Nam Chủ Là Cố Chấp Cuồng

6.92/10 trên tổng số 25 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Nam chủ thị thiên chấp cuồng
Editor: Tư Hạ Quý Lẫm là anh trai của cô, cũng là cái biếи ŧɦái. Hắn sẽ sấn nàng ngủ thời điểm sờ cô, thân cô, sẽ không từ thủ đoạn mà đuổi đi những người ái mộ cô. Đương cô không thể nhịn được nữa, m …
Xem Thêm

Chương 7: Anh trai là người cực kỳ thích em gái.
Ngày thứ hai, Quý Lẫm liền kéo hành lý tới nhà ga, bởi vì anh không có tiền mua vé máy bay, chỉ có thể ngồi xe lửa đi trường học.

Quý Nguyệt lén lút mà nhét vào trong hành lý anh mấy ngàn khối, thế nhưng Quý Lẫm thực nhanh liền đem tiền lấy ra tới, đưa trả lại cho Quý Nguyệt. Dù sao, mặc kệ như thế nào, anh đều không cần tiền của Quý Nguyệt.

Quý Nguyệt cùng Quý Lẫm chia tay sau, lại không từng liên hệ qua. Bởi vì hai người bọn họ đã thói quen không liên hệ đối phương.

Bạn của Quý Nguyệt Dương Phi Phỉ tựa hồ coi trọng Quý Lẫm, vẫn luôn xúi giục Quý Nguyệt gọi điện cho Quý Lẫm. Đương nhiên, Dương Phi Phỉ có số Quý Lẫm, cô là ngượng ngùng gọi cho anh, bởi vì không có chuyện gì lại gọi điện cho anh, khiến cho cô cảm thấy có chút kỳ lạ.

Quý Nguyệt vừa nghe đến Dương Phi Phỉ xúi giục, liền bắt đầu chọc cô: “Không phải nói anh trai tớ thực dữ sao? Không sợ anh trai tớ?”

Khi đó, Quý Lẫm đánh Lâm Trí Nghiên thực thảm, cũng thuận tiện làm Dương Phi Phỉ sợ tới mức hết hồn. Sau đó, Dương Phi Phỉ thấy đượcLâm Trí Nghiên cùng nữ sinh khác lôi kéo, biết Lâm Trí Nghiên một chân đứng hai thuyền, cô liền hoàn toàn đứng bên phía Quý Lẫm, nói Quý Lẫm là lo lắng em gái, đánh người cũng là bất đắc dĩ.

Dương Phi Phỉ làm bộ không nghe được Quý Nguyệt nói, không ngừng thúc giục Quý Nguyệt: “Nếu như cậu không gọi, tớ liền giúp cậu gọi điện.” Cô thấy Quý Nguyệt vẫn không phản ứng, liền đi qua lấy di động Quý Nguyệt, thực sự gọi đến dãy số Quý Lẫm.

Quý Nguyệt vừa thấy dãy số được gọi, liền hoảng sợ, di động bị nhét vào trên tay, thực nhanh, cô liền nghe được microphone truyền đến âm thanh trong trẻo của Quý Lẫm: “Làm sao vậy?”

Quý Nguyệt vội ho một tiếng, thông thông cổ họng một chút, nói: “Cũng không có việc gì, khụ, hiện tại anh còn tiền tiêu vặt hay không? Em gửi một ít tiền cho anh.”

Quý Lẫm không có nhận tiền cô đưa, gần như không xu dính túi mà đi thành phố khác học tập, Quý Nguyệt cũng không biết anh giải quyết vấn đề về tiền như thế nào, anh vẫn chỉ nói với cô, làm cô đừng quan tâm anh.

Hiện giờ, Quý Lẫm cũng vẫn đối với cô nói: “Không cần, tôi có tiền.”

Quý Nguyệt “Nga” một tiếng, nhất thời không biết nói gì, liền đưa di động qua cho Dương Phi Phỉ, làm Dương Phi Phỉ nói chuyện với anh.

Dương Phi Phỉ vui vẻ mà tiếp nhận di động, bắt đầu cùng Quý Lẫm nói chuyện phiếm. Quý Nguyệt cũng không biết bọn họ đang nói gì, chỉ nhìn thấy Dương Phi Phỉ thường thường nâng mắt nhìn cô, tiếp đó lại che miệng cười.

Qua một đoạn thời gian, Dương Phi Phỉ lại bắt đầu xúi giục Quý Nguyệt gọi điện cho Quý Lẫm, Quý Nguyệt như cũ không hề phản ứng.

