Chương 3: Em gái bị ghét bỏ
Tới giờ đi học, Quý Lẫm còn ngủ nướng trên giường không chịu dậy, Quý Nguyệt không ngừng gõ cửa phòng anh, kêu anh rời giường, chính là Quý Lẫm hoàn toàn không để ý đến Quý Nguyệt.
Quý Nguyệt chỉ phải đi tới bên giường, đẩy vai anh, nói to: “Anh trai thức dậy đi, sắp trễ giờ rồi.”
Quý Lẫm mờ mịt mà mở mắt ra, lông mi dài khẽ run, con ngươi đen nhánh chậm rãi thanh minh lên, anh vừa thấy Quý Nguyệt, mày liền nhíu lại, không kiên nhẫn nói: “Đi ra ngoài!”
Đợi đến khi hai người đều thu thập xong, tài xế liền lái xe đưa họ đến trường. Dọc đường đi, Quý Lẫm đều lạnh mặt, cúi đầu chơi di động.
Lúc này, Quý Nguyệt quyết tâm nhất định phải chặt chẽ theo sau Quý Lẫm, chỉ cần theo sát anh, người khác liền không dám khi dễ cô.
Đến trường học, Quý Lâm bước nhanh, muốn bỏ lại Quý Nguyệt, thế nhưng Quý Nguyệt vẫn luôn có thể theo sát anh.
Một lát sau, Quý Lẫm thật sự không thể nhịn được nữa, đột nhiên xoay người, đang muốn răn dạy Quý Nguyệt một trận, thì phát hiện, thường ngày Quý Nguyệt luôn lẽo đẽo phía sau không thấy. Quý Lẫm nghẹn một bụng lửa giận, lại không chỗ phát tiết, chỉ phải hung hăng đạp đá ven đường, xoay người rời đi.
Lúc này, Quý Nguyệt đang bị một đám nữ sinh vây quanh. Mặc kệ cô có đi theo sát Quý Lẫm không rời, cuối cùng vẫn có thể bị họ bắt đi, cô cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Thời điểm Quý Nguyệt bị khi dễ, lại không ai dám giúp cô. Cánh cửa nhà vệ sinh bị khóa trái, tiếng chuông vào lớp lại vang lên. Quý Nguyệt nôn nóng sốt ruột, đành phải đạp lên nắp bồn cầu, bò lên trên cửa thông gió, đang muốn nhảy xuống, đột nhiên nhìn thấy Quý Lẫm đứng ở ngoài cửa nhà vệ sinh nữ, dọa Quý Nguyệt nhảy dựng. Tay cô không có nắm chắc cánh cửa, liền lập tức té xuống.
Chân của cô liền bị trật, lại còn sưng như móng heo. Quý Lẫm vội vàng đi tới, cõng cô đi đến phòng y tế.
Quý Nguyệt đau đến nhe răng trợn mắt, lại không ngăn được tính hiếu kỳ hỏi: “Anh đứng ở ngoài nhà vệ sinh làm gì? Chẳng lẽ anh muốn nhìn trộm? Đại sắc lang?”
Quý Lẫm đột nhiên nghiêng đầu, nghiến răng nói: “Câm miệng!”
Bởi vì chân bị thương, Quý Nguyệt liền xin nghỉ học vài ngày. Quý Lẫm luôn nhìn Quý Nguyêt không vừa mắt, lại vào một buổi tối nào đó mà gõ vang cửa phòng Quý Nguyệt, lạnh mặt, hung hăng mà xông vào phòng Quý Nguyệt, sau đó vẻ mặt hung thần ác sát mà giúp Quý Nguyệt thoa thuốc mỡ.
Quý Nguyệt bị bộ dáng hung ác của Quý Lẫm hù dọa,động cũng không dám động, tùy ý để Quý Lẫm xoa chân giúp cô. Qua một hồi lâu, Quý Lẫm đột nhiên mở miệng: “Tôi trước nay khinh thường khi dễ nữ sinh, cô cũng đừng oan uổng tôi phái người khi dễ cô. Những chuyện lung tung rối loạn kia, tôi cũng không biết.”
“….Hả?”
Quý Lẫm trừng mắt liếc Quý Nguyệt một cái, đưa tay đâm mạnh cái trán của cô: “Đầu óc cô không tốt phải không? Bị người khi dễ cũng không phản kháng lại? Quan tâm bọn họ là ai? Cứ việc một chân đá qua, xảy ra chuyện gì, tôi chịu cho cô!”
Mặt Quý Nguyệt bất giác cứng đờ một chút, qua một hồi lâu, cô lại bắt đầu lải nhải giảng đạo lí với Quý Lẫm: “Anh trai, đánh người thật sự không tốt…..” Mắt thấy sắc mặt Quý Lẫm lại khó coi một chút, Quý Nguyệt buộc lòng phải đình chỉ thuyết giáo.
Qua một thời gian, vết thương ở chân đã tốt nhiều, Quý Nguyệt liền trở lại học. Những nữ sinh trước kia khi dễ cô cũng không kiếm chuyện nữa, bất quá Quý Nguyệt vẫn cảm nhận được ánh mắt của các cô càng thêm ác ý.
