Nam Chủ Là Cố Chấp Cuồng

6.92/10 trên tổng số 25 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Nam chủ thị thiên chấp cuồng
Editor: Tư Hạ Quý Lẫm là anh trai của cô, cũng là cái biếи ŧɦái. Hắn sẽ sấn nàng ngủ thời điểm sờ cô, thân cô, sẽ không từ thủ đoạn mà đuổi đi những người ái mộ cô. Đương cô không thể nhịn được nữa, m …
Xem Thêm

Chương 9: Anh trai hoang mang
Di động đặt trên bàn rung không ngừng, Quý Lẫm nhíu mày, bỏ bút xuống, quay đầu hướng phòng Quý Nguyệt kêu một tiếng: “Ngu ngốc, điện thoại em kêu.”

Quý Nguyệt không có trả lời, Quý Lẫm không kiên nhẫn sách một tiếng, cầm lấy di động đi tới phòng Quý Nguyệt. Anh gõ cửa phòng, vẫn như cũ không được đáp lại, anh liền đẩy cửa ra.

Phòng Quý Nguyệt lung tung rối loạn, đủ loại áo tắm ném đầy đất. Quý Lẫm dẫm tới gì đó mềm mại, vừa cúi đầu nhìn, phát hiện bản thân dẫm tới một cái áo ngực, anh ghét bỏ lắc đầu, nhặt lên áo ngực, đem nó để lên ghế.

Rèm không có kéo lên, Quý Lẫm có thể thấy được Quý Nguyệt đang nằm trên giường, đắp chăn mỏng, tựa hộ đang ngủ.

Quý Lẫm lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “Đều học cao trung, còn giống như con nít, cũng không sợ mất mặt.”

Anh đến gần giường Quý Nguyệt, vừa định đẩy vai Quý Nguyệt, đột nhiên phát hiện đầu giường cô để một cái váy liền màu xanh nhạt. Rõ ràng quần áo của cô đều tùy chỗ ném loạn, cố tình cái váy này lại được ưu đãi, có thể chỉnh tề mà ở trên đầu giường.

Quý Lẫm ngẩn người, ánh mắt lập tức nhu hòa vài phần. Anh nghĩ đến khoảng thời gian trước xem pháo hoa cô tốt đẹp lại chói mắt, lại nhớ đến khi cô mặt váy thùy mị lại ôn nhu.

Bỗng nhiên, Quý Nguyệt trở mình, nằm thằng trên giường, chăn trên người cô bị trượt xuống. Quý Lẫm có thể nhìn thấy trên người Quý Nguyệt chỉ mặc áo tắm, tuy rằng áo tắm rất bảo thủ, nhưng dáng người Quý Nguyệt thực tốt, mặc lên có vẻ gợi cảm, lộ ra bộ ngực trắng như tuyết của cô với rãnh ngực thật sâu.

Quý Lẫm hoảng sợ, vội nghiêng đầu không nhìn cô. Di động trên tay anh còn đang chấn động, Quý Lẫm sợ đánh thức Quý Nguyệt, vội cắt đứt cuộc gọi.

Anh khe khẽ thở gấp, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, vội vã xoay người, muốn rời đi.

Lúc này, Quý Nguyệt nói mớ, giọng nói mềm mại, tuy rằng cô nói rất nhỏ, nhưng cẩn thận nghe, liền có thể nhận ra cô nói hai chữ “Anh trai”.

Bước chân Quý Lẫm dừng một chút, trong lòng tựa như bị cái gì nhẹ nhàng đυ.ng vào một cái, một loại cảm xúc không tên từ đáy lòng chậm rãi lan tràn. Ma xui quỷ khiến mà xoay người, anh nhẹ giọng hỏi cô: “Kêu anh làm gì.”

Quý Nguyệt lại không nói, trong lúc ngủ say môi đỏ khẽ mở, hô hấp rất nhẹ, lông mi thật dài cong lên, tựa như con bướm muốn giương cánh bay.

Quý Lẫm ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài nhẹ vỗ về mái tóc Quý Nguyệt, Quý Nguyệt giống như cảm nhận được cái gì, dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ tay Quý Lẫm.

Ánh mắt thanh minh của Quý Lẫm mê mang vài phần, ngón tay thon dài từ trán Quý Nguyệt trượt xuống môi, sau đó đầu ngón tay nhẹ nhàng miêu tả hình dáng môi của cô.

