng chấm dứt, vì sức lao động chính của gia đình không còn, lại phải trả một khoản tiền bồi thường lớn, bà ta không thể không ra ngoài làm việc, khẳng định cuộc sống tương lai của bà ta sẽ không như ý.

Song, công việc cũng không phải dễ tìm như vậy, bởi vì thanh danh thối, lại nhiều năm không đi làm, rất nhiều công ty đều từ chối đơn xin việc của bà ta. Chân Mỹ Phượng chỉ có thể đi khắp nơi làm việc vặt nuôi sống mình và con trai.

Nghe qua tựa hồ đã rất thảm, nhưng nhân sinh cho tới bây giờ đều công bằng, lúc trước bám lấy cô nhi hút máu có bao nhiêu vui sướиɠ, hiện tại bị người thanh toán liền có bấy nhiêu khó chịu - cuộc sống không phải không có những điều tốt đẹp, nhưng có vài người sớm không chịu nổi đã tiêu hao trước quá nhiều.

Tào gia bên này đang bực bội, Chu Vũ Hinh bên kia mấy ngày nay cũng rất bực bội.

Sau khi Bùi Tư Đình tới liền ở nhà ăn không uống không, vì tay bị phỏng còn quấn băng gạc, việc nhà cũng không làm chút nào.

Ban đầu Bùi Tư Đình còn cảm thấy ngượng ngùng, muốn tận lực giúp đỡ, nhưng mà sau khi cô làm việc, ngược lại khiến mọi thứ cần làm đều trở nên rối tung rối mù, càng làm càng nhiều việc hơn, Chu Vũ Hinh liền ôn nhu để cho cô nghỉ ngơi.

Vốn lấy được một số tiền lớn từ Lâm Cừ, cuộc sống của Chu Vũ Hinh cũng không tính là túng quẫn. Nhưng Chu Vũ Hinh là ai? Ham ăn biếng làm, đầu cơ trục lợi, thói quen sâu gạo chiếm tiện nghi, một chút thiệt thòi cũng không ăn.

Chỉ là nuôi Bùi Tư Đình miễn phí, hầu hạ một ngày ba bữa cuộc sống hàng ngày đã đủ để cho cô ta khó chịu, chớ đừng nói chi cô ta còn phải biểu hiện săn sóc hào phóng khắp nơi vì thiết lập tính cách của mình.

Cũng may Lục Minh Sanh sắp trở lại, đợi đến khi công lược được Lục Minh Sanh, cô ta lại có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp, người khác xung phong làm việc, còn cô ta chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng. Chỉ cần nghĩ về nó thôi cô ta cũng đã cảm thấy rất hạnh phúc!

Lúc này, Trì Tang lấy được chìa khóa nhà đang dẫn Lâm tổng tham quan căn nhà mà cha mẹ nguyên chủ để lại.

Sau khi ngôi nhà này bị Tào Quốc Khánh chiếm lấy, liên tiếp cho vài hộ gia đình thuê. Trang trí nội thất, đồ dùng trong nhà và đồ điện phần lớn đều đã được thay đổi. Hầu như không tìm thấy dấu vết nguyên chủ và cha mẹ đã từng sống ở đây.

Trì Tang không phải nguyên chủ, không cảm thán thổn thức khi trở lại chốn cũ, hơn nữa, vào ngày tuyên án, một tia chấp niệm cuối cùng mà nguyên chủ lưu lại trên thân thể này cũng đã tiêu tan hết.

Lúc này Trì Tang chỉ có chút tiếc nuối thay nguyên chủ mà thôi. Bản thân hắn từ nhỏ đã là cô nhi, chưa từng biết cảm giác có cha mẹ là như thế nào, so với loại người có thói quen dốc sức làm việc một mình như hắn, nguyên chủ đã từng có được lại một đêm mất đi hết thảy, nhất định sẽ càng thống khổ hơn đúng không?

"Nhà lấy lại rồi, cao hứng không?" Thấy hắn mãi ngẩn người, Lâm Cừ bên cạnh cố gắng làm cho hắn vui vẻ lên: "Tôi thấy căn nhà này đã từng có rất nhiều người ở rồi, không bằng chúng ta sửa sang lại một chút. Cậu thích phong cách trang trí nào?"

"Tôi chỉ đưa ra kiến nghị, nếu như..." Sợ Trì Tang cảm thấy mình vượt quá chức phận, Lâm Cừ vội vàng muốn giải thích, Trì Tang lại đột nhiên nở nụ cười khó hiểu.

"Ban đầu rất vui vẻ," Trì Tang nhẹ giọng trả lời câu hỏi lúc trước của Lâm Cừ, vẻ mặt lại đột nhiên mê mang: "Trước khi lấy lại căn nhà, tôi vẫn cho rằng có căn nhà là tôi sẽ có nhà, nhưng mà..."

