Trợ lý Phương Vân của Phùng Tiếu mới ngày đầu đi làm đã sâu sắc cảm nhận được, làm một trợ lý chuyên nghiệp, cô thế nhưng so ra lại kém một tên ăn chơi trác táng.
Bưng trà đổ nước, bung dù đứng chờ đều bị Đới Trường Thiên đoạt mất, chân chạy vặt cũng bị thủ hạ của Đới Trường Thiên đoạt, cô chỉ có thể ngây ngốc ngồi một chỗ chơi điện tử.
Sự tình vì cái gì lại phát triển thành như vậy? Phương Vân cảm thấy thực mơ hồ.
Cảnh quay của Phùng Tiếu còn hai ngày nữa mới bắt đầu, cô ăn không ngồi rồi, liền mỗi ngày chạy tới phim trường, không có việc gì liền lieu nữ chính vài câu, thuận tiện giám thị một chút cảm tình của nữ chủ và Đan Giác, tùy thời chuẩn bị phá đám.
Bất quá cô nhìn hai ngày, Đan Giác cùng Từ Nhụy hoàn toàn không có chút manh mối tình cảm nào, thời điểm hai người đóng phim triền miên lâm li, vừa kết thúc cảnh diễn Đan Giác liền nháy mắt thay đổi, hóa thân thành đạo diễn khủng bố vô cảm, giống như tinh thần phân liệt.
Đới Trường Thiên ân cần hỏi cô: “Tiệm trà sữa hôm qua có thích không? Hôm lại có muốn gọi nữa không?”
Phùng Tiếu gật gật đầu: “Gọi đi.”
“Nghe nói bên cạnh mới mở một nhà hàng, có muốn thử chút không?” Đới Trường Thiên đã thăm dò rõ ràng yêu thích của Phùng, mỗi ngày đều ở cần cù chăm chỉ xoát hảo cảm, coi cô như tổ tông mà cung phụng. Hắn không mơ ước cao xa cô tha cho hắn, chỉ mong tâm tình cô không tốt cũng không lấy hắn ra trút giận.
Cái cảm giác tính mạng bị người khác nắm trong tay này, thật thảm.
Phùng Tiếu cầm lấy thực đơn hắn đưa, lựa chọn đồ ăn mình thích, những người khác thấy thế liền biết, bọn họ hôm nay lại có thêm cơm a.
Mấy ngày nay bọn họ đều đã có thói quen, mỗi ngày ít nhất thêm một lần cơm, Phùng Tiếu một khi ăn cái gì, bọn họ liền được ăn thêm cái đó. Nhân viên công tác đều thực vui vẻ, các diễn viên lại không như vậy, mỗi ngày nhìn người khác ăn uống thả cửa, bọn họ lại phải cố kỵ dáng người, cái gì cũng không dám ăn nhiều.
Mỗi ngày Phùng Tiếu đều ăn nhiều như vậy, lại không thấy béo lên tý nào? Đáng giận!
Đan Giác ném cho Phùng Tiếu quyển kịch bản thật dày, đè lên phía trên thực đơn: “Nhớ kỹ mười trang đầu, chút nữa diễn thử.”
Thấy Phùng Tiếu ném xuống thực đơn, mở kịch bản nghiêm túc đọc, Đới Trường Thiên cũng rốt cuộc cách cô xa một chút, trong lòng Đan Giác thoải mái, liền đi thay quần áo.
Mười mấy phút sau Đan Giác trở về, phát hiện Phùng Tiếu lại đang xem thực đơn, Đới Trường Thiên lại âm hồn bất tán đi theo bên cạnh cô, khuôn mặt tức khắc lại lạnh.
Lăn lộn trong giới giải trí hỗn độn này đều không phải kẻ ngốc, mấy ngày nay giữa ba người họ sóng ngầm mãnh liệt, đại bộ phận đoàn phim đều phát hiện ra.
Ở trong mắt bọn họ, Đới Trường Thiên “truy” Phùng Tiếu so với liếʍ cẩu còn lợi hại hơn, Đan Giác đối Phùng Tiếu cũng khẳng định là để ý, hai nam một nữ, rõ ràng là Tu la tràng a!
Đương nhiên, cho dù nhìn thấy cũng không ai nói toạc ra, đoàn phim đều là an tĩnh nghiêm túc ăn dưa.
