Nam Chủ Là Cố Chấp Cuồng

6.92/10 trên tổng số 25 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Nam chủ thị thiên chấp cuồng
Editor: Tư Hạ Quý Lẫm là anh trai của cô, cũng là cái biếи ŧɦái. Hắn sẽ sấn nàng ngủ thời điểm sờ cô, thân cô, sẽ không từ thủ đoạn mà đuổi đi những người ái mộ cô. Đương cô không thể nhịn được nữa, m …
Xem Thêm

Chương 26: Sau khi kết hôn
Ba năm sau, Quý Lẫm cùng Quý Nguyệt kết hôn, bọn họ kết hôn làm cha Quý rất khó tiếp thu, vì thế, bọn họ bị đuổi ra nhà chính Quý gia.

Quý Nguyệt có chút thương tâm, nhưng Quý Lẫm lại hoàn toàn thờ ơ, hình như anh còn có điểm vui vẻ.

Sáng sớm, Quý Lẫm mặc tạp dề, ở trong phòng bếp làm bữa sáng, ngày đầu tiên chuyển nhà, anh làm một bàn đồ ăn phong phú. Khi Quý Nguyệt từ trong phòng ra tới, nhìn đến trên bàn đầy đồ ăn, cô kinh ngạc, hỏi: “Vì sao anh làm đồ ăn nhiều vậy?”

Quý Lẫm đem đĩa đồ ăn mang ra, hừ một tiếng: “Em quan tâm anh sao, dù sao ở trong lòng em, ba mẹ mới là người quan trọng nhất.”

Bởi vì hôm qua khi chuyển nhà, biểu tình Quý Lẫm chờ mong, lại bị Quý Nguyệt bất mãn mà răn dạy anh vài câu, anh liền giận dỗi, đêm qua khi ngủ, anh vẫn luôn đưa lưng về phía Quý Nguyệt, giận dỗi như con nít.

Quý Nguyệt không biết nói gì mà nhìn Quý Lẫm: “Được rồi Quý ba tuổi, anh so với bọn họ còn quan trọng. Chút nữa anh cùng em về nhà xin lỗi ba mẹ.”

Quý Lẫm cười một chút, thực nhanh lại lạnh mặt, hừ một tiếng: “Ai muốn đi về cho bọn họ xin lỗi?” Anh đem đĩa đồ ăn để trên bàn cơm, đẩy đẩy bả vai Quý Nguyệt, “Mau đi đánh răng, anh nấu canh bổ cho em, em nhất định phải uống hết.”

Quý Nguyệt chẹp chẹp miệng, nhỏ giọng nói: “Uống nhiều canh bổ em đến mau chảy máu mũi.”

Sau khi ăn xong, Quý Nguyệt giúp Quý Lẫm rửa chén, Quý Lẫm liền đi quét dọn phòng ở. Quý Nguyệt đem chén sắp xếp gọn gàng, xoa xoa tay, đi ra phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy Quý Lẫm đang dùng giẻ lau lau cửa sổ.

Chung cư này là đời trước Quý Lẫm cùng Quý Nguyệt thuê, chỉ là đời này, Quý Lẫm đem chung cư mua, tựa hồ anh thực thích nơi này.

Kỳ thật Quý Nguyệt không quá thích nơi này, nơi này làm cô nhớ tới những chuyện không thoải mái ở kiếp trước, nhớ tới Quý Lẫm từng ở chỗ này tuyệt vọng mà tự mình hại mình, cô liền đau lòng.

Quý Lẫm quay đầu lại nhìn đến cô, kêu cô lại chỗ anh. “Làm sao vậy?” Quý Nguyệt đến gần anh.

Quý Lẫm cong lưng, hôn cái trán Quý Nguyệt một chút, liền đứng thẳng thân mình, làm việc tiếp, anh còn không quên nói một câu: “Được rồi, em đi chơi đi.”

Quý Nguyệt cũng không rời đi, mà vươn tay ôm lấy eo anh, mở miệng thỉnh cầu: “Anh không muốn cùng em đi xin lỗi ba mẹ? Nếu anh không đi, em đi một mình.”

Quý Lẫm quay đầu lại trừng mắt nhìn cô, giáo huấn cô: “Em thật ngốc, bọn họ đang nổi nóng, em muốn đi chịu chết à, qua mấy ngày anh lại cùng em đi.”

Quý Nguyệt cười một cái, nói: “Vậy mấy ngày lại đi.”

Sau khi Quý Lẫm đem cửa sổ lau khô, liền bắt đầu lấy máy hút bụi dọn dẹp sàn nhà, Quý Nguyệt đi theo phía sau anh, lải nhải nói: “Em không biết quét dọn, nhưng em muốn giúp đỡ, anh xem em có thể giúp đỡ cái gì?”

Quý Lẫm đem điều khiển từ xa cho cô, nói: “Nếu em rảnh rỗi nhàm chán, liền xem TV đi.”

Quý Nguyệt bất mãn mà xoay người đi rồi, cô đi một vòng, xác nhận bản thân không có gì để làm, chỉ phải trở lại phòng khách, mở TV. Cô cùng Quý Lẫm đều được nghỉ nửa tháng kết hôn, vốn dĩ quyết định ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, nhưng Quý Lẫm đang ở thời điểm mấu chốt gây dựng sự nghiệp, thật sự rất bận, bọn họ chỉ phải từ bỏ hưởng tuần trăng mật.

