Tối hôm qua chuyện Phùng Tiếu tạm thời lưu Già Nguyệt công chúa lại trong cung làm rất kín đáo, nhưng vẫn là bị không ít người biết.
Đối với ký sự phong lưu, nhân loại luôn là không tránh được tò mò, trong lòng mỗi người, không ít thì nhiều cũng đều cất giấu tâm tình bát quái đâu.
Vì thế ngày hôm sau, mấy người quen biết đều châu đầu ghé tai nhau.
“Nghe nói tối hôm qua bệ hạ cho người trộm lưu lại Già Nguyệt công chúa, kia chẳng phải là……”
“Xuân tiêu nhất khắc thiên kim, Già Nguyệt công chúa xác thật không thẹn với danh đệ nhất mỹ nhân Tây Vực, bệ hạ cũng khó tránh khỏi động tâm.”
“Thời gian qua thật mau, nháy mắt bệ hạ cũng trưởng thành rồi, cũng không biết……” Cũng không biết ngôi vị hoàng đế này có thể làm bao lâu?
Hai người đồng thời trầm mặc, một quan viên để râu dê lại nhịn không được quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Các ngươi tin tức đều quá lạc hậu!”
“Triệu đại nhân, chỉ giáo cho?” Hai người trăm miệng một lời hỏi.
Triệu đại nhân do dự hồi lâu, dưới tầm mắt khao khát học hỏi của hai người, hắn cuối cùng cũng nhịn không được tính bát quái: “Ta nói cho các ngươi, các ngươi ngàn vạn không được nói cho người khác.”
Hai cái quan viên trịnh trọng gật đầu, vỗ vỗ bộ ngực tỏ vẻ chính mình thực đáng tin cậy.
Triệu đại nhân nhìn trái nhìn phải, xác nhận hoàn cảnh an toàn, mới nhỏ giọng nói: “Ta có một bằng hữu thân thiết làm việc trong hoàng cung, vừa đúng quản lý cung điện Già Nguyệt ở tối hôm qua, hắn nói, tối hôm qua Già Nguyệt công chúa vẫn luôn không rời khỏi tẩm điện, nhưng là có người tới tìm nàng.”
Nghe hai người nhiệt huyết sôi trào: “Bệ hạ cư nhiên tự mình đi tìm Già Nguyệt công chúa? Vì cái gì không trực tiếp truyền triệu nàng tiến cung thị tẩm?”
Một người khác chụp hắn: “Lâm đại nhân ngươi ngốc à, đừng quên đại tướng quân cũng không đồng ý, bệ hạ tối hôm qua là trộm làm Già Nguyệt công chúa lưu lại.”
Lâm đại nhân bừng tỉnh đại ngộ, lại nhỏ giọng cảm thán: “Nhà chúng ta tuy rằng có cọp mẹ, nhưng ít ra còn có thể nạp mấy tiểu thϊếp, còn có mấy cái mỹ tì hồng tụ thêm hương, bệ hạ muốn sủng hạnh cái mỹ nhân đều phải lén lút, quá thảm.”
Triệu đại nhân biểu tình thực phức tạp: “Lâm đại nhân, thảm hại hơn còn ở phía sau.”
Lâm đại nhân thu hồi vẻ mặt thương hại, bát quái chi hồn lại lần nữa nổi lên: “Triệu đại nhân mau nói mau nói.”
Triệu đại nhân cũng không hề úp úp mở mở, những lời này hắn hôm nay nghẹn lâu như vậy, đã sớm muốn nói ra: “Bi thảm nhất chính là, tối hôm qua đi gặp Già Nguyệt công chúa, căn bản không phải bệ hạ, mà là đại tướng quân! “
Nghe hai cái đại nhân trợn mắt há hốc mồm, Triệu đại nhân nước miếng tung bay nói: “Bằng hữu của ta nói, tối hôm qua đại tướng quân cùng Già Nguyệt công chúa ở chung ước chừng nửa canh giờ, khi rời đi trên mặt đại tướng quân còn mang ý cười, mặt đầy vừa lòng. Hơn nữa hắn cũng không có rời khỏi hoàng cung, nhìn phương hướng, hẳn là muốn đi tìm bệ hạ. Theo ta thấy a, tướng quân sợ là đi tìm bệ hạ tuyên thệ chủ quyền. Già Nguyệt công chúa, sợ là muốn vào phủ tướng quân.”
