Chương 6: Anh trai thật khó chịu
Sau lưng Quý Nguyệt bị thương, cô vốn nghĩ tự bản thân thoa thuốc, nhưng có vẻ Quý Lẫm muốn giúp cô.
Anh chỉ vào giường, nhàn nhạt đối Quý Nguyệt nói: “Nằm xuống.”
Quý Nguyệt do dự một chút, yếu ớt mở lời: “Anh trai, em tự thoa thuốc được rồi.” Nói thật, hiện tại hai người không phải trẻ con, để cho Quý Lẫm giúp cô thoa thuốc, chung quy vẫn cảm thấy xấu hổ.
Quý Lẫm liếc cô một cái, đem cô ấn xuống giường, hung dữ mở miệng: “Ngoan ngoãn mà nằm xuống.” Dứt lời, anh xoay người đi lấy băng gạc sạch.
Quý Nguyệt đành phải thành thật ghé vào trên giường, nhìn Quý Lẫm bóng dáng cao gầy, cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện khi còn bé, khi đó chân cô bị thương, Quý Lẫm cũng là vẻ mặt khó chịu mà giúp cô thoa thuốc. Mặc kệ là thời điểm lúc nhỏ hay hiện tại, anh đều là người nói năng chua ngoa tâm đậu hủ.
Quý Lẫm cầm kéo cắt quần áo dính máu của Quý Nguyệt, dùng khăn lông ướt giúp cô lau chùi máu đen sau lưng. Một lát sau, Quý Nguyệt có thể cảm nhận được thuốc mỡ lạnh lẽo thoa lên trên miệng vết thương, cho dù lực tay Quý Lẫm rất nhẹ, Quý Nguyệt vẫn là đau đến hút khí.
Bỗng nhiên, Quý Lẫm mở miệng nói: “Người què kia có vấn đề, cô đừng cùng anh ta lui tới.”
Quý Nguyệt hơi hơi nhíu mày, cũng không trả lời vấn đề của anh.
Quý Lẫm lấy tay đâm cái ót của cô: “Có nghe hay không! Đồ ngu ngốc!”
Quý Nguyệt quay đầu lại trừng anh một cái: “Anh trai anh lúc nào cũng vậy, lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Vẻ mặt Quý Lẫm tối sầm, anh đặt mạnh bình thuốc lên bàn: “Tôi tiểu nhân? Cô không nghe lời nói của tên người què kia….” Anh bỗng nhiên bực bội mà thấp giọng nói một tiếng.
Anh vừa nghĩ đến Lâm Trí Nghiên nói với anh: “Tôi chơi cô ta lại thế nào? Cô ta cũng không phải tự nguyện mà cho tôi chơi đùa?” Quý Lẫm liền một bụng lửa giận.
“Tóm lại, cô cách người què kia xa một chút.” Quý Lẫm nhíu mày nói.
Quý Nguyệt mím môi không nói gì, cô cùng Lâm Trí Nghiên xấp xỉ mười năm cảm tình, cô tự nhiên sẽ tin tưởng anh ta.
Về phần Quý Lẫm, anh gây họa từ bé tới lớn, Quý Nguyệt liền cho rằng anh là vì đánh nhau kiếm cớ.
Hai anh em đã lâu không ở chung, một khi bọn họ im lặng, bọn họ cũng không tìm ra được đề tài tiếp tục trò chuyện thêm, không khí liền lâm vào xấu hổ.
Khuôn mặt Quý Lẫm lạnh lùng, ngón tay chọt chọt mà thoa thuốc cho Quý Nguyệt.
Sau khi thoa thuốc xong, anh liền xoay người rời đi, cũng không nó
i một tiếng.
Quý Nguyệt vẫn luôn căng thẳng, thấy anh rốt cuộc rời đi, cô thở phào một hơi.
Nếu có thể, Quý Nguyệt cũng không muốn xấu hổ như vậy, tính cách cô vui vẻ rộng rãi, chỉ cần cô nguyện ý, cô sẽ không cho phép loại tình huống tẻ ngắt này xuất hiện.
