Chương 2: Tổng tài vs Tiểu hoa đán (2)

Edit: Kỳ Vân

Lục Trầm gọi trợ lý Tiểu Chanh bên người Nguy Dĩ Huyên lại, lấy được phương thức liên lại với Nguy Dĩ Huyên rồi mới thả người đi.

Tiểu Chanh cầm di động đi theo phía sau Nguy Dĩ Huyên, tim đập bùm bùm, trong đầu xuất hiện gương mặt của Lục tổng tài, và dáng vẻ của anh khi nói chuyện với bản thân. Nói thật thì cô đi theo Nguy Dĩ Huyên, cũng đã nhìn thấy không ít minh tinh, nhưng cô lại cảm thấy nhan sắc Lục Trầm không kém Bùi ảnh đế chút nào cả, hơn nữa trên người anh có một khí chất thuộc về những người tầng lớp cao nên càng thu hút hơn.

Không làm nghệ sĩ thì thật là đáng tiếc.

Ngồi trên xe trở về nhà, Tiểu Chanh nhìn Nguy Dĩ Huyên khó có được lúc không vui, cẩn thận nhắc nhở cô: “Chị Huyên, Lục tổng kêu em nói với chị, một lát nữa sẽ có người của Lục tổng tới đón chị.”

Tiểu Chanh vừa dứt lời, di động Nguy Dĩ Huyên lập tức xuất hiện một tin nhắn mới: [Một giờ sau gặp.]

Nguy Dĩ Huyên tức giận ngẩng đầu lên: “Là em đưa số của chị cho anh ta?”

Trong chớp mắt, sắc mặt Tiểu Chanh trắng bệt, ấp úng nói: “Em xin lỗi chị Huyên, chị Trần đã ám chỉ như vậy nên em cứ tưởng…”

Nguy Dĩ Huyên nghẹn lại, bỗng nhiên trở nên bình tĩnh: “Được rồi.”

Dáng vẻ này của Nguy Dĩ Huyên trước nay Tiểu Chanh chưa từng gặp qua, cô cảm thấy Nguy Dĩ Huyên giống như đã làm ra một quyết định gì đó, tâm trạng chị ấy xuống dốc không phanh, tuy rằng trên mặt bình tĩnh, nhưng xung quanh người lại có một bầu áp suất thấp vờn quanh.

Thấy anh quyết đoán muốn số điện thoại để mời cô đi ăn và nhìn dáng vẻ còn chưa quên được cô mấy năm nay của anh, xem ra còn khá biết điều đấy chứ, nhưng biểu hiện ra sao thì cần phải xem xét lại.

Về đến nhà, Nguy Dĩ Huyên nhanh chóng tẩy trang, tắm rửa, cởi bỏ chiếc váy trắng vì gặp Lục tổng tài mà cô mới mặc đi, đứng ở trước tủ quần áo, Nguy Dĩ Huyên liếc mắt nhìn chiếc váy trắng trên giường, cái váy này cũng đến lúc nên bỏ xuống dưới đáy hòm rồi, gặp lại người yêu cũ, mặc một lần chỉ để gợi lên hồi ức, đạt thành mục đích là xong.

Lấy chiếc váy màu đỏ rực ra, vén sợi tóc màu đen lên, trên mặt cũng không trang điểm gì, chuẩn bị xong hết tất cả Nguy Dĩ Huyên ngồi trên sô pha phòng khách chờ, trên TV đang nói đến đoạn cô đã từng là diễn viên chính trong phim truyền hình, mỹ nhân rơi nước mắt không thôi.

Trong phòng im lặng, tiếng đồng hồ “tích tắc, tích tắc” vang lên.

Lục Trầm không tiếp tục gửi tin nhắn, nhưng…

Nguy Dĩ Huyên ăn xong một quả táo, đi tới bên cửa sổ, bức màn che khuất bóng dáng của cô, cô nhìn xuống phía dưới lầu, quả nhiên có một chiếc xe thể thao Lamborghini màu xanh ngọc dừng lại bên cột đèn đường, cửa sổ chiếc xe hạ xuống một nửa, có một cánh tay yên lặng gác lên trên đó.

Anh không dám gửi tin nhắn, cũng không dám đi lên.

Nguy Dĩ Huyên rũ mi mắt xuống, che đậy đôi mắt ý vị thâm trường, cô hơi cong khóe môi lên, không quan tâm chút nào trở về phòng khách, địch bất động cô cũng bất động, cô xem anh ta còn có thể đợi đến bao lâu.

Lại nửa giờ trôi qua, Nguy Dĩ Huyên ở trên sô pha duỗi eo, tắt TV đi, dựa vào trên sô pha nằm trong chốc lát, mới chậm rì đi đến bên cửa sổ, đem bức màn kéo ra, đẩy cửa ban công rồi đi tới, híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời nhảy nhót trên người cô.

