Chương 8

"Trước khi tôi rời đi hai người còn nghèo đến không có một xu dính túi, như thế nào đột nhiên liền phát đạt?" Nguyên Cửu nghe ra được ý vị châm chọc trong giọng nói của Cố Kiêu, nhưng lại không có ác ý.

Vì thế bất đắc dĩ giải thích: "Có trẻ nhỏ, lại xảy ra chuyện lớn như vậy, bị người trong nhà đuổi ra khỏi nhà mà thôi. Bọn họ cho chúng tôi một ít tiền, cũng không phải như anh nghĩ."

Nguyên Cửu nói xong, vươn tay đi ấn nút thang máy xuống nhà ăn dưới tầng.

Cố Kiêu nhướng mày, đem Đoạn Cẩn Du đang cong thành con tôm nhét trở lại trong lòng ngực Nguyên Cửu, giọng nói nghe không ra hỉ nộ, "Kỳ thật cô cũng không cần phải giải thích với tôi."

Không!

Tôi chỉ là sợ anh suy nghĩ miên man đến một ít chuyện âm u đen tối, sau đó thuộc tính vai ác tăng thêm, sau đó tới tai họa con trai nam chủ của tôi mà thôi, không hơn.

Đương nhiên những lời này, có cho tiền Nguyên Cửu cũng không dám nói ra miệng.

Nghĩ một lát Nguyên Cửu ngoan ngoãn đáp: "Anh là ân nhân cứu mạng của hai mẹ con tôi, tôi đương nhiên muốn cùng anh giải thích rõ ràng, miễn cho phát sinh một ít hiểu lầm không cần thiết."

"―― đinh!"

Cửa thang máy mở ra.

Đối diện đi tới hai nam nhân trung niên mặc tây trang, đồng thời còn xua tay chào hỏi, thoạt nhìn có quen biết với Cố Kiêu.

Hai người nhìn thoáng qua Nguyên Cửu đang ôm một đứa bé trong tay, nhích lại gần phía Cố Kiêu, trên mặt lộ ra vài phần ý cười hiểu rõ, "Ai u, Cố tiên sinh, không nghĩ tới ngài dấu sâu như vậy đâu, con trai cũng đã lớn như vậy rồi."

"Hiểu lầm! Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm!" Nguyên Cửu vội vàng ra mặt giải thích, "Chúng tôi không phải là vợ chồng, chỉ là.."

Cố Kiêu một tay che lại miệng của Nguyên Cửu, nhưng mà người nào đó còn muốn giải thích nhiều hai câu, cùng đại vai ác nhấc lên quan hệ vợ chồng là chê mạng quá dài hay là sợ không bị xé thành khối.

Nam nhân câu môi đạm cười, "Vừa mới có chút khắc khẩu, khiến mọi người chê cười. Chúng tôi đi dùng cơm trước."

Cố Kiêu một tay ôm Đoạn Cẩn Du vào trong ngực, một cái tay khác khóa chặt cổ Nguyên Cửu, làm cô suýt nữa không thở nổi.

Qq vai ác quả nhiên đều thực đáng sợ, một lời không hợp liền khóa hầu..

Nhưng mà Cố Kiêu cũng không có ý tứ này, hắn chỉ là muốn khiến cho Nguyên Cửu câm miệng vào mà thôi.

"Bọn họ là đối tác làm ăn của tôi, muốn đưa nữ nhân cho tôi, quá phiền, vừa lúc lấy hai người chắn một chút, để tôi thanh tịnh mấy ngày." Cố Kiêu hạ giọng, nghiêng đầu ở bên tai Nguyên Cửu nhẹ giọng nói, "Cô nếu không chịu phối hợp, hậu quả tự gánh lấy."

Bộ dáng Nguyên Cửu bị uy hϊếp, dừng ở trong mắt hai người kia lại là nùng tình mật ý giữa hai vợ chồng.

"Anh là ân nhân cứu mạng, tùy anh."

Nguyên Cửu luôn luôn là người rất thức thời, huống hồ con trai nam chủ còn đang ở trong lòng ngực của đại vai ác kia a.

Trong cốt truyện nam chủ cùng với vai ác đều là thế bất lưỡng lập, như thế nào mà con trai của cô luôn hướng trong lòng ngực vai ác mà lao vào!

Còn gọi người ta là ba ba, nam chủ ngươi ngốc hay không ngốc!

*

Nhà ăn khách sạn.

Nguyên Cửu chọn một cái vị trí không khiến người chú ý ngồi vào.

Hỏi qua Cố Kiêu, biết được đối phương mới vừa dự tiệc trở về không cần ăn khuya, Nguyên Cửu liền gọi hai phần thức ăn.

Lúc chờ cơm Nguyên Cửu thực hoảng, bởi vì Cố Kiêu vẫn luôn nói chuyện cùng cô.

Mỗi một vấn đề của vai ác, cô đều phải suy nghĩ thật kỹ mới dám trả lời.

Cố · không chút để ý · Kiêu: "Cô là muốn trước đút cho thằng bé ăn, sau đó chính mình mới ăn sao?"

Nguyên · trong lòng run sợ · Cửu: "Đúng vậy.. đúng"

Cố Kiêu một bộ dáng bát quái, "Cô thật là bị người nhà vứt bỏ?"

Nữ nhân đối diện ngữ khí tiệm nhược, "Ân, chuyện thương tâm đừng nói nữa được không?"

Tiếng cười lạnh vững vàng mà lọt vào trong tai Nguyên Cửu, "Đó là do cô quá xuẩn."

Nguyên Cửu: Đối phương không nghĩ để ý ngươi hơn nữa hướng ngươi ném ra một con Husky. Gif

Cái này điểm ăn cơm người không nhiều lắm, cho nên phòng bếp thượng đồ ăn cũng tương đối mau.

Thời điểm đồ ăn được bưng lên, Cố Kiêu lại đột nhiên nổi hứng muốn giúp Nguyên Cửu đút cho Cá vàng ăn.

Nguyên Cửu nhịn xuống biểu tình hoảng sợ của bản thân, cố gắng tỏ ra trấn định, giả vờ một bộ dáng ngượng ngùng, "Không cần không cần, tôi đút thực mau, một chút là xong, như thế nào có thể không biết xấu hổ mà làm phiền anh."

"Muốn ba ba đút!"

Thời điểm Cố Kiêu không ở bên cạnh, Đoạn Cẩn Du dưới sự cảnh cáo nhiều lần của Nguyên Cửu đã không dám nói đến hắn.

Nhưng hiện tại người ở ngay trước mắt, hắn lại càng ngày càng làm càn.