Bởi vì những nữ sinh kia không hề quấn lấy Quý Nguyệt, Quý Nguyệt lại lần nữa trở thành cái đuôi nhỏ của Quý Lẫm. Trên cơ bản, ngoại trừ lúc Quý Lẫm đi vệ sinh cô không đi cùng vào trong, mặc kệ Quý Lẫm đi đến nơi nào, cô đều phải đi theo.
Mỗi lần Quý Lẫm muốn làm chuyện xấu, Quý Nguyệt lại bắt đầu lải nhải. Quý Lẫm không chỉ một lần tỏ vẻ: “Cô phiền chể đi được.” Có lẽ trước kia bởi vì anh đã từng bài xích cô, khiến cô bị người bắt nạt. Đó là lí do hiện giờ Quý Lẫm cho dù lại phiền chán cô, cũng sẽ không bài xích cô.
Quý Nguyệt hiểu rõ Quý Lẫm kỳ thực là người nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, liền không hề sợ Quý Lẫm, thậm chí dám cùng anh nói điều kiện. Cô nói với Quý Lẫm: “Nếu anh đáp ứng tôi, không lại khi dễ người khác. Tôi sẽ không làm phiền anh.”
Đương nhiên Quý Lẫm sẽ không đáp ứng điều kiện của cô, có đôi khi, anh thật sự không nhịn được Quý Nguyệt nữa, mặc kệ thời điểm có phải lên lớp hay không, anh trực tiếp đem Quý Nguyệt ném cho tài xế, làm tài xế đưa Quý Nguyệt về nhà.
Sau đó không biết thế nào, trong trường học dần truyền ra một số lời đồn. Mọi người đều nói Hỗn Thế Ma Vương Quý Lẫm không sợ trời không sợ đất thực ra là một muội khống, sau lại, người khác còn nói, kỳ thực Quý Nguyệt là được nhận nuôi, cũng không phải em gái ruột Quý Lẫm, cuối cùng, chẳng biết thế nào, lời đồn càng ngày càng kỳ lạ, mọi người nói, sở dĩ Quý Lẫm che chở Quý Nguyệt như vậy, là bởi vì Quý Nguyệt là con dâu nuôi từ bé của Quý Lẫm.
Lúc những lời đồn truyền tới tai Quý Lẫm, Quý Lẫm tức giận vài thiên, cả ngày xụ mặt, nhìn cái gì cũng cảm thấy không vừa mắt. Quý Nguyệt lại đi theo anh, anh liền nổi giận, nếu Quý Nguyệt không phải là nữ sinh, anh đã sớm tức giận đến muốn đánh người.
Thời điểm Quý Nguyệt đem tiện lợi đưa cho anh, Quý Lẫm nổi nóng mà ném tiện lợi rớt xuống: “Sau này cô không cần đi theo tôi, cô không chê mất mặt, tôi còn muốn thể diện. Cái gì mà con dâu nuôi từ bé, ghê tởm chết!”
Quý Nguyệt cũng cảm thấy quẫn bách không thôi, môi cô mím lại, cũng không nói gì ngồi xổm xuống, thu thập tiện lợi trên mặt đất. Cô cúi đầu thu thập, bỗng nhiên cảm thấy rất ủy khuất, nhịn không được liền khóc. Cô khóc không thành tiếng, nước mắt không tiếng động mà từ hốc mắt chảy xuống.
Quý Lẫm không để ý đến cô, xoay người liền rời đi. Quý Nguyệt vội đứng lên, muốn đi theo anh, Quý Lẫm đột nhiên quay người lại, tức giận mà rống cô: “Cô có điếc hay không? Kêu cô không cần đi theo tôi! Cô muốn làm vợ tôi hả?”
Quý Nguyệt bị rống đến lui ra phía sau hai bước, vành mắt hồng hồng mà nhìn anh, yếu ớt mở miệng nói: “Anh trai, anh đừng nghe bọn họ nói bậy…..”
Quý Lẫm không muốn lại để ý tới Quý Nguyệt, lạnh lùng mà bỏ lại một câu: “Cô cách tôi xa một chút.”, liền rời đi.
Ở thế giới tiểu hài tử, những việc yêu đương, kết hôn đối với chúng mà nói là đặc biệt nhạy cảm cảm thấy thẹn, cho nên Quý Lẫm sẽ vì những lời đồn mà cảm thấy thẹn không thôi.
Vì thế, ở Quý Lẫm cố tình xa cách cùng bài xích sau, Quý Nguyệt lại bị những nữ sinh trước kia bắt nạt cô quấn lấy, chẳng qua lúc này đây, Quý Nguyệt không phải bị khi dễ, mà là bị ép buộc cùng những nữ sinh kia trở thành bạn bè. Quý Nguyệt lại sẽ không có khả năng luôn đi theo Quý Lẫm.