Dương Phi Phỉ hỏng mất theo sát Quý Nguyệt nói: “Các cậu không phải là anh em sao? Xa lạ như vậy? Quý Nguyệt, anh ấy chính là anh trai cậu.”

Vẻ mặt Quý Nguyệt thể hiện “Tớ có thể làm sao bây giờ, tớ cũng thực tuyệt vọng a”. Còn không phải bởi vì chuyện “Con dâu nuôi từ bé” kia? Quý Lẫm ghét bỏ cô, cảm thấy cô làm mất mặt, đem cô xem như mãnh thú, bài xích cô suốt năm năm, khiến cho cô đến nay ở trước mặt Quý Lẫm vô cùng tự ti, không có dũng khí cùng anh nói chuyện, chỉ sợ anh không kiên nhẫn. Cho nên, cô càng không muốn gọi cho anh.

Chẳng qua, không bao lâu, khó được Quý Lẫm gọi điện một lần cho Quý Nguyệt, khi đó, Quý Nguyệt đang tắm rửa, không thể nghe được, là Dương Phi Phỉ tiếp. Thời điểm Quý Nguyệt từ phòng tắm đi ra, Dương Phi Phỉ đang vui vẻ ôm di động ở trên giường lăn lộn.

Quý Nguyệt hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, Dương Phi Phỉ đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt mong đợi mà nhìn Quý Nguyệt, nói: “Anh trai cậu nói, mấy ngày nay thành phố B bắn pháo hoa, hỏi cậu muốn đi xem hay không. Đương nhiên, tớ cũng có thể đi chung với cậu.”

Quý Nguyệt lắc đầu nói: “Mấy ngày nữa thi, tớ còn chưa ôn bài.”

Dương Phi Phỉ oa một tiếng, ôm lấy thắt lưng Quý Nguyệt liều mạng mà cọ xát: “Đi mà đi mà, xin cậu đó.”

Ngày đi, vẻ mặt Quý Nguyệt sống không còn gì luyến tiếc, Dương Phi Phỉ dỗ cô: “Đừng không vui, coi như bồi tớ đi. Cậu làm em gái thật lạnh lùng. Anh trai cậu vẫn luôn hướng tớ hỏi chuyện của cậu đâu.”

Thành phố B tuy rằng rất xa, nhưng nếu đi bằng máy bay, cũng chỉ cần hai ba tiếng đồng hồ là có thể đến. Sau khi tới thành phố B, Quý Nguyệt phát hiện Quý Lẫm ở sân bay chờ các cô.

Quý Lẫm giúp bọn cô đặt khách sạn, anh mang bọn cô đi cất hành lý, lại mang bọn cô đi ăn. Dọc đường đi, Dương Phi Phỉ vẫn luôn cùng Quý Lẫm nói chuyện, biểu tình Quý Lẫm nhàn nhạt, thường nhẹ nhàng ứng một tiếng.

Quý Nguyệt đi theo phía sau bọn họ, nhàm chán mà chơi trò chơi, thế nhưng, một khi Dương Phi Phỉ nói đến chuyện Quý Nguyệt, Quý Nguyệt liền vội để di động xuống, liều mạng mà che lại miệng Dương Phi Phỉ. Lúc này, vẻ mặt vẫn luôn lạnh như băng Quý Lẫm sẽ xuất hiện biểu tình vô cùng ghét bỏ Quý Nguyệt, anh còn nhịn không được cười nhạo một chút, tỏ vẻ trào phúng Quý Nguyệt.

Sau đó, không biết thế nào, vài người dạo vào trung tâm thương mại, Dương Phi Phỉ hứng thú tràn trề mà đi thử quần áo. Quý Nguyệt nhìn quần áo rực rỡ đủ loại, cảm thấy có chút hoa mắt, cũng không có hứng thú đi xem.

Quý Lẫm tùy ý cầm lấy một cái váy, làm Quý Nguyệt đi thử. Quý Nguyệt vội vàng xua tay, tỏ vẻ chính mình không muốn thử, cô nói: “Mặc váy quá kỳ quái, em không cần.”

Quý Lẫm nhíu nhíu mày, đem cô đẩy mạnh đến phòng thử đồ, ra lệnh: “Đi thay.”

Quý Nguyệt bất đắc dĩ, chỉ có thể đóng cửa lại, cởi ra quần áo vận động. Chính là chờ cô mặc váy xong rồi, cô thật lâu cũng không dám đi ra ngoài, cho đến khi Dương Phi Phỉ gõ cửa, cô mới bất chấp khó khăn đi ra.