Nhìn đến biểu tình rớt cằm của hai người, Triệu đại nhân cảm thấy mỹ mãn, hắn lại dặn dò một câu: “Lời này là ta vì tình cảm với hai vị đại nhân mới nói ra, các ngươi phải ghi tạc trong lòng, không nên nói với người khác.”
Hai người lại là vỗ ngực bảo đảm: “Triệu đại nhân yên tâm.”
Kết quả không đến nửa ngày, tai tiếng màu hồng phấn này liền truyền khắp nơi.
————
Buổi chiều Phùng Tiếu đi Thượng Thư Phòng, dọc theo đường đi không ít người đều nhìn nàng, làm nàng có loại cảm giác, thời điểm bọn họ nhìn đến, đầu nàng dường như phát ra ánh sáng xanh a.
Ngay cả ba cái cố mệnh đại thần, ánh mắt nhìn nàng cùng Thẩm Giác đều có chút cổ quái, Chu Quốc Công thậm chí cố ý tìm thời cơ không ai để ý hỏi nàng: “Hôm nay ồn ào huyên náo, nói bệ hạ muốn kim ốc tàng kiều Già Nguyệt công chúa, lại bị đại tướng quân nửa đường chặn ngang, lão thần cũng không cùng bệ hạ vòng vo, liền muốn biết đây là có chuyện gì?”
Phùng Tiếu vẻ mặt không thể hiểu được: “Lời này vừa nghe liền biết là giả, Chu Quốc Công không đến mức không phân biệt nổi đi?”
Chu Quốc Công nói: “Lão thần tự nhiên biết đây là giả, lão thần muốn hỏi chính là, quan hệ giữa bệ hạ và đại tướng quân ……”
Chu Quốc Công nhìn Phùng Tiếu, trước kia cháu gái ngoại này vừa trầm mặc lại nhát gan, làm hắn luôn thấy đau lòng áy náy, còn có điểm hận sắt không thành thép, ngẫu nhiên hắn cũng mong nàng có thế kiên cương một chút.
Nhưng từ lúc nàng bị thương ở đầu, liền thay đổi hoàn toàn khác, không chỉ dỗi văn võ đại thần trong triều, liền đại tướng quân cũng dỗi. Có đôi khi quá mức cơ trí, có đôi khi lại quá mức không theo lẽ thường, làm hắn dạo này luôn lo lắng đề phòng.
Càng làm cho hắn lo lắng hãi hùng chính là, từ sau khi bệ hạ thay đổi, thái độ của đại tướng quân với nàng cũng thay đổi không ít, thế nhưng lại bắt đầu chú ý tới nàng, liền hôn sự cũng bắt đầu nhúng tay.
Chu Quốc Công không biết Thẩm Giác đến tột cùng là nghĩ như thế nào, hắn chỉ là sợ hãi, sợ hãi hoàng đế cùng Thẩm Giác tiếp xúc quá nhiều, sẽ làm lộ thân phận của Phùng Tiếu. Hắn không dám tưởng tượng, nếu là Thẩm Giác biết nàng là nữ tử, biết hắn bị lừa nhiều năm, hắn sẽ đối đãi với người lừa hắn như thế nào?
Vì thế Chu Quốc Công tận tình khuyên bảo Phùng Tiếu, làm nàng tận lực không cần cùng Thẩm Giác tiếp xúc.
