Nam Chủ Là Cố Chấp Cuồng

6.92/10 trên tổng số 25 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Nam chủ thị thiên chấp cuồng
Editor: Tư Hạ Quý Lẫm là anh trai của cô, cũng là cái biếи ŧɦái. Hắn sẽ sấn nàng ngủ thời điểm sờ cô, thân cô, sẽ không từ thủ đoạn mà đuổi đi những người ái mộ cô. Đương cô không thể nhịn được nữa, m …
Xem Thêm

Chương 27: Phiên ngoại 3
Phần 1

Đêm khuya, Quý Nguyệt mơ mơ màng màng tỉnh lại, theo thói quen sờ sờ bên cạnh, phát hiện Quý Lẫm không nằm kế bên cô.

Cô ngồi dậy, mở đèn bàn, xuống giường ra khỏi phòng. Cô ở phòng khách nhìn thấy Quý Lẫm, đèn không mở, bên ngoài ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu tới, có thể ở trong ánh sáng mờ ảo , nhìn đến khuôn mặt tuấn tú âm trầm của Quý Lẫm .

Quý Lẫm đang ngồi trên ghế, trên đầu gối đặt một cái dụng cụ điện tử, hai tay của anh thành thạo mà đùa nghịch dây điện, phát ra từng đợt âm thanh tí tách rất nhỏ.

Quý Nguyệt còn không có tỉnh táo hoàn toàn, cũng không phát hiện Quý Lẫm không thích hợp, cô đi đến phía sau Quý Lẫm, vỗ nhẹ bả vai Quý Lẫm, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên Quý Lẫm quay đầu lại, cặp mắt đen hiện lên một tia tuyệt vọng cùng ngoan tuyệt. Quý Nguyệt kinh ngạc một chút, chính là Quý Lẫm thực mau thu liễm cảm xúc, vô cùng ôn nhu nói chuyện với cô: “Tiểu Nguyệt, sao lại ra đây?”

Quý Lẫm khôi phục bộ dáng ôn nhu, Quý Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi, cho rằng bản thân vừa nhìn lầm, cô vươn tay ôm lấy Quý Lẫm bả vai, môi hôn hôn Quý Lẫm sườn mặt, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Em vừa mới tỉnh lại, không thấy anh trong phòng, liền đi ra tìm anh.”

Quý Nguyệt rõ ràng cảm giác được thân mình Quý Lẫm cứng lại, hô hấp anh nặng nề vài phần, ngón tay thon dài cầm tay Quý Nguyệt, chậm rãi nắm lại, giọng nói anh khàn khàn: “Tiểu Nguyệt, em vì sao ······” anh không nói tiếp.

Quý Nguyệt ôm Quý Lẫm, cảm giác có chút không thích hợp, từ khi kết hôn, cô ôm anh không biết bao nhiêu lần, cô đối dáng người của anh rất rõ, anh tuy rằng thoạt nhìn có chút gầy ốm, nhưng là cơ bắp thực rắn chắc, làm người ôm vào thực thoải mái. Mà lúc này đây, Quý Nguyệt ôm Quý Lẫm, cảm giác như là ôm một cái khung xương, lúc này Quý Lẫm gầy có chút dọa người.

Quý Nguyệt muốn buông ra anh, nhìn xem Quý Lẫm rốt cuộc là làm sao vậy, Quý Lẫm lại không cho Quý Nguyệt buông tay. Anh xoay người, duỗi tay gắt gao mà ôm lấy Quý Nguyệt, Quý Nguyệt cảm giác được thân thể anh hơi phát run.

Quý Nguyệt ngẩn người, sờ tóc của anh, hỏi: “Làm sao vậy?”