Lục Trầm ngồi trên xe đợi rất lâu, cuối cùng cũng thấy được Nguy Dĩ Huyên, cô giống như không phát hiện ra anh, một tay chống lên khuôn mặt, thích ý dựa vào trên ban công có rào chắn màu đen, một tay khác lại duỗi tới hai bồn hoa màu xanh biếc, hình như cô còn hừ nhẹ một cái nữa? Ánh nắng màu vàng chiếu lên trên khuôn mặt cô, dáng vẻ trông vô cùng dịu dàng.

Lục Trầm cảm thấy chắc chắn anh điên tới nơi rồi mới có thể ngồi yên ở đây nhìn trộm cô, anh tham lam nhìn từng hành động, cử chỉ của cô, thu toàn bộ vào trong đáy mắt, cuối cùng lại nhát gan không dám tiến lên nửa bước. Bây giờ nghĩ lại, vì sao ban nãy anh lại có dũng khí để hỏi cô buổi tối có rảnh hay không chứ.

Không có can đảm ư?

Đúng vậy, anh không dám.

Nguy Dĩ Huyên cúi thấp mặt nhìn chằm chằm vào bồn hoa màu xanh biếc kia. Năm đó ở trong mắt cô là anh không từ mà biệt, trực tiếp biến mất khỏi thế giới của cô, chắc anh không biết cô đang chờ anh, cho rằng cô đã sớm yêu một người khác, thậm chí là gả cho người khác rồi, nên mới không có tâm tư chủ động liên lạc lại.

Hiện giờ biết cô còn chưa có kết hôn, trong lòng anh trở nên áy náy ngay lập tức.

Nhưng cái cô muốn không phải là áy náy, mà là nỗi hối hận khắc sâu vào tim, trừ cô ra anh không thể yêu ai khác được.

Không bao lâu sau trợ lý Tiểu Chanh đã tới, một lát sau Lục Trầm nhìn thấy Nguy Dĩ Huyên đội mũ với khẩu trang, sóng vai với Tiểu Chanh bước ra từ chung cư, cô quay đầu nói gì đó với Tiểu Chanh, hai người đi về phía trước.

Lục Trầm im lặng nhìn bọn họ, dưới xe đã rơi đầy tàn thuốc, có thể nhìn ra được tâm trạng người ngồi trong xe.

Nguy Dĩ Huyên với Tiểu Chanh cùng nhau đi siêu thị mua thức ăn, thường ngày Nguy Dĩ Huyên đi ra cửa đều bị công ty yêu cầu phải có trợ lý đi theo, cũng may mắn là trợ lý Nguy Dĩ Huyên ở gần đây, có thể chăm sóc cô vài phần.

Ở siêu thị Nguy Dĩ Huyên đυ.ng phải Lục Trầm, anh làm như không có việc gì nói: “Nguy tiểu thư, lại gặp nhau.”

Nguy Dĩ Huyên hơi gật đầu: “Phải.” Cô chỉ nói một từ như vậy.

“Nguy tiểu thư mua thức ăn để nấu cơm sao?” Lục Trầm chú ý tới xe đẩy của cô, bên trong đều là mấy thứ rau dưa tầm thường. Lục Trầm nhớ tới hồi cao trung, anh từng tới nhà Nguy Dĩ Huyên, bình thường thì cô không nấu cơm, nhưng vì có anh nên cô muốn thể hiện một chút, trộm dùng di động tìm thực đơn, kết quả thiếu chút nữa đã đốt phòng bếp cháy đen, anh tránh ở trong phòng cô, nghe thấy mẹ cô tức giận mắng cô trong phòng khách, hận sắt không thành thép.

Lúc ấy anh nằm ở trên giường, đầu gối lên tay, nhìn tấm poster nam diễn viên dán ở trên tường, ghen không chịu nỗi.

Nguy Dĩ Huyên mỉm cười chống đỡ: “Phải.”

Tiểu Chanh và Nguy Dĩ Huyên đồng thời nói ra: “Chị Huyên làm sao nấu cơm được, là em giúp chị ấy nấu đó.”

Thời gian như đứng yên lại, cho dù Nguy Dĩ Huyên có mang khẩu trang, Lục Trầm cũng biết chắc chắn vẻ mặt của cô đã cứng ngắc, cô trừng mắt nhìn Tiểu Chanh, khóe miệng Lục Trầm câu lên, cười khẽ một tiếng, “Thì ra là thế.”

Tiểu Chanh cũng đã nhìn ra, thì ra Lục tổng biết chị Huyên nhà cô, không khí xung quanh hai người rất kỳ lạ, lại nhìn thái độ của Lục tổng, Tiểu Chanh nghĩ còn có gì đó không rõ, cô cười xấu xa một tiếng: “Lục tổng không phải muốn mời chị Huyên ăn cơm sao? Thân phận chị Huyên không thích hợp đi ăn cơm ở bên ngoài lắm, không bằng Lục tổng về nhà chúng em ăn đi, trù nghệ của em coi như cũng được, chị Huyên cứ khen em quá lên.”