Phùng Tiếu đối hắn vẫy vẫy tay, chờ hắn đến gần, nàng mới nhỏ giọng nói: “Cữu cữu, quá muộn, Thẩm Giác đã phát hiện.”
Chu Quốc Công sắc mặt lập tức trắng bệch, cả người lung lay sắp đổ: “Bệ hạ nói thật?”
Phùng Tiếu gật đầu, thật sâu thở dài: “Hắn muốn ta tiếp tục giả làm tiểu hoàng đế, cữu cữu ngươi cũng xem như không biết đi, hết thảy đều dựa theo như lúc trước.”
Chu Quốc Công cơ hồ là phiêu đi ra ngoài, làm sao có thể dựa theo như trước đây chứ?
Chu Quốc Công lập tức đi tìm Thái hậu, Thái hậu nghe xong sắc mặt tái nhợt, dọa nửa ngày cũng nói không ra lời.
Thái hậu ngồi dưới đất run bần bật: “Thẩm Giác đã biết, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Nếu hắn uy hϊếp bệ hạ muốn hết thảy như cũ, trừ bỏ dựa theo lời hắn nói mà làm, chúng ta lại có thể làm sao bây giờ?” Chu Quốc Công sợ hãi qua đi, hiện giờ đã dần dần bình tĩnh trở lại, “Hắn hiện tại không công bố chuyện này ra, có thể là đang đợi một thời cơ cái thỏa đáng.”
“Kia hắn…… hắn về sau có thể hay không muốn gϊếŧ chúng ta?” Thái hậu vẫn như cũ sợ muốn chết.
Chu Quốc Công thở dài: “Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước lại làm vậy, nếu không phải trước đây ngươi tự mình làm bậy, hiện giờ cũng không cần lo lắng hãi hùng như thế.”
Chu Thái Hậu tràn đầy không cam lòng, nhưng rất nhanh bị sợ hãi bao phủ, chân tướng bị phát hiện, giống như trên đầu treo một cây đao, cũng không biết được khi nào cây đao này sẽ chém xuống, như thế nào có thể không sợ hãi đây?
Chu Quốc Công vỗ vỗ bả vai muội muội, cuối cùng yên lặng rời đi, ông muốn đi tìm Thẩm Giác.
Ông không muốn chết, càng muốn giữ được mấy trăm tính mệnh của Chu gia, ông cũng chỉ có thể chủ động đi cầu Thẩm Giác, cầu hắn nể tình ông còn vài phần tác dụng, tha cho Chu gia bọn họ.
————
Thẩm Giác tới tìm Phùng Tiếu: “Bệ hạ đem chuyện của người nói với Chu Quốc Công?”
“Ân.” Phùng Tiếu cũng không ngẩng đầu mà trả lời.
Thẩm Giác ngồi ở bên cạnh nàng, một tay nâng cằm Phùng Tiếu, trong mắt tràn đầy ý vị nghiên cứu tìm tòi, khiến Phùng Tiếu không thể hiểu được.
“Làm gì?”
“Thần phải hảo hảo nhìn xem bệ hạ.”
“Bệnh tâm thần.” Phùng Tiếu chụp bay hắn tay, cúi đầu tiếp tục xem thoại bản.
Thẩm Giác lại lần nữa nâng cằm nàng, chính là không muốn cho nàng đọc sách, Phùng Tiếu thở phì phì ném thoại bản xuống, hướng hắn nhào qua, đem Thẩm Giác phác gục trên giường, tóm lấy gối mềm đánh hắn.
Thẩm Giác cong người đảo khách thành chủ, đổi thành nàng bị hắn áp không thể động đậy, Thẩm Giác một tay bắt lấy cổ tay nàng, một cái tay khác nhéo nhéo cằm Phùng Tiếu.