Quý Nguyệt mặc váy ôm màu xanh nhạt, kiểu váy tuy rằng đơn giản, nhưng thực hiển lộ khí chất. Hơn nữa làn da cô trắng mịn, chân dài eo nhỏ, bộ ngực đầy đặn, tóc dài rối tung như thác nước, có vẻ thùy mị lại ôn nhu.

Dương Phi Phỉ lắp bắp kinh hãi, vội đi tới trước mặt Quý Nguyệt, khen ngợi nói: “Vô cùng xinh đẹp! Tớ cũng muốn thử váy này một lần.”

Quý Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, vội xoay người muốn vào phòng thử đồ, đem váy thay ra, nhưng Quý Lẫm kéo tay cô, đối cô nói: “Đừng thay đổi, liền mua cái này.”

Quý Nguyệt ngẩn người: “……Hả?”

Không đợi Quý Nguyệt ngăn cản, Quý Lẫm liền lấy thẻ đến quầy trả tiền.

Dương Phi Phỉ nhìn nhãn hiệu cái váy, kéo kéo tay Quý Nguyệt, hâm mộ nói: “Tới năm ngàn khối. Anh trai cậu đối cậu thật tốt.”

Quý Nguyệt cũng sợ hãi, rõ ràng thẻ Quý Lẫm bị cha Quý ngừng, anh nơi nào tới tiền? Quý Lẫm thanh tóan xong lúc sau, Quý Nguyệt vội đem thẻ mình lấy ra, muốn trả lại tiền cho Quý Lẫm, chính là Quý Lẫm trừng mắt nhìn cô một cái: “Tôi không nghèo như cô tưởng.”

Bởi vì Quý Lẫm ghét bỏ giày thể thao của Quý Nguyệt không hợp với váy, rất nhanh, anh lôi kéo Quý Nguyệt đến tiệm giày, mua cho Quý Nguyệt giày xăng-đan.

Tuy rằng trong thẻ Quý Nguyệt có không ít tiền tiết kiệm, nhưng cô vẫn ăn mặc giản dị, vẫn chưa từng mặc qua váy xa hoa như thế, lại mang đôi giày đắt tiền. Bởi vì Quý Lẫm không cho phép cô thay váy, cho nên dọc đường đi dạo phố, cô luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Trên đường người vô cùng nhiều, bản thân Quý Nguyệt lại lớn lên xinh đẹp, lại trang điểm một chút, tỉ lệ quay đầu cao không ít, thậm chí một vài người nam sẽ lấy di động chụp lén cô.

Dương Phi Phỉ có chút mất hứng, không muốn cùng Quý Nguyệt và Quý Lẫm đi nữa, liền nói phải về khách sạn.

Quý Nguyệt nghe được Dương Phi Phỉ phải về khách sạn, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm cánh tay Dương Phi Phỉ, thực hớn hở cùng Dương Phi Phỉ quay về khách sạn.

Lúc này, di động Quý Nguyệt vang lên, cô chỉ phải trước buông ra Dương Phi Phỉ, đi tới một bên, chuẩn bị tiếp điện thoại, cô nhìn đến dãy sô đúng là Lâm Trí Nghiên.

Quý Lẫm đứng bên cạnh cô, cô sợ Quý Lẫm sẽ tức giận, vội che di động, lui ra sau vài bước, dự định bắt máy. Lúc này, có người không cẩn thận đυ.ng phải tay cô, di động của cô lạch cạch mà rơi xuống, còn thuận thế mà rớt xuống cầu thang.

Quý Nguyệt vội vàng chạy xuống nhặt di động, thời điểm cô nhặt di động trở về, phát hiện Quý Lẫm cùng Dương Phi Phỉ không thấy, cô lắp bắp kinh hãi, biển người mờ mịt, khắp nơi đều là đầu người đen nghịt, cô căn bản không thể tìm được bọn họ. Cô vội gọi cho Dương Phi Phỉ, Dương Phi Phỉ không bắt máy, cô lại gọi cho Quý Lẫm, Quý Lẫm cũng không có tiếp.

Quý Nguyệt nhìn bốn phía xa lạ, luống cuống hoảng thần. Cô hoàn toàn không biết chính mình nên đi đâu, bởi vì ba lô của cô đưa Dương Phi Phỉ, hiện tại khắp người cô chỉ còn vài đồng tiền, còn chưa đủ tiền đi xe. Cô không dám chạy loạn nữa, đành phải ngồi bên cạnh suối phun, chờ bọn Dương Phi Phỉ quay lại tìm cô.