Đan Giác sắc mặt biến đổi, những người khác liền biết là vì cái gì. Từ Nhụy thò qua nói với Phùng Tiếu: “Cậu đừng xem thực đơn, học lời kịch trước đi, đoàn phim của chúng ta là thu âm tiếng tại hiện trường, nếu không nhớ rõ lời kịch, đạo diễn sẽ mắng người.”
“Yên tâm đi, tôi đều nhớ kỹ.” Phùng Tiếu nói.
Mọi người hồ nghi nhìn Phùng Tiếu, trong mắt trần trụi viết ba chữ: Cô xác định?
Từ Nhụy gian nan nói: “Tôi nhớ rõ, cậu chỉ nhìn không sai biệt lắm mười phút.”
“Chỉ có mười trang kịch, mười phút đủ rồi.”
“Thật sự?” Từ Nhụy không thể tin được, cô từ nhỏ đã được người khác khen là học bá, trí nhớ cũng là phi thường tốt, nhưng nhớ nhiều lời thoại như vậy, sợ là cũng phải mất hơn một giờ.
Phùng Tiếu vì thế liền bắt đầu ngâm nga lời thoại, thẳng đến khi đọc xong mười trang lời thoại, những người khác mới tỉnh mộng, đồng thời vỗ tay, Từ Nhụy mặt đều đầy vẻ kính nể: “Tôi vẫn luôn cho rằng trí nhớ mình rất tốt, nhưng cùng cậu so sánh lại kém xa.”
“Hắc hắc……” Phùng Tiếu lại lần nữa cầm lấy thực đơn.
“Không có cảm tình, nhớ kỹ thì có ích lợi gì.” Đan Giác đi ra, vô cùng ghét bỏ nói.
Phùng Tiếu cảm thấy, bữa cơm này sợ là cô ăn không được rồi, cô ném xuống thực đơn: “Vậy tôi liền diễn cho anh một cái tình cảm dư thừa.”
Đan Giác dựa vào trên thân cây nhìn cô: “Vậy cô diễn.”
Vì thế Phùng Tiếu liền lên tinh thần, một mình phân sức diễn cả nam chính, nữ chính cùng nữ hai, đem kia mười trang kịch đều diễn ra. Không chỉ có thừa tình cảm, ba nhân vật còn biểu hiện rõ ràng ba tính cách khác nhau.
Mọi người ở phim trường cười ha ha, có người kêu: “Có ý vị.”
Trong đoàn phim có một lão sư diễn xuất chuyện nghiệp, ông cười cười đưa ra lời khen: “Không tồi không tồi, lời kịch không có bất luận sai lầm gì, động tác cùng vài chi tiết nhỏ cũng biểu diễn rất hoàn hảo. Chứng tỏ em có nghiêm túc nghiên cứu nhân vật, ba nhân vật thay đổi cũng rất tự nhiên, đoạn diễn này nếu ở trong bài kiểm tra của tôi, tuyệt đối là mãn phân.”
“Đa tạ lão sư.” Phùng Tiếu đem thực đơn đưa qua, “Lão sư nhìn xem, chút nữa muốn ăn cái gì?”
Vị lão sư tươi cười tức khắc đình trệ, mấy ngày nay ông ăn nhiều đến béo! Vợ ông cũng đã cảnh cáo ông không được lại tham ăn.
————
Đoàn phim người đều cho rằng bọn họ đã biết rõ sự lợi hại Phùng Tiếu, nhưng chờ Phùng Tiếu bắt đầu quay, bọn họ mới biết được, vẫn là quá coi thường cô rồi.
Bởi vì trong kịch bản có một đoạn diễn tấu tỳ bà, cho nên đoàn phim đã mời đến một nghệ sĩ tỳ bà nổi danh, vốn là để tấu thay cho Phùng Tiếu. Kết quả Phùng Tiếu đi theo lão sư học mấy ngày, lão sư liền kinh hỉ tuyên bố, Phùng Tiếu tấu đàn cũng không hề kém bà bao nhiêu, không cần thiết làm bộ diễn tấu.
Phùng Tiếu cơ hồ không có làm ra sai lầm, mặc kệ là lời kịch dài thế nào, phức tạp bao nhiêu, cô vẫn có thể trong thời gian ngắn học thuộc. Một khi cô tiến vào trạng thái, linh hồn giống như hoàn toàn nhập vào nhân vật, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt đều khiến mọi người như nhìn thấy nhân vật đó đang đứng trước mặt mình.