Môi Quý Nguyệt ấm áp đυ.ng vào tay anh, nhiệt độ kia tựa như theo đầu ngón tay anh nhanh chóng truyền khắp người, sau đó tất cả nhiệt độ tập trung đến trong đầu anh, kịch liệt mà bùng nổ một chùm pháo hoa lộng lẫy.

Đột nhiên, Quý Lẫm giống như là bị bừng tỉnh, thu hồi tay, bởi vì quá mức khϊếp sợ bản thân làm những chuyện như vậy, anh đặt mông quăng ngã ngồi dưới đất.

Trái tim bắt đầu nhảy lên kịch liệt, hoảng loạn thất thố, anh đột nhiên bò dậy, chạy ra ngoài.

Quý Lẫm đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, giọt nước lạnh lẽo rơi xuống người, anh bực bội mà gãi gãi tóc, nghiến răng nói: “Mình thật sự điên rồi!”

………

Quý Nguyệt là bị di động đánh thức, di động ngay tại đầu giường, cô vươn tay cầm lấy di động nhận cuộc gọi.

Dương Phi Phỉ thanh âm có chút hỏng mất: “Quý đại tiểu thư, cậu rốt cuộc có tới học bơi hay không! Tớ chờ rất lâu, gọi điện cho cậu lại không ai nghe, cậu rốt cuộc là đang làm gì hả?”

Quý Nguyệt ngồi bật dậy, vội vàng thay quần áo, nói với Dương Phi Phỉ qua di động: “Tớ ngủ quên, xin lỗi, tớ hiện tại liền đi qua.”

Quý Nguyệt đổi xong quần áo, liền chạy đến phòng khách lấy kính bơi, chính là cô tìm khắp nơi cũng không thấy, vừa lúc Quý Lẫm đi ra từ phòng tắm, cô vội chạy về phía Quý Lẫm: “Anh trai, giúp em tìm….”

“Đừng tới đây!” Quý Lẫm vừa nhìn thấy cô, biến sắc, liên tục lui về sau.

Quý Nguyệt ngẩn người, vội lui ra sau hai bước, cô xem vẻ mặt Quý Lẫm có chút khó coi, liền mở miệng nói: “Anh trai, anh không thoải mái sao?”

Quý Lẫm vẫn không nhìn cô, thời điểm tay anh đυ.ng tới cửa phòng, anh đột nhiên xoay người, đi vào phòng, “Phanh” một tiếng mà đóng cửa lại.

Quý Nguyệt nhíu mày nghi hoặc, cô đi gõ cửa phòng anh, quan tâm hỏi: “Anh trai, nếu như không thoải mái, đi bệnh viện nhìn xem sao….”

Hồi lâu không có trả lời.

Quý Nguyệt lại gõ cửa phòng anh, sau đó bên trong truyền đến thanh âm Quý Lẫm nổi giận: “Đừng phiền anh nữa!”

Quý Nguyệt giật mình, không rõ chính mình lúc nào chọc anh. Dương Phi Phỉ vẫn gọi điện thúc giục cô, Quý Nguyệt chỉ phải nhanh chóng đổi giày đi ra ngoài.

Dương Phi Phỉ ở trước cổng hồ bơi đợi Quý Nguyệt hồi lâu, vừa thấy Quý Nguyệt đến, lập tức xông lên, đối Quý Nguyệt quở trách một trận. Qua hồi lâu, thấy Quý Nguyệt thất thần, Dương Phi Phỉ vội ngưng miệng.

“Làm sao vậy?” Dương Phi Phỉ hỏi cô.

Quý Nguyệt lắc đầu, cô nhớ đến ánh mắt Quý Lẫm kiêng kị lúc nãy, cô cảm thấy thực không vui. Điều này làm cho cô nhớ tới chuyện “Con dâu nuôi từ bé” trước kia, Quý Lẫm cảm thấy cô rất mất mặt, không cho phép cô tới gần anh một bước, anh kiêng kị cô, ngay cả đồ vật cô chạm qua, anh cũng vứt bỏ.

Dương Phi Phỉ thấy cô không tinh thần, liền vẫn luôn ngồi bên người bồi cô. Hồi lâu, Quý Nguyệt hỏi: “Phi Phỉ, cậu là thích anh trai tớ đi!”

Dương Phi Phỉ ngẩn người, mặc dù có chút ngượng ngùng, cô vẫn thoải mái mà thừa nhận: “Thích a, ai làm anh ấy đẹp trai như vậy!”

Quý Nguyệt thở dài một hơi, nói: “Ánh mắt cậu làm sao kém như vậy hả.”