Cô tại chỗ đợi vài phút, bỗng nhiên vài nam sinh mặt đồng phục cao trung chạy đến trước mặt cô, vẻ mặt giật mình mà nhìn chằm chằm cô: “Cô ấy giống như là em gái Quý Lẫm? Người thật ở ngoài xinh đẹp hơn ảnh chụp.”

Quý Nguyệt ngẩn người, đứng lên, nghi hoặc mà nhìn bọn họ: “Các bạn là?”

Mấy nam sinh lại không trả lời cô, ngược lại hướng phía sau cô vẫy tay, “Nha” một tiếng. Quý Nguyệt nhìn lại, phát hiện bọn người Quý Lẫm đã trở lại. Dương Phi Phỉ chạy nhanh tới, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mở miệng: “Thật là thời khắc cũng không dám lơi lỏng, tớ vừa chuyển đầu một cái cậu liền không thấy, rốt cuộc là cậu chạy đi đâu?”

Quý Lẫm cất bước đi tới, cau mày nhìn mấy người nam sinh nọ. Mấy nam sinh hướng Quý Lẫm nháy mắt, dùng tay đâm bả vai Quý Lẫm, chỉ vào Quý Nguyệt: “Cô ấy chính là em gái cậu? Lớn lên thật khả ái, cô ấy có bạn trai không?”

Sắc mặt Quý Lẫm trầm vài phần, đạp bọn họ một cước, thấp giọng nói: “Đừng đánh chủ ý, các cậu không xứng với em ấy.”

Mấy nam sinh vẻ mặt ủy khuất, còn muốn nói cái gì, Quý Lẫm liền liếc bọn họ một cái. Vẻ mặt mấy nam sinh ngược lại hiểu ý, vội chụp cái trán, làm bộ có việc chạy trước.

Quý Nguyệt nhìn mấy nam sinh kia, hỏi Quý Lẫm: “Anh trai, bọn họ là bạn học anh à?”

Quý Lẫm hơi gật đầu.

Công viên trò chơi ở thành phố B có biểu diễn pháo hoa long trọng, trời còn chưa tối xuống, liền có đông nghịt người ở công viên chờ. Vài anh em tốt chơi với Quý Lẫm biết em gái Quý Lẫm tới thành phố B, đều tò mò chạy tới công viên trò chơi vây xem.

Bạn bè Quý Lẫm tựa hồ thật thích Quý Nguyệt, vây quanh Quý Nguyệt không ngừng nói chuyện. Trong đó một nam sinh tên Lăng Thần đối với Quý Nguyệt đặc biệt nhiệt tình, bản thân lớn lên cũng không tệ, cười rộ lên vô cùng sáng lạn. Quý Nguyệt cảm thấy Lăng Thần tươi cười rất đẹp, liền cũng hướng hắn cười cười.

Vốn dĩ Lăng Thần là một nam sinh vô cùng rộng rãi, Quý Nguyệt hướng hắn cười, Lăng Thần bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Lăng Thần đem Quý Lẫm kéo đến một bên, đối Quý Lẫm nói: “Mẹ nó, cậu cả ngày nói em gái cậu lớn lên xấu. Cậu là mắt mù hả! Nếu như tớ có một em gái đáng yêu như vậy, tớ nhất định sẽ che chở ở lòng bàn tay, không cho cô ấy chịu cái gì ủy khuất.” Dừng một chút, Lăng Thần có chút ngượng ngùng nói: “Nói thật, tớ có thể theo đuổi em gái cậu hay không!”

Quý Lẫm toàn bộ hành trình lạnh mặt, không kiên nhẫn đẩy ra hắn, nhàn nhạt nói: “Cậu đừng đánh chủ ý em ấy, em ấy còn nhỏ.”

Lăng Thần chuyển tới trước mặt anh, không chịu hết hi vọng: “Không nghĩ tới cậu muội khống như thế. Bất quá cậu là hiểu biết tớ, tớ khẳng định sẽ đối tốt với em gái cậu.”

Quý Lẫm nhíu mày, anh tự nhiên hiểu biết nhân phẩm Lăng Thần, cũng biết Lăng Thần là một người thực ưu tú. Ít nhất, Lăng Thần so với Lâm Trí Nghiên chân trong chân ngoài người què tốt hơn vô số lần.

Quý Lẫm đột nhiên cảm thấy ngực không hiểu bốc lên một cỗ hỏa khí, không kiên nhẫn nói: “Em ấy còn nhỏ, qua vài năm rồi nói.”