“Thần chính là muốn nhìn kỹ bệ hạ, cùng là bí mật bị phát hiện, Chu Quốc Công có thể buông tôn nghiêm tới cầu ta, đáp ứng từ đây sau đối ta dù chết không hồi; Thái hậu có thể đêm khuya tới cửa, hướng ta đau khổ cầu xin; mà bệ hạ, vì cái gì còn kiêu ngạo hơn ngày trước?”
“Thái Hậu cũng đi tìm ngươi?” Phùng Tiếu nhướng mày, “Ngươi không đáp ứng nàng cái gì đi?”
“Không có.” Thẩm Giác nhớ tới cảnh tượng lúc đó, Thái Hậu là mẫu thân thân sinh của nàng, hắn vốn dĩ không nghĩ khó xử bà ta. Ai ngờ bà ta vì cầu được chính mình được sống, thế nhưng còn có thể đưa ra chủ ý gϊếŧ chết Phùng Tiếu, hoàng đế đời kế tiếp tùy ý hắn chỉ định.
Thẩm Giác cười lạnh, hoàng đế vốn là tùy ý hắn chỉ định, nhưng từ khi Thái hậu đưa ra chủ ý muốn gϊếŧ Phùng Tiếu. Thì Thái hậu ở trong lòng hắn chính là người chết rồi. Chẳng qua bà ta là mẫu thân của nàng, hắn không xác định có nên gϊếŧ chết hay không, cho nên chỉ để người đưa bà ta về Từ Ninh Cung.
Hắn thử thăm dò hỏi: “Nếu là Thái hậu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử……”
“Hắc, ngươi cũng không nên xằng bậy, bà ta cũng không thể chết.” Phùng Tiếu vừa nghe liền biết hắn muốn làm gì, nàng cười nói, “Ta muốn bà ta tồn tại.” Lo lắng hãi hùng tồn tại, thống khổ tồn tại, dưới sự hối hận cùng không cam lòng mà tồn tại, trực tiếp gϊếŧ chết quá tiện nghi cho bà ta.
Thẩm Giác nhíu mày, thật lâu sau lại giãn ra, một phụ nhân vô dụng ở thâm cung, hắn bẻ gãy cánh cùng nhãn tuyến của bà ta, để bà ta tiếp tục tồn tại cũng không ảnh hưởng gì. Bất quá bà ta nhẫn tâm muốn để Phùng Tiếu chết, kia bà ta cũng không cần sống tốt làm gì. Hắn tuy rằng khinh thường với lăn lộn phụ nhân, nhưng Thái hậu, hắn nguyện ý phá lệ.
Trong lòng đã có tính toán, Thẩm Giác liền vứt mấy việc râu ria qua một bên, tiếp tục nhìn chằm chằm Phùng Tiếu: “Bệ hạ đừng đổi đề tài, người còn không có nói cho thần, vì cái gì càng ngày càng kiêu ngạo? Ân?”
“Còn có thể là vì cái gì? Bất quá là bởi vì……” Phùng Tiếu hạ giọng, cười mị hoặc mười phần, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm hắn, “Ta ỷ vào ngươi thích ta thôi.”
Thẩm Giác không nói gì, không phủ nhận cũng không thừa nhận, hắn chỉ là cong lưng, bắt đầu hôn nàng, chờ đến nàng thở hồng hộc, thiếu chút nữa thở không nổi, mới chịu buông ra. Chẳng qua chờ nàng thở hổn hển hai ngụm, hắn lại cúi người xuống, làm hơi thở hai người hoàn toàn triền miên ở bên nhau, không thể tách rời.
————
Từ sau khi tai tiếng màu hồng phấn kia truyền khắp triều đình, bọn họ liền tò mò chờ đợi, háo hức muốn biết mối quan hệ tam giác này sẽ kết thúc như thế nòa.
Đương nhiên đại bộ phận đều cho rằng, thắng lợi không hề nghi ngờ sẽ thuộc về đại tướng quân, Già Nguyệt công chúa cuối cùng tất nhiên sẽ tiến vào tướng quân phủ.