Chính là, cô cùng Quý Lẫm xem nhau như người xa lạ lâu lắm.
Qua vài ngày, mẹ Quý cũng đã trở lại, bà nghe được Quý Lẫm lại đánh nhau, cũng không thiếu đối Quý Lẫm thuyết giáo một phen. Quý Lẫm lạnh mặt, đối với tình thương của mẹ Quý không để ý. Bộ dáng thiếu đánh kia của anh đem cha Quý tức giận thiếu chút nữa lại cầm dây lưng đánh một trận. Quý Nguyệt vội mở miệng hòa hoãn bầu không khí, mới ngăn chặn tình trạng giương cung bạt kiếm.
Mấy ngày ăn Tết, cha Quý tính toán mang một nhà đi du lịch nước ngoài, nhưng là Quý Lẫm lại gặp rắc rối, phiền đến cha Quý hứng thú, cho nên cha Quý buông tha cho kế hoạch du lịch, dự định làm cho Quý Lẫm ở trong nhà hối lỗi.
Bạn bè Quý Nguyệt rất nhiều, trong thời gian ăn Tết, cô thường thường cùng bạn bè đi ra ngoài tụ họp.
Tâm tình Quý Lẫm tựa hồ không tốt, thời điểm anh ở phòng khách đọc sách, vừa nhìn đến Quý Nguyệt đi ra ngoài, anh liền lãnh đạm nhìn cô: “Lại cùng người què kia ra ngoài?”
Vốn dĩ hai người Quý Lẫm và Quý Nguyệt cảm tình không quá tốt, một ngày cũng không nói được mấy câu, trước kia Quý Nguyệt lại không ra cửa, đôi mắt anh liền không nhìn cô một cái.
Quý Nguyệt tưởng, có lẽ là anh bị lão cha cấm túc lâu, ,à cô lại có thể đi ra ngoài chơi đùa, cho nên anh nhìn cô không vừa mắt đi.
Khi ánh mắt lạnh lùng của Quý Lẫm nhìn về phía Quý Nguyệt, Quý Nguyệt vốn định giả vờ không nhìn thấy, nhưng Quý Lẫm đột nhiên “Bang” một tiếng cầm sách ném lên bàn, dọa cô nhảy dựng.
Quý Lẫm đứng lên, lạnh lùng mà hừ một tiếng, xoay người đi. Đi không tới hai bước, anh lại mở miệng nói: ” Tôi đã nói qua với cô, người què kia không có ý tốt. Nếu như cô không nghe lời tôi nói, cứng rắn muốn cùng anh ta đến gần, tôi cũng không có biện pháp. Đến lúc cô bị anh ta lừa, cũng đừng khóc quay lại đổ thừa tôi , nói tôi khôn
g ngăn cô.”
Quý Nguyệt nhíu mày: “Lâm Trí Nghiên sẽ không lừa em .”
Quý Lẫm cười lạnh một tiếng, không thèm nhắc lại, xoay người rời khỏi.
Bởi vì Quý Lẫm cùng Quý Nguyệt đều học cao trung, học tập tương đối nặng nề, không đợi đến nguyên tiêu, bọn họ liền vào học. Đêm trước khi đi học, hai người đều tự ở phòng mình thu thập hành lý.
Cha Quý vốn là người luôn đối hài tử thật hào phóng, bọn họ thường thường sẽ chuyển vào tài khoản bọn họ một số tiền lớn, khiến cho bọn họ tiêu xài không lo lắng. Chính là sau khi Quý Lẫm cùng người đánh nhau, cha Quý phi thường tức giận, liền đóng thẻ Quý Lẫm, thậm chí tiền vé máy bay đi trường học Quý Lẫm cũng không có.
Quý Nguyệt gõ cửa phòng Quý Lẫm, đem chi phiếu của mình đưa cho Quý Lẫm, đối Quý Lẫm nói: “Anh cầm lấy xài trước đi. Tôi còn rất nhiều tiền tiêu vặt.”
Quý Lẫm ngẩn người, nhưng không có tiếp nhận chi phiếu Quý Nguyệt.