Quý Lẫm lắc đầu, có chút khẩn cầu mở miệng: “Tiểu Nguyệt, đừng rời khỏi anh, bác sĩ tâm lý kia ······ anh không trách em, chỉ cần em nguyện ý ở bên cạnh anh ······”

Quý Nguyệt không hiểu anh nói gì, chỉ là cười mắng anh: “Anh bị ngốc à, em đương nhiên sẽ không rời bỏ anh, anh là chồng của em mà.”

Quý Lẫm đột nhiên ngẩng đầu, mừng như điên mà bắt lấy bả vai Quý Nguyệt, gắt gao mà nhìn chằm chằm Quý Nguyệt: “Em, em thực sự nguyện ý?”

Quý Nguyệt nhìn khuôn mặt gầy ốm của Quý Lẫm, nghi hoặc mà nhíu mày. Tuy rằng Quý Lẫm vì gây dựng sự nghiệp, thức suốt mấy đêm, nhưng anh như thế nào cũng không có khả năng gầy thành như vậy.

Quý Lẫm vẫn gắt gao mà nhìn chằm chằm cô, ở dưới ánh sáng tối tăm, ánh mắt đen kịch liệt mà cuồn cuộn.

Quý Nguyệt cảm giác phía sau lưng có chút lạnh, cô đột nhiên đẩy Quý Lẫm ra, đứng lên, lùi lại vài bước.

Quý Lẫm bị cô đẩy suýt nữa té ngã, xe lăn kẽo kẹt mà phát ra thanh âm chói tai. Quý Lẫm tuyệt vọng mà ngước mắt nhìn cô một cái, bỗng nhiên cười khổ một tiếng, ôn nhu nói: “Xin lỗi, tiểu Nguyệt, anh dọa đến em.”

Đôi tay chuyển động xe lăn, rời khỏi phòng khách.

Quý Nguyệt đầu óc loạn thành một đoàn, cô bước nhanh mở đèn phòng khách, phát hiện phòng khách trang trí hoàn toàn thay đổi, này hết thảy bài trí cùng đời trước giống nhau như đúc.

Quý Lẫm đã vào phòng, hơn nữa đóng cửa lại. Quý Nguyệt chạy đến, phanh phanh mà gõ cửa: “Anh, anh mau mở cửa!”

Quý Lẫm cũng không có để ý tới cô, cô gõ cửa thật lâu, cửa cũng không mở. Quý Nguyệt gấp đến độ muốn khóc: “Anh, em sai rồi, anh tha thứ em đi. Em muốn gặp anh.”

Như thế nào cô cũng không nghĩ tới, chính mình thế nhưng về tới đời trước, gặp Quý Lẫm mà cô đã thua thiệt rất nhiều.

Vô số lần cô nghĩ tới, nếu không có cô, Quý Lẫm sẽ giống đời này, trải qua thuận buồm xuôi gió, trưởng thành thành một nguời đàn ông ưu tú. Mà đời trước Quý Lẫm vì yêu cô, mất đi hai chân, tinh thần hỏng mất. Cô biết, cô cũng không có làm gì sai, chỉ là cô thật sự huỷ hoại Quý Lẫm.

Quý Lẫm vẫn luôn không chịu mở cửa, Quý Nguyệt liền luôn gõ cửa.

Cô biết Quý Lẫm đau lòng cô, anh sợ cô khóc. Cho nên, vì bức Quý Lẫm ra tới, Quý Nguyệt liền không ngừng khóc.

Quý Lẫm chung quy vẫn mở cửa. Sắc mặt của anh tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt đen kịt, bờ môi bị cắn rách, miệng vết thương chảy ra máu tươi.

Quý Nguyệt bổ nhào vào người anh, gắt gao ôm.

Cô không ngừng đối Quý Lẫm nói: “Anh, thực xin lỗi. Là em hại anh ······”

Bàn tay cầm đồ điện tử của Quý Lẫm thả lỏng, khiến đồ vật rơi xuống, anh do dự hồi lâu, mới đưa tay đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng mở miệng: “Không quan hệ, tiểu Nguyệt.”