Quý Nguyệt xem TV, Quý Lẫm quét dọn phòng ở xong, liền ôm máy tính đi ra, ở bên cạnh Quý Nguyệt ngồi xuống. Quý Nguyệt nhìn thoáng qua máy tính của anh, tất cả đều là tiếng Anh, cô xem không hiểu.

Ngón tay thon dài của Quý Lẫm đang đánh chữ, Quý Nguyệt thật sự là nhàm chán đến cực điểm, chỉ phải chống cằm xem Quý Lẫm.

Kỳ thật, Quý Lẫm lớn lên thực tuấn mỹ. Làn da trắng nõn tinh tế, tóc đen nhánh mềm mại, bởi vì bị cận thị, anh luôn mang kính đen, toát lên vẻ thanh lãnh lại văn nhã. Chỉ là, một khi anh tháo xuống mắt kính, liền sẽ thói quen mà nheo lại đôi mắt, Quý Nguyệt cảm thấy khi anh nheo đôi mắt lại, giá trị nhan sắc của anh liền giảm xuống rất nhiều, bởi vì đôi mắt nhỏ.

Ba năm trước đây, Quý Lẫm bỗng nhiên đưa ra, muốn cùng cô làm người yêu. Ở ngày sinh nhật anh, khi cô tặng anh đồng hồ, anh đối cô nói: “Tiểu Nguyệt, làm bạn gái anh.”

Ngữ khí anh rất cường ngạnh, tựa hồ nếu như cô không đáp ứng, anh liền không từ thủ đoạn mà chơi xấu làm cô đáp ứng.

Thế nhưng, Quý Nguyệt chỉ ngẩn người, thực nhanh trở về một tiếng: “Tốt.”

Lúc này, vốn dĩ vẻ mặt Quý Lẫm cường ngạnh lại mềm xuống, không hề có bộ dáng kiêu ngạo vừa rồi, mặt đỏ tai hồng mà xoay người không nhìn cô, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Đó là em nói, đừng hối hận.”

Vì thế, Quý Nguyệt liền cùng Quý Lẫm yêu đương.

Quý Nguyệt vẫn luôn cho rằng tính tình Quý Lẫm ngạo kiều, giống như con nít, khẳng định sẽ làm cô không bớt lo.

Kỳ thật, Quý Lẫm so với trong trí nhớ của cô còn trưởng thành hơn, mặc kệ là đời trước, vẫn là đời này, Quý Lẫm chỉ là ở trước mặt cô biểu hiện ấu trĩ mà thôi, ở trước mặt những người khác, anh thanh lãnh, có lễ, ưu nhã, bình tĩnh.

Sau khi trở thành người yêu, vẫn là Quý Lẫm chăm sóc cô, đem cô xem như con gái tới sủng.

Vì thế, Quý Nguyệt là chân chính mà yêu anh. Khi Quý Lẫm nói muốn cùng cô kết hôn, cô cũng đồng ý. Chỉ là, cô quên mất cha mẹ Quý căn bản không muốn cô cùng Quý Lẫm kết hôn. Cũng không biết Quý Lẫm cùng bọn họ nói cái gì, cuối cùng bọn họ vẫn không phản đối, chỉ là, cha Quý đuổi hai người ra khỏi nhà.

Quý Lẫm đang ngồi chuyên chú đánh máy , bỗng nhiên cảm thấy má phải bị người hôn một cái, ngón tay dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Quý Nguyệt.

Quý Nguyệt quay mặt anh đi, nói: “Anh cứ làm việc của anh, không cần để ý đến em.”

Quý Lẫm vươn tay chạm ót cô, đem môi cô tiến đến môi chính mình, nhẹ nhàng hôn một hồi lâu, mới buông ra Quý Nguyệt.

Quý Nguyệt cười đẩy ra anh: “Được rồi, em không quấy rầy anh. Em chính mình đi tìm việc làm.”

Quý Lẫm lại duỗi tay ôm lấy eo cô, vùi đầu ở cổ cô, hơi thở dồn dập, anh hỏi: “Anh có thể sao?”

Quý Nguyệt ý cười hơi thu lại, có chút không được tự nhiên muốn đẩy ra anh: “Buổi tối đi!”

Quý Lẫm dùng môi nhẹ nhàng cọ cọ cổ cô, nhẹ giọng nói: “Tốt, buổi tối.”

Anh buông Quý Nguyệt ra, cũng cười cười, anh nói: “Chờ anh làm xong hết mọi việc, anh mang em đi khắp thế giới, chơi cho đã, ăn đủ thứ.”

Quý Nguyệt gật gật đầu, nói: “Tốt a! Nhưng trước đó, anh cần thiết cùng em trở về xin lỗi cùng ba mẹ.”

Ý cười Quý Lẫm thu liễm vài phần, duỗi tay búng búng cái trán của cô: “Em lại lải nhải cái này, anh liền không cùng em về.”

Quý Nguyệt chạy về phòng, đem máy tính của mình lấy ra tới, sau khi cắm vào nguồn điện, liền bắt đầu chơi trò chơi. Quý Lẫm hơi hơi lắc lắc đầu, một lần nữa bắt đầu công việc của mình.

Tác giả có lời muốn nói: Buồn ngủ quá,không muốn động, trước ngủ

Thêm Bình Luận