Chương 37: Vai ác đại lão không dễ chọc 37

Chương 37: Vai ác đại lão không dễ chọc 37

Thời điểm Cố Kiêu tỉnh lại liền nhìn thấy cá vàng chảy nước miếng ghé vào trên bụng hắn, thở hổn hển.

"Ba ba, oa đói bụng......"

Nam nhân ánh mắt mơ hồ, thanh âm khàn khàn trầm thấp, "Ba cũng đói bụng."

Đoạn Cẩn Du trở mình, nằm ở trên người Cố Kiêu, động tác thuần thục mà bẻ ngón tay, "Cá vàng muốn ăn thịt viên mẹ làm, cá kho, khoai sọ sợi, mực chiên giòn......"

Nghe hắn nói tên món ăn rõ ràng như vậy, xem ra là ăn không ít, cũng không thiếu. Nhi tử chính mình, tựa hồ so với hài tử bình thường thông minh hơn một ít?

Thấy Cố Kiêu thật lâu không nói lời nào, Đoạn Cẩn Du giơ tay nhẹ nhàng vỗ ở trên ngực Cố Kiêu, "Ba ba, ba muốn ăn cái gì?"

Cố Kiêu nhìn trần nhà, trầm mặc nửa giây, "Ba ba muốn ăn, tạm thời tính một người."

Đoạn Cẩn Du mở to mắt to, vẻ mặt không rành thế sự: "???"

Lúc này đang ở phòng bếp chăm chỉ nấu cơm Diệp Nguyên Cửu thình lình đánh cái hắt xì, "Lại là cái nhi tử nào nghĩ đến ba ba! Nhớ thương ba ba như vậy."

Chờ cơm làm xong, Nguyên Cửu mới lên lầu kêu hai cha con xuống ăn cơm, chẳng qua chờ thời điểm cô đi lên, chỉ còn có Đoạn Cẩn Du một người mặc quần áo chỉnh tề đứng ở đó.

"Cá vàng, ba ba đâu?" Rõ ràng buổi sáng lúc cô lên xem, Cố Kiêu còn ngủ, như thế nào vừa vào phòng bếp một cái người đã không thấy tăm hơi.

Đoạn Cẩn Du cắn ngón tay, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Ba ba nghe, nghe điện thoại, nghe xong liền đi rồi."

"Này chẳng lẽ chính là chiến tranh lạnh giữa các cặp đôi của nhân loại?" Nguyên Cửu mang Đoạn Cẩn Du xuống lầu, nhịn không được nói thầm nói.

【 chúc mừng ký chủ, cô rốt cuộc cảm giác đến một góc băng sơn của thế giới cảm xúc giữa các cặp đôi đang yêu. 】

"Cảm xúc của nhân loại thật phức tạp." Nguyên Cửu cả khuôn mặt đều nắm thành một đoàn, "Chúng ta làm thống tử, đều không cần cảm tình ok."

"Mẹ, mẹ nói gì?"

Đoạn Cẩn Du cảm giác chính mình đang dần dần trượt xuống, một bên lôi kéo quần áo Nguyên Cửu, một bên khó hiểu hỏi, "Cá vàng như thế nào một câu đều nghe không hiểu."

Nguyên Cửu cúi đầu nhìn nhi tử, ánh mắt sáng lên: "Cá vàng giúp mẹ một chuyện được không?"

*

Tập đoàn Hằng Xa.

"Sếp, đây là hoa cửa hàng bán hoa đưa tới, chỉ tên tặng cho anh." Sáng sớm đã bị lão bản ném cho cái mặt lạnh ~ Đỗ Viễn tráng lá gan gõ vang lên cửa văn phòng giám đốc.

"Ném."

Cố Kiêu cũng không ngẩng đầu lên, ngữ khí lạnh nhạt.

Từ cái phương hướng này của hắn nhìn xem, lão bản nhà mình thật sự rất tuấn tú, chính là không quá hiểu phong tình.

"Sếp, là hoa kim ngư thảo, muốn ném đi sao?" Đỗ Viễn nói xong lời này, rốt cuộc nhìn đến tay cầm bút máy của Cố Kiêu dừng lại, vội vàng lại bồi thêm một câu, "Là Diệp tiểu thư đưa. Đương nhiên thiệp chúc mừng viết cái gì tôi không thấy được, tôi.... tôi chỉ nhìn ký tên."

Cố Kiêu buông đồ vật trong tay, hơi hơi ngả người ra phía sau, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Đỗ Viễn, "Lấy lại đây."

Đỗ Viễn lanh lẹ mà đem hoa kim ngư thảo đưa đến trước mặt Cố Kiêu, rồi sau đó canh giữ ở một bên.

Cố Kiêu đem hoa kim ngư thảo nhẹ đặt ở một góc bàn làm việc, sau đó từ bên trong lấy ra thiệp chúc mừng.

Thân ái, thỉnh phát hiện tình yêu của em.

Ký tên là A Cửu.

Ở bên cạnh tên, còn xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ một cái gương mặt tươi cười.

Cố Kiêu phi thường không nghĩ thừa nhận, cái gương mặt tươi cười này có thể là đại tác phẩm của con trai hắn.

Cố Kiêu trên mặt thoáng hiện lên ý cười sau đó trầm xuống, đem Đỗ Viễn đứng một bên cẩn thận quan sát biểu tình của hắn dọa sợ hãi.

Vừa mới không phải còn rất cao hứng sao?

Này...... Như thế nào liền thay đổi sắc mặt đâu?

"Buổi chiều hành trình đi Italy vẫn tiếp tục, đi xuống đi."

Đỗ Viễn kinh ngạc, "Rõ."

Rõ ràng mấy giây trước còn làm chính mình đẩy rớt, muốn trải qua sinh hoạt một nhà ba người hạnh phúc a???

Đỗ Viễn rời đi sau, Cố Kiêu lâm vào trầm mặc.

Từ lúc nhận thức Diệp Nguyên Cửu tới nay, tựa hồ mọi chuyện Nguyên Cửu đều tùy theo chính mình, nhưng hắn ở trong mắt nàng nhìn không thấy nửa điểm tình yêu.

Cái gọi là thích, chỉ là bách với lưu lại sao?