Ở nhà, Quý Lẫm cũng bắt đầu đề phòng Quý Nguyệt, không cho phép Quý Nguyệt bước vào phòng anh nửa bước, cũng không cùng Quý Nguyệt nói chuyện. Có đôi khi, trùng hợp bọn họ ở cùng một phòng tắm thời điểm, Quý Lẫm sẽ không kiên nhẫn mà đem Quý Nguyệt ném ra phòng tắm.
Lại có đôi khi Quý Nguyệt giúp bảo mẫu sắp xếp lại quần áo, thời điểm cô sắp xếp quần áo Quý Lẫm, nếu là bị anh nhìn thấy, Quý Lẫm liền tức giận. Quý Lẫm không cho phép Quý Nguyệt chạm vào quần áo anh, quần áo bị Quý Nguyệt chạm qua, anh liền từ bỏ.
Trước nay Quý Nguyệt không bị người bài xích như thế, nói không khó chịu là không có khả năng. Cha Quý, mẹ Quý cũng thấy được Qúy Lẫm khác thường, liền hỏi Quý Nguyệt: “Con và tiểu Lẫm có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Quý Nguyệt cảm thấy chuyện “Con dâu nuôi từ bé” rất mất mặt, sẽ không cùng cha mẹ Quý nói, chỉ nói: “Gần nhất con chọc anh trai tức giận, qua một đoạn thời gian thì tốt rồi.”
Quý Lẫm bài xích Quý Nguyệt như vậy, cho dù Quý Nguyệt lại mặt dày, cô cũng không có can đảm lại đi theo Quý Lẫm. Cho đến lúc tốt nghiệp sơ trung, thời điểm ở trường học Quý Nguyệt cũng không cùng Quý Lẫm nói qua một câu.
Đương nhiên, tính tình thích gây rắc rối của Quý Lẫm cũng không thay đổi qua, lâu lâu anh liền cùng người khác đánh nhau, thời điểm nghiêm trọng, thậm chí anh còn đem người khác đánh vào bệnh viện. Cha Quý bị anh làm tức giận đến mức ăn không ngon ngủ không tốt, chờ Quý Lẫm về đến nhà, cha Quý liền đem Quý Lẫm cột vào trên cột nhà, lấy dây lưng dùng sức đánh anh.
Mẹ Quý ở một bên không ngừng khóc, lại cũng không có ngăn cản cha Quý. Quý Nguyệt nhìn đến Quý Lẫm bị đánh đến da thịt nứt ra, lo lắng Quý Lẫm ra cái gì trở ngại, liền gắt gao ôm lấy tay cha Quý, không cho cha Quý đánh anh. Nếu là ngăn cản không được cha Quý, cô liền nhào tới trên người Quý Lẫm, thay Quý Lẫm chịu đòn.
Kết quả, chờ cơn giận cha Quý hạ xuống, hai người Quý Lẫm cùng Quý Nguyệt đều chồng chất vết thương.
Buổi tối, thời điểm mẹ Quý vì Quý Lẫm, Quý Nguyệt thoa dược, Quý Lẫm phảng phất giống như một con cá chết, nằm ở trên giường không nhúc nhích. Quý Nguyệt ngồi trên ghế sô pha, đau đến nhe răng nhếch miệng, lúc cô mở miệng kêu đau, vốn nằm như cá chết Quý Lẫm sẽ đột nhiên mở mắt ra, hung hăng mà trừng cô một cái, nói: “Tự làm tự chịu.”
Quý Nguyệt không để ý tới anh, thời điểm cảm thấy đau đớn sẽ kêu lên, tuyệt đối không lại cắn răng chịu đựng.
Từ khi Quý Lẫm bắt đầu xa cách Quý Nguyệt, hai người bọn họ mặc kệ ở trường học, vẫn là ở nhà, hầu như đều không cùng xuất hiện. Chỉ có thời điểm cha Quý đánh Quý Lẫm, Quý Nguyệt mới có thể cùng anh đồng thời chịu đánh, chờ lúc mẹ Quý vì Quý Lẫm và Quý Nguyệt thoa dược, Quý Lẫm chung quy không thể nhịn được châm chọc Quý Nguyệt vài câu. Quý Nguyệt cùng bình thường giống nhau không để ý tới anh.
Có lẽ, Quý Lẫm bị đánh nhiều, chậm rãi bắt đầu hiểu chuyện hơn, cũng không lại tùy ý ức hϊếp người, không hề tùy tiện cùng người đánh nhau, thành tích của anh cũng chậm rãi nâng cao, thậm chí dựa vào chính mình nỗ lực thi đậu trọng điểm cao trung.
Quý Nguyệt tuy rằng vẫn luôn ngoan ngoãn, nhưng đầu óc không thông minh như Quý Lẫm, cho dù cố gắng học tập, cũng không thể thi đậu trọng điểm cao trung, chỉ có thể đi học ở cao trung gần nhà.
Ba năm cao trung, bởi vì Quý Lẫm cùng Quý Nguyệt phân cách hai đường mà đi, hai người lại không có nhiều liên hệ, thời điểm nghỉ đông và nghỉ hè, hai người ở cùng một nhà, lại tưởng như người xa lạ.