Khi hắn nói chuyện, khóe miệng nhếch lên một tia tự giễu: "Sau khi lấy lại căn nhà, tôi mới nhận ra: Trong nhà có người mới gọi là nhà...... Nhà không có người, cũng chỉ là một tòa nhà mà thôi, không khác gì những căn nhà khác."

"Kỳ thật... tôi đã sớm không có nhà." Thiếu niên cười khổ một tiếng, ánh mắt càng thêm ảm đạm, trong lòng Lâm Cừ bỗng dưng đau xót, nhịn không được ôm chặt hắn vào trong ngực.

"Tiểu Trì, cậu có nhà." Lòng Lâm Cừ đau đớn, thanh âm ôn nhu như gió đêm, ngữ khí lại kiên định hữu lực: "Tôi chính là người nhà của cậu, nhà của tôi chính là nhà của cậu!"

"Tiểu Trì, để tôi làm người nhà của cậu được không?" Hắn chăm chú nhìn Trì Tang, ngữ khí chân thành khẩn cầu, "Từ nay về sau, tôi sẽ không để cậu lẻ loi một mình nữa!"

Trì Tang nghiêm túc nhìn hắn: "Lâm tổng."

"Sao vậy?" Thấp thỏm bất an chờ đợi đáp án.

"Anh quả nhiên có ý nghĩ không an phận với tôi!" Trì Tang đột nhiên quét đi u buồn, khóe miệng cong lên một đường cong xấu xa.

Nghe được câu trả lời ngoài dự liệu như vậy, Lâm Cừ đỏ mặt tía tai, nói không nên lời.

"Tiểu Trì...... Tôi, tôi không có ý đó......"

"Không sao. Bởi vì..." Thiếu niên chợt nghịch ngợm cười: "Tôi cũng có ý nghĩ không an phận với anh!"

"Lâm tổng, tôi là người đồng tính luyến ái, bí mật này cho tới bây giờ tôi chưa từng nói với ai!" Trì Tang nghiêm túc nhìn Lâm Cừ, ánh mắt hơi chớp động.

Lòng Lâm Cừ nóng lên, vội vàng nói: "Tôi... tôi cũng vậy!" Nói xong lỗ tai lại bắt đầu đỏ lên.

Trì Tang nhìn Lâm tổng mặt ửng đỏ, càng thêm mê người, không khỏi sinh ra tâm tư trêu đùa: "Lâm tổng, hiện tại tôi thổ lộ với anh, anh sẽ không cảm thấy là tôi muốn bám lấy người giàu có chứ?"

"Không!" Lâm Cừ lập tức nói, thái độ cực kỳ nghiêm túc: "Tiểu Trì, tôi thích em! Thậm chí... tôi nguyện ý gần gũi em!"

Trì Tang nhướng mày, lộ ra biểu tình ngoài ý muốn.

Lâm Cừ hơi cúi đầu, ngữ khí bình tĩnh nhưng kiên định: "Nếu như em nguyện ý, sau này chúng ta sẽ kết hôn! Đến lúc đó, công ty, bất động sản, tiền gửi ngân hàng của tôi cũng đều là của em, em có thể tùy ý xử trí!"

Nói xong lại lập tức lại giải thích: "Tiểu Trì, tôi nói những lời này không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói cho em biết... Tôi nguyện ý vĩnh viễn làm chỗ dựa cho em!"

Anh nguyện ý trả giá hết thảy, chỉ để Trì Tang không còn lộ ra biểu tình cô đơn khổ sở.

Trì Tang nhìn Lâm Cừ không chớp mắt, đột nhiên ôm cổ anh, không để ý sắc mặt đột nhiên đỏ bừng của người nào đó, ghé sát bên tai nhẹ giọng dụ dỗ: "Lâm tổng, Lâm Cừ... Em muốn làʍ t̠ìиɦ với anh trong căn nhà này, giống như cha mẹ vậy!"

"Tiểu Trì......" Lâm Cừ có chút sửng sốt.

"Anh sợ em hối hận sao? Em sẽ không hối hận!" Trì Tang thần sắc nghiêm túc, vươn một ngón tay quơ quơ trước mắt anh.

"Có một bí mật em vẫn chưa nói với anh..." Thiếu niên tươi cười sáng lạn, chân thành tha thiết nói: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thích anh rồi!"

Nhìn ánh mắt kiên định nóng bỏng của Trì Tang, Lâm Cừ bế người lên, đi về phía giường lớn trong phòng ngủ chính.

Hối hận cũng không sao, chỉ cần em mở miệng, anh vĩnh viễn sẽ cho em cơ hội hối hận!

Tiểu Mun!

Quốc tế lao động mà không đi đâu chơi, ở nhà đăng truyện cho những người giống mị đọc gϊếŧ thời gian! ;))