LăngThần tươi cười hơi thu liễm, vừa muốn nói chuyện, Quý Lẫm liền xoay người đi đến trước mặt Quý Nguyệt, giữ chặt cổ tay Quý Nguyệt, dắt Quý Nguyệt đi. Quý Nguyệt bị anh kéo đến lảo đảo, mặc dù không biết Quý Lẫm muốn đem cô đi nơi nào, nhưng cô cũng không phản kháng, mà là quay đầu lại hướng bạn học Quý Lẫm còn có Dương Phi Phỉ phất tay, nói: “Một chút tớ quay lại.”

Quý Lẫm đem Quý Nguyệt kéo đến một địa phương vắng vẻ, đôi tay nắm hai má Quý Nguyệt, tỉ mỉ mà quan sát bộ dáng của cô, có chút khó hiểu nói: “Rốt cuộc cô đẹp chỗ nào.”

Quý Nguyệt bị nhéo mặt đau, vội bẻ tay anh ra, thở phì phì mà trừng anh một cái: “Làm gì!”

Quý Lẫm buồn bực tựa vào vách tường, kéo xuống mắt kính, xoa mắt: “Mẹ nó, đám tôn tử kia làm như chưa thấy qua nữ sinh, vây quanh cô không ngừng, thẩm mỹ của bọn họ thật sự có vấn đề.”

Quý Nguyệt không thể hiểu được bị mắng cho một trận, tự ti sắp tìm lỗ chui vào. Cô ủy khuất nói: “Em cũng không quá xấu mà.”

Quý Lẫm bị nghẹn một chút, bực bội mà đạp cục đá trên mặt đất.

Anh thật sự không muốn thừa nhận em gái nhà mình không như bộ dáng hồi nhỏ gầy teo ốm yếu, cô quả thực đẹp, chính là……

Đúng vào lúc này, một trận âm thanh nổ ra, pháo hoa bắt đầu nở rộ, pháo hoa rực rỡ chói mắt chiếm giữ cả bầu trời đêm.

Quý Nguyệt ngẩn người, ngửa đầu, ngơ ngác nhìn pháo hoa.

Quý Lẫm chỉ nhìn thoáng qua pháo hoa, lại quay đầu nhìn Quý Nguyệt, chẳng qua vừa nhìn, anh đột nhiên cảm thấy được em gái anh tựa hồ so pháo hoa ở bầu trời còn lóa mắt.

Pháo hoa lập lòe quang mang rực rỡ, thường thường chiếu sáng lên gương mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt cô sáng lấp lánh, lông mi thật dài hơi chớp, gió đêm phất qua tóc dài, vài sợi tóc nhẹ nhàng khẽ dán lên sườn mặt.

Quý Nguyệt quay đầu nhìn Quý Lẫm một cái, ánh mắt lập tức đυ.ng phải tầm mắt Quý Lẫm, bốn mắt nhìn nhau. Trong lòng Quý Lẫm run rẩy một chút, qua hai giây sau, Quý Lẫm vội dời đi tầm mắt, hơi lui ra sau hai bước.

“Anh trai, Em có thể xem xong pháo hoa mới quay lại thành phố A hay không?”

Quý Lẫm xoay người không nhìn cô, nhưng âm thanh lại dịu đi vài phần: “Tùy cô.” Dứt lời, anh cất bước đi, đi được hai bước, phát hiện Quý Nguyệt không theo kịp, liền không kiên nhẫn quay người lại, dắt cánh tay Quý Nguyệt, lôi kéo cô đi.

Sau khi xem xong pháo hoa, đã muốn mười giờ hơn, bởi vì thời gian bọn người Quý Lẫm đóng cửa là 11 giờ, cho nên bọn họ vội vàng mang Quý Nguyệt cùng Dương Phi Phỉ đưa về khách sạn , liền quay về trường.

Bọn người Quý Lẫm đi taxi, sau khi tới trường học, Lăng Thần liền lục lọi túi tiền, phát hiện chính mình không đem theo tiền đi, liền đẩy vai Quý Lẫm: “Cậu trả trước.”

Quý Lẫm kiên định trả lời: “Không có tiền.”

Lăng Thần hoảng sợ: “Tiền đi làm của cậu đâu?”

Quý Lẫm nhớ lại bộ dáng Quý Nguyệt xinh đẹp mềm mại hôm nay, tuy rằng vẻ mặt anh ghét bỏ, nhưng ánh mắt không nhịn được nhu hòa lên, anh nói: “Tớ mang em gái tớ đi mua quần áo.”

Thêm Bình Luận