Thế cho nên ngày nọ Thẩm Giác về nhà, ca ca hắn đều hỏi hắn: “Đệ chừng nào thì đem Già Nguyệt công chúa cưới về? Là thê hay là thϊếp? Đệ nói trước với chúng ta, để trong nhà an bài cho tốt.”
Thẩm Giác vẻ mặt kinh ngạc, người khác truyền tai tiếng của hắn, đối hắn tự nhiên là canh phòng nghiêm ngặt, cho nên hắn cùng người bên cạnh đều không biết chút tin tức nào.
Thẩm Liễn hỏi tiếp: “Đệ gần đây đều không trở về nhà ngủ, còn không phải là có người sao? Không phải là Già Nguyệt công chúa?”
Thẩm Giác cười cười: “Đệ là có người, nhưng ai nói với huynh là Già Nguyệt công chúa? Đệ liền nàng trông như thế nào cũng chưa thấy rõ.”
“Có người!!!!” Nương Thẩm Giác hoan hoan hỉ hỉ chạy ra, “Nhiều năm như vậy, ngươi rốt cuộc cũng có người, là ai? Cô nương nhà ai? Năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở nơi nào? Nói cho nương, nương lập tức đi cầu hôn, ngươi chỉ cần an tâm chờ làm tân lang là được.”
Thẩm Giác: “……”
Thấy hắn thật lâu không nói lời nào, Thẩm phu nhân sắc mặt mấy phen biến hóa, cuối cùng chần chờ hỏi: “Hay là, là cái công tử?”
Thẩm Giác: “……”
Thẩm phu nhân thở dài: “Ngươi vẫn luôn không thành thân, nương đã sớm suy đoán tới khả năng này, tuy rằng nương ngay từ đầu không có cách tiếp thu, nhưng nhiều năm như vậy, nương cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần ngươi tìm được tri kỷ, có người quan tâm, liền tính cho dù là công tử, nương cũng không chê, sẽ giúp ngươi cưới người về, ngươi nói cho nương đi, là công tử nhà ai?”
Thẩm Giác: “…… Cưới về không được.”
Thẩm phu nhân nổi giận: “Ngươi muốn cùng nam nhân ở bên nhau cũng được, nhưng nhất định đối phương phải vào cửa nhà ta.”
“Nương.” Thẩm Giác kêu một tiếng, Thẩm phu nhân đang bạo nộ liền an tĩnh lại, Thẩm Giác khẽ cười nói, “Đối phương là cô nương, bất quá xác thật cưới về không được, nhi tử người có khả năng phải ở rể.”
“Cô nương nào quý giá như vậy? Cho dù ngươi cưới công chúa, nhân gia còn không phải ngoan ngoãn vào cửa nhà chúng ta? Chẳng lẽ còn có người so với công chúa còn quý giá hơn?”
Thẩm Giác cười: “Nương nói đúng, nàng xác thật so công chúa quý giá, quý giá hơn rất nhiều, rất nhiều.”
Thẩm phu nhân: “???”
Thẩm Liễn: “???”
“Cho nên rốt cuộc là ai?” Thẩm phu nhân rống giận hỏi.
“Qua một thời gian nữa mọi người sẽ biết.” Thẩm Giác đi vào bên trong, được vài bước lại dừng lại, “Đúng rồi, hỉ sự đúng là bắt đầu có thể chuẩn bị.”
Thẩm phu nhân ngây người hồi lâu, cuối cùng phát ra tiếng gầm giận dữ: “Lão nương mới không cần chuẩn bị đem nhi tử của ta gả đi ra ngoài!”
Thẩm Liễn bổ đao: “Nương, tốt xấu gì cũng là cô nương, ngài liền thấy đủ đi!”
Thẩm phu nhân: “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm phu nhân: Cho nên, đến tột cùng là nhi tử cấp cô nương nhà người ta ở rể khó chịu? Hay là cưới về một nam tử khó chịu?