Lục Trầm suy nghĩ, không đợi Nguy Dĩ Huyên tỏ thái độ, đã nhanh chóng đồng ý: “Được, tôi ở bên ngoài xe, đợi lát nữa đưa hai người về.”

Nguy Dĩ Huyên nhìn Lục Trầm, anh đảo mắt đi giả vờ như đang xem những thứ khác, không đối diện với cô.

Chọn thức ăn xong, quả nhiên ở bên ngoài siêu thị thấy được xe Lamborghini màu xanh ngọc, Lục Trầm mở cửa xe ra, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt Nguy Dĩ Huyên đột nhiên nhìn về phía anh, anh không quay đầu nhìn cũng biết, chắc chắn là lúc chiều cô đã chú ý tới xe anh dừng rất lâu ở dưới lầu nhà cô nên bây giờ mới giật mình.

Xe bắt đầu lăn bánh, rất nhanh đã đến khu chung cư, mới vừa vào cửa Tiểu Chanh liền lấy cớ nói không có nước tương nên đi mua, Lục Trầm đoán cô sẽ không quay trở lại.

Tiểu Chanh vừa đi, không khí bỗng chốc trở nên trầm xuống, Nguy Dĩ Huyên đột nhiên mở miệng: “Lục Trầm, rốt cuộc anh muốn làm gì.”

Lục Trầm im lặng một lát mới nói: “Dĩ Huyên, trước kia… Là anh — “

Nguy Dĩ Huyên đánh gãy lời anh: “Đừng gọi tên tôi, chúng ta thân tới mức đó sao? Trước kia? Trước kia của tôi không đáng để nhắc tới, không cần Lục tổng nhớ mong.” Giọng cô trào phúng, nhìn thoáng qua Lục Trầm, lấy thức ăn trong túi ra, “Cơm nước xong mời đi cho, tôi nghĩ Tinh Động chắc đang rất bận nên mới có thể mặc kệ tổng tài công ty chạy tới chỗ của tôi nhỉ.”

Giọng Lục Trầm khàn khàn: “Xin lỗi, em có thể tha thứ cho anh không? Anh không nghĩ tới em sẽ…” Anh không nói tiếp.

Nguy Dĩ Huyên mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lục Trầm: “Tôi sẽ cái gì? Sẽ luôn chờ anh sao? Anh sẽ tin câu này chắc? Anh cũng chỉ là một đại thiếu gia ấu trĩ thôi, tại sao tôi phải chờ anh, đừng tự mình đa tình.”

Nguy Dĩ Huyên luôn thích nói những lời nói làm tổn thương người khác, cũng làm thương tổn chính mình. Sao Lục Trầm có thể không hiểu cô cho được, chỉ sợ suy nghĩ thật của cô là “tôi chỉ là một nữ nhân nhà nghèo bình thường, làm sao có năng lực để anh tin tưởng tôi đang đợi anh đây.” Lục Trầm không quan tâm cô đang giãy giụa, ôm cô thật chặt vào trong lòng ngực: “Đừng như vậy.”

“Buông tay.” Nguy Dĩ Huyên lạnh lùng nói, sức lực anh rất lớn nên cô không lấy tay ra được.

“Không buông.”

“Anh buông tay tôi ra!” Nguy Dĩ Huyên dùng sức đẩy anh, nhưng làm thế nào cũng không đẩy ra được, “Đừng để tôi chán ghét anh, mau buông tay.”

Người Lục Trầm cứng đờ, chậm rãi buông lỏng tay ra, nói: “Được.”

Cuối cùng không ai nói gì nữa, im lặng nấu cơm, im lặng ăn cơm rồi im lặng rời đi.

Chỉ là sau ngày hôm đó, Lục Trầm mỗi ngày đều tới dưới lầu nhà Nguy Dĩ Huyên đứng một lúc, sau đó nghỉ ngơi trong chốc lát rồi mới đi.

Hôm nay, Lục Trầm cũng ở dưới lầu nhà Nguy Dĩ Huyên đợi, đợi lâu ơi là lâu cũng không thấy Nguy Dĩ Huyên, hai ngày nay cô không về nhà, Lục Trầm bỗng nhiên cảm thấy luống cuống, hơn nữa đêm đó anh có uống chút rượu, thần trí không rõ ràng, không quan tâm gọi điện thoại cho cô.

Ngày đó, khi giọng nói của cô vừa cất lên, vành mắt Lục Trầm trở nên đỏ au, anh nằm trên tay lái, “Em đi đâu? Vì sao không trở về nhà? Anh rất nhớ em.”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó mới có âm thanh lạnh nhạt phát ra: “Lục Trầm, anh luôn như vậy.”

29/9/2018