Tính tình Quý Lẫm cổ quái thật sự chọc người giận, âm tình bất định, cô vẫn luôn không rõ điểm phẫn nộ của anh ở nơi nào. Quý Nguyệt làm em gái anh, đối anh bao dung như thế, lại vẫn không chịu được tính tình của anh, đến lúc đó nếu như Dương Phi Phỉ cùng Quý Lẫm, với tính tình không chịu thua của Dương Phi Phỉ, Dương Phi Phỉ phải chịu nhiều ủy khuất nha.

Quý Nguyệt đột nhiên cùng Dương Phi Phỉ nhắc tới Quý Lẫm, làm cho Dương Phi Phỉ đặc biệt muốn gặp Quý Lẫm. Dương Phi Phỉ đẩy đẩy Quý Nguyệt, vẻ mặt mong đợi mà nhìn Quý Nguyệt: “Nếu không, cậu làm anh cậu tới đây, chúng ta học bơi cùng nhau?”

Quý Nguyệt tự nhiên là không muốn, bị Quý Lẫm không thể hiểu được bài xích, cô có chút tức giận. Hơn nữa, cô còn nghĩ đến chuyện “Con dâu nuôi từ bé” năm năm trước, điều này làm cho cô lại càng không muốn nhìn đến Quý Lẫm.

Trước kia, Dương Phi Phỉ muốn Quý Nguyệt làm cái gì, chỉ cần cô đối Quý Nguyệt làm nũng, Quý Nguyệt sẽ đồng ý. Chính là lúc này đây, mặt kệ Dương Phi Phỉ làm nũng thế nào, Quý Nguyệt đều thờ ơ.

Dương Phi Phỉ không vui, thực nhanh, cô liền đưa ra, cô không bơi nữa, cô muốn về nhà.

Sau khi Quý Nguyệt về tới nhà, nhìn trời có chút tối, mây đen dày đặc, dường như muốn mưa. Cô vội vàng chạy đến trong sân, giúp bảo mẫu thu thập quần áo. Bảo mẫu cầm giỏ quần áo đưa cho Quý Nguyệt, làm cô hỗ trợ cầm đến phòng chứa đồ.

Đúng lúc này, di động Quý Nguyệt vang lên, điện báo biểu thị là “Lăng Thần”, Quý Nguyệt một tay cầm giỏ, một tay nắm di động, vừa đi vừa nói điện thoại.

“Anh Thần?”

Âm thanh đầu dây bên kia dường như mang theo ý cười: “Anh gửi cho em notebook, em nhận được không?”

Quý Nguyệt gật gật đầu: “Nhận được, mấy ngày nay đang xem.”

Lăng Thần là bạn học Quý Lẫm, anh là một nam sinh vô cùng rộng rãi, đặc biệt thích cười. Trước khi Quý Nguyệt và Dương Phi Phỉ đi thành phố B, Lăng Thần cùng bọn cô nói chuyện rất lâu, Quý Nguyệt đối anh ấn tượng rất tốt. Sau lại, Lăng Thần muốn số di động Quý Nguyệt, nói là sau này có thể chỉ cô bài tập.

Sau khi Quý Nguyệt quay về thành phố A, Lăng Thần thường thường gọi điện thoại cho cô, thông thường đều là chỉ bảo bài tập Quý Nguyệt. Anh còn đưa vở ghi chép cho Quý Nguyệt. Vở ghi của Lăng Thần chỉnh tề lại sạch sẽ, văn hay chữ đẹp, giải thích dễ hiểu, cho dù Quý Nguyệt là học tra, cô cũng có thể từ notebook của anh học được rất nhiều đồ vật.

“Vậy là tốt rồi, nếu như em có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi anh.”

Quý Nguyệt cười cười, nói cảm tạ: “Cảm ơn anh.”

Lăng Thần hỏi cô: “Nghỉ hè em có kế hoạch gì không?”

“Học bơi! Cùng Dương Phi Phỉ.” Quý Nguyệt trở lại phòng chứa đồ, đem giỏ đặt vào trên bàn.

“Nghỉ hè này anh sẽ đến thành phố A, em muốn quà gì? Anh giúp em mang tới.”

“Hả?” Quý Nguyệt giật mình, vội xua tay: “Không cần đem quà đâu.”

Tác giả có lời muốn nói: Anh trai chậm rãi biếи ŧɦái….Khoảng cách nữ chủ trọng sinh không xa.

Thêm Bình Luận