Quý Nguyệt nhìn đến dụng cụ điện tử, cô nhặt lên đập nát nó.

Đôi mắt Quý Lẫm chỉ giật giật, cũng không tức giận. Anh tình cờ nghe được Quý Nguyệt cùng bác sĩ tâm lý nói chuyện điện thoại, cô nói, sẽ đem anh đưa vào bệnh viện tâm thần tiếp thu trị liệu, cô nói, cô đáp ứng anh cầu hôn chỉ là bất đắc dĩ. Cô chỉ đang ở hống anh. Cô nói với bác sĩ tâm lý, cô rất sợ anh, cô hỏi bác sĩ tâm lý, khi nào mới có thể đem anh đưa đi …..

Tuyệt vọng sao? Hận sao?

Đại khái là có!

Thế nhưng, nhìn thấy cô khóc, anh cũng không đành lòng thương tổn cô. Rõ ràng bom sắp hoàn thành, bị cô quăng nát, anh cũng không muốn chọc giận cô.

Anh chỉ cùng cô nói: “Không sao, tiểu Nguyệt.”

Quý Nguyệt nước mắt đầy mặt, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú Quý Lẫm thon gầy, nhìn thấy khuôn mặt xám trắng, trong lòng cô ẩn ẩn đau, cô vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa sườn mặt anh, nức nở nói: “Anh, em vẫn chưa nói với anh, em vĩnh viễn sẽ không hận em, em thích anh, thật sự thích.”

Quý Lẫm giật mình, đột nhiên ngước mắt xem cô, khϊếp sợ, mừng như điên, không thể tin tưởng, tình cảm cực nóng che trời lấp đất tựa hồ muốn từ ngực anh tràn ra tới. Môi Quý Lẫm tái nhợt như tờ giấy, không ngừng khép mở, hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: “Tiểu Nguyệt, là thật sự sao…..”

Quý Nguyệt để sát mặt vào anh, cô thân mật dán sườn mặt thon gầy của Quý Lẫm, mềm giọng nói: “Ngày mai em sẽ đem bác sĩ tâm lý kia đuổi đi. Chúng ta sẽ sinh hoạt thật tốt, trải qua cả đời. Em thực thích cái váy cưới anh thiết kế, đến lúc đó, em mặc cho anh xem ······”

Vành mắt Quý Lẫm có chút đỏ lên, tay anh run rẩy nhẹ nhàng vỗ về tóc Quý Nguyệt, lẩm bẩm nói: “Tốt, tiểu Nguyệt, cho dù này chỉ là cảnh trong mơ, anh cũng thấy đủ, cho dù ngay lập tức chết đi,anh cũng không còn gì tiếc nuối ······”

Đây chỉ là giấc mơ của anh thôi sao?

Có lẽ đi.

Anh tình nguyện vĩnh viễn cũng không cần tỉnh lại.

Có thể cùng cô gái mà anh yêu nhất bên nhau cả đời, anh có thể từ bỏ hết thảy, cái gì tiền tài, quyền thế, anh muốn mấy thứ này thì có tác dụng gì? Chỉ cần có thể mỗi giây phút đều được nhìn thấy cô, nhìn cô hạnh phúc, như vậy hết thảy là đủ rồi.

Phần 2

Quý Nguyệt từ trong phòng tắm tỉnh lại, mới phát hiện chính mình mơ một giấc mơ.

Giấc mơ này quá mức chân thật, phảng phất cô xác thật trở lại đời trước, cái loại cảm giác khắc cốt minh tâm thật sâu mà khắc trong đầu cô. Chỉ là một giấc mơ thôi. Cô không có đối Quý Lẫm đời trước nói qua một từ “Thích”.

Cửa bỗng nhiên bị gõ vang, bên ngoài truyền đến giọng nói Quý Lẫm: “Tiểu Nguyệt, em còn chưa xong sao?”