Mà nếu cảnh diễn chỉ có cô với Đan Giác, hai người cơ hồ toàn bộ là một lần thành công, liền mạch lưu loát, tất cả mọi người đều nhìn ra được, thời điểm đối diễn với Phùng Tiếu, Đan Giác cả người đều tràn ngập hừng hực ý chí chiến đấu.
Qua ống kính màn ảnh, hai người dường như đang phát sáng, chặt chẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Thời gian quay phim cơ bản đều được rút ngắn, tiến độ nhanh đến dọa người.
Dưới sự phụ trợ của hai người, áp lực của mấy diễn viên khác trong đoàn phim lại tăng gấp bội, mỗi người đều nỗ lực học lời kịch, ngay cả Từ Nhụy cũng cùng Phùng Tiếu oán giận: “Ánh mắt các lão sư nhìn tôi như ánh mắt đang nhìn học sinh kém vậy, tôi quá khó khăn.”
Phân cảnh câu dẫn của Phùng Tiếu lúc trước thử kính vẫn được giữ lại, ngay cả lời kịch lúc đấy cũng không sửa, chẳng qua đoạn diễn này vốn ở giữa phim, hiện tại lại bị Đan Giác chuyển tới gần kết cục.
Thời điểm quay, Phùng Tiếu nhẹ vỗ về hai dấu cắn trên cổ tay Đan Giác, lộ ra nụ cười vô ưu vô lự thời niên thiếu, rồi lại có thêm vài phần kiêu căng, là nụ cười khi cô còn là thiên kim đại tiểu thư ngày ấy.
Lúc này nữ hai đã quyết định vì yểm hộ những người khác rời đi mà đi chết, nhưng đối với nam chính cô vẫn là có chút không cam lòng, cho nên mới ở chỗ này câu dẫn hắn. Chẳng qua nam chính đã yêu nữ chính, hắn lại không biết quyết định của nữ nhị, chỉ cảm thấy tại thời điểm nguy cấp như vậy, cô còn có thể quan tâm đến tình tình ái ái, cho nên hắn căn bản không phản ứng lời tỏ tình của nữ nhị.
Cô lại lần nữa ở trên dấu cắn năm đó mà cắn một ngụm, hy vọng lưu lại dấu cắn càng sâu, vĩnh viễn lưu lại trên người hắn, làm hắn đời này cũng không thể quên.
Hắn cổ tay bị cắn chảy máu đầm đìa mà tức giận bỏ đi,, nữ nhị cười nhìn hắn rời đi, cuối cùng xoay người đi về hướng ngược lại, đi lên đoạn đường cuối cùng, toàn bộ quá trình vẫn luôn tươi cười, thẳng đến khi nổ mạnh trong nháy mắt, ánh lửa tràn ra ngập, mới lặng lẽ gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Giây tiếp theo, hóa thành tro tàn.
Phó đạo diễn kêu một tiếng dừng, Phùng Tiếu liền bò dậy, mọi người xung quanh còn đang đắm chìm trong bầu không khí bi tráng, mấy cô gái tương đối cảm tính cũng lệ rơi đầy mặt. Từ Nhụy bước tới ôm lấy Phùng Tiếu: “Chúng tôi không nên để cô lại, chúng ta hẳn là nên mang theo cô cùng nhau đi.”
Phùng Tiếu vỗ vỗ bả vai Từ Nhụy, Từ Nhụy mới hồng mắt buông cô ra.
Đan Giác đã đi tới, dựa theo lệ thường cho cô một cái bao lì xì: “Đại cát đại lợi, chúc mừng em đóng máy.”
Phùng Tiếu vừa tiếp nhận bao lì xì, cả người đã bị Đan Giác chặt chẽ ôm lấy, như thế nào cũng không chịu buông tay, cô cả người dơ hề hề cũng không chê.
Người trong đoàn phim đều tự động tan đi, toàn bộ phim trường cũng chỉ dư lại hai người đang gắt gao ôm nhau, lúc này Đan Giác hết sức cảm tính, hắn tựa hồ còn đắm chìm ở trong cốt truyện: “Em không thể chết được, không được rời khỏi tôi, em là của tôi, vĩnh viễn là của tôi.”