Một đoạn kỳ nghỉ qua, anh cùng Quý Nguyệt vẫn chưa nói với nhau một câu, hoặc là nói anh đơn phương cùng Quý Nguyệt chiến tranh lạnh, tức Quý Nguyệt không biết suy xét, lại không nghĩ tới Quý Nguyệt sẽ đi qua đưa anh tiền tiêu vặt.
Anh đột nhiên cười nhạo một tiếng, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh cười rộ lên cực kỳ đẹp đẽ, tháo xuống mắt kính hai tròng mắt thanh triệt trơn bóng.
Anh vươn tay dùng sức xoa đầu tóc Quý Nguyệt, đem đầu Quý Nguyệt xoa đến lúc ẩn lúc hiện. Anh đối với cô nói: “Ngu xuẩn, tôi muốn tiền của cô làm gì?”
Quý Nguyệt bất mãn mà sửa sang lại đầu tóc, lầm bầm nói: “Chúng ta là người một nhà nha.”
Quý Lẫm tươi cười hơi thu liễm, hồi lâu, anh chậm rãi gật đầu: “Điều này cũng đúng.”
Anh giận cô không biết tốt xấu lâu như vậy, bị cô nói như thế, anh thật sự cảm thấy mình có chút vô cớ gây rối.
Anh không nghĩ tới, em gái năm đó gầy teo ốm yếu đi sau mình đã muốn trưởng thành.
Sẽ không bởi vì anh tức giận liền sợ sệt khóc nhè, cũng sẽ không luôn luôn cẩn thận mà lấy lòng anh.
Bất quá, như vậy cũng khá tốt.
Quý Lẫm đem chi phiếu nhét lại vào tay Quý Nguyệt, đối với cô nói: “Con gái muốn chừa chút tiền trên người, mau quần áo mình thích, trang điểm mình một phen, không nên bạc đãi chính mình…..”
Lần đầu tiên Quý Nguyệt nghe được Quý Lẫm đối với cô nói thân thiết như vậy, cảm thấy mình có chút hoảng hốt.
Phỏng chừng Quý Lẫm cũng cảm thấy anh nói quá mức buồn nôn, anh không được tự nhiên mà nghiêng mặt: “Đừng cùng người khác ra ngoài chơi cả ngày, học tập quan trọng hơn. Cô tương đối ngốc, tiếp thu kiến thức chậm. Cho nên, chim ngốc muốn học bay trước, hiểu không?”
“….Đúng, đúng.” Quý Nguyệt ngượng ngùng mà liên tục gật đầu.
Đầu óc cô đúng là không tốt như Quý Lẫm, nhưng Quý Lẫm nói những lời này cũng quá tổn thương người khác đi.
Quý Lẫm dừng một chút, thanh âm dịu đi vài phần: “Còn có, sau này không nên cùng Lâm Trí Nghiên thân cạn quá. Anh ta có bạn gái rồi.”
Di động Quý Lẫm có ảnh chụp Lâm Trí Nghiên cùng bạn gái anh ta, anh chạm màn hình di động vài lần, đem ảnh chụp chia sẻ cho Quý Nguyệt.
Quý Nguyệt cầm lấy di động, nhìn ảnh chụp Lâm Trí Nghiên cùng nữ sinh khác thân thiết, lắp bắp kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quý Lẫm.
Quý Lẫm cũng không dự định nhắc lại chuyện của Lâm Trí Nghiên, không nhẫn nại nói: “Được rồi, cô có thể lăn.” Liền đem Quý Nguyệt đẩy ra cửa phòng, “Phanh” một tiếng mà đóng cửa lại.
Tác giả có lời muốn nói: Nam chủ hiện tại còn không thông suốt, chờ hắn thông suốt, nữ chủ liền có thể trọng sinh.
Ân, sở dĩ không giống các văn khác giống nhau viết trọng sinh trước, lại chậm rãi đảo ngược chuyện xưa, là bởi vì tác giả cảm thấy… rất phiền toái….Không bằng đem chuyện xưa từ đầu nói ra…….