Quý Nguyệt vội từ trong nước đi ra, quấn khăn tắm, mở cửa, đối Quý Lẫm nói: “Xin lỗi, em ngủ quên mất”

Quý Lẫm hiện tại với Quý Lẫm trong mộng của cô không giống nhau, Quý Lẫm hiện tại tuấn mỹ, có sức sống. Nếu là đem Quý Lẫm đời trước so sánh cứ như hoàng hôn chập tối, Quý Lẫm đời này lại như mặt trời mới mọc.

Quá khứ hết thảy đều đi qua, cô cùng Quý Lẫm còn có tương lai tốt đẹp.

Nghĩ vậy, tâm tình trầm trọng của Quý Nguyệt trầm mớidễ chịu một ít, cô đến gần Quý Lẫm, vươn tay ôm vòng eo tinh tế hữu lực của anh, lẩm bẩm nói: “May mắn hết thảy có thể làm lại, em sẽ không tiếp tục cô phụ anh.”

Âm thanh của cô rất thấp, Quý Lẫm cũng không nghe được cô lầu bầu cái gì, anh vỗ vỗ cái trán của cô: “Cẩn thận coi chừng bị cảm. Em ra ngoài trước đi, anh muốn đi tắm.” Dừng một chút, anh có chút ngượng ngùng mà mở miệng: “Đến trên giường chờ anh.”

Quý Nguyệt cũng có chút ngượng ngùng, nhưng là sáng nay đã nói, buổi tối muốn cùng anh làm cái kia.

Cô nhón chân hôn hôn Quý Lẫm sườn mặt, nói: “Chậm rãi tắm, không vội.”

Khuôn mặt tuấn tú của Quý Lẫm đỏ vài phần, đem Quý Nguyệt đẩy ra phòng tắm, không được tự nhiên nói: “Phiền chết, ai vội vàng chứ?”

Quý Nguyệt bị nhốt ngoài cửa, cô bĩu môi, xoay người muốn rời đi, bỗng nhiên, cửa phòng tắm lại mở ra, Quý Lẫm đem cô kéo vào phòng tắm, ôm mặt cô, thật sâu mà hôn đi xuống.

Quý Nguyệt tóc dài bị anh thả xuống, sợi tóc từng cọng rơi rụng, tóc dài đến eo rơi trên vai trần của cô.

Quý Nguyệt tránh đi môi anh, thấp giọng nói: “Không phải không vội sao?”

Quý Lẫm thở phì phò, ôm mặt cô, liếʍ môi cô, thấp giọng nói: “Anh đã lâu rồi chưa chạm vào em! Ba mẹ quả thực là ác ma……”

Quý Nguyệt nhịn không được cười cười: “Về phòng….·”

Quý Lẫm đóng cửa lại, đem thân mình đè lên cửa, giọng nói khàn khàn: “Ở chỗ này.”

Có lẽ Quý Nguyệt minh bạch Quý Lẫm vì cái gì chờ mong như vậy cùng cô ra ngoài ở, rốt cuộc anh có thể không cố kỵ gì, muốn làm gì thì làm.

Quý Lẫm mở vòi hoa sen, giọt nước ấm áp rơi xuống, xối lên thân thể bọn họ. Quý Lẫm cởi khăn tắm Quý Nguyệt , đem khăn tắm ném xuống đất.

Anh nhẹ nhàng đem Quý Nguyệt đặt lên trên khăn tắm, một tay đặt ở cái ót Quý Nguyệt, tránh để cô đau, một tay khác vội vàng cởi bỏ quần áo.

Quý Nguyệt chủ động hôn môi, duỗi tay lấy xuống mắt kính của anh.

“Quý Lẫm.”

“Ân?”

“Em yêu anh”

“Anh cũng vậy.”

Tác giả có lời muốn nói:……

Ân, bổn văn đến đây xong! Cảm ơn mọi người. Cúi chào.

Thêm Bình Luận