Chương 24: Anh trai sẽ không buông tay
Quý Lẫm mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy mình kiếp trước.
Anh cũng giống như kiếp này, yêu em gái của mình, nhưng anh không biết cách biểu đạt tình yêu của mình, đem Quý Nguyệt, đem bản thân dồn đến đường cùng. Một trận nổ lớn đoạt đi tính mạng của bọn họ, trước khi chết, anh mới tỉnh ngộ, đối với Quý Nguyệt nói :”Xin lỗi, hy vọng kiếp sau em sẽ không gặp lại anh, sẽ không lại ở gần anh.”
Sau khi Quý Lẫm tỉnh lại, cảm thấy cả người phát lạnh, áo ngủ bị mồ hôi thấm ướt, dính chặt vào người.
Đầu anh rất đau, như bị gậy sắt hung hăng đập vào đầu, cảm giác tim như treo trên cổ họng, hoang mang, thân thể có chút lạnh run, lạnh từ trong ra ngoài.
Anh ngay cả giày cũng không mang, chân trần hoảng loạn chạy đến trước cửa phòng Quý Nguyệt, không ngừng gõ cửa :”Tiểu Nguyệt, mở cửa nhanh!”
Cửa bị người gõ, đánh thức Quý Nguyệt, Quý Nguyệt nhíu mày, kéo chăn đắp qua đầu.
Rất nhanh, cửa bị người dùng chìa khóa mở ra, Quý Nguyệt từ trong chăn bị người kéo lên. Quý Nguyệt còn chưa mở mắt, đã rơi vào cái ôm ấm áp.
Cô nghe tiếng tim đập của người nọ kịch liệt, cùng tiếng hít thở không ổn định, Quý Lẫm nói không ngừng :”Tiểu Nguyệt, xin lỗi…”
Quý Nguyệt hơi choáng váng, không biết vì sao Quý Lẫm lại hoảng loạn như vậy. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng Quý Lẫm lại ôm chặt cô hơn, cô không thể động đậy.
Rất nhanh, Quý Nguyệt nghe được tiếng khóc đè nén của Quý Lẫm, một giọt nước mắt ấm áp nhỏ xuống gáy cô, cô kinh hãi, muốn ngẩng đầu nhìn Quý Lẫm, nhưng Quý Lẫm đè lại đầu cô, không cho cô ngẩng đầu nhìn anh.
Quý Lẫm ôm cô rất lâu, có lẽ khoảng 1 tiếng sau, anh mới bình tĩnh. Anh đột nhiên buông Quý Nguyệt ra, nhanh chóng xoay người rời đi. Quý Nguyệt luôn cảm thấy bóng lưng của anh có phần chật vật.
Quý Nguyệt không hiểu gì cả.
Tối hôm trước, Quý Lẫm uống say, cô đỡ anh lên giường, vốn dĩ muốn rời đi, Quý Lẫm lại đột nhiên nắm chặt tay cô, không buông. Sau đó, Quý Lẫm đè cô dưới thân, coi cô như gối ôm, ôm cô ngủ suốt đêm.
Sau khi Quý Nguyệt tỉnh lại, không thấy Quý Lẫm ở trong phòng.
Cô đi ra phòng khách, thấy Quý Lẫm ở trong phòng bếp đang loay hoay làm gì đó. Khi Quý Lẫm nhìn thấy cô, mặt cô bỗng cứng đờ, xoay người nhanh chóng đi rửa mặt.
Quý Lẫm làm bữa sáng cho cô, hai người trầm mặt ngồi ở bàn ăn thật dài dùng cơm. Quý Nguyệt vẫn căng thẳng, mà Quý Lẫm thường thường ngước mắt nhìn Quý Nguyệt, anh nhíu mày, thấy Quý Nguyệt không để ý tới anh, anh cảm thấy không còn khẩu vị.
Quý Nguyệt mới chỉ ăn một chút, rất nhanh lại nhả ra, vô cùng mặn. Rõ ràng tài nấu nướng của Quý Lẫm rất tốt, cô rất thích khi anh nấu gì đó, nhưng lần này thực sự khó ăn.
Quý Lẫm thấy động tác của cô, sắc mặt khó coi, vội vàng đứng lên bưng bữa sáng của Quý Nguyệt đi, sau đó cầm bữa sáng đổ vào thùng rác. Quý Nguyệt phát hiện, trong thùng rác có rất nhiều món thất bại đen thui.
Quý Lẫm quay đầu lại, có chút không được tự nhiên mở miệng :”Người hầu đều lần lượt xin nghỉ, anh cũng không thể làm gì khác mới xuống bếp. Hừ, nếu như là em xuống bếp, khẳng định càng thảm.”
Quý Nguyệt nét mặt cổ quái nhìn anh, cô nhớ đời trước Quý Lẫm lúc không có ai đã luyện qua bao nhiêu lần mới có tài nấu ăn tốt như vậy.
Chỉ là, biểu tình này của Quý Nguyệt làm tổn thương lòng tự trọng của Quý Lẫm, Quý Lẫm xoay người, không để ý tới cô, lặng lẽ dọn dẹp phòng bếp.
Từ khi Quý Nguyệt quyết định tha thứ Quý Lẫm, cô không định đối xử lạnh nhạt với Quý Lẫm, cô lặng lẽ ngồi ở bên cạnh Quý Lẫm, giúp anh dọn dẹp đống đồ ăn thất bại.
Quý Lẫm nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên cười, hỏi cô :”Cuối cùng cũng chịu để ý tới anh? Mặt đơ?”
Quý Nguyệt giả vờ không nghe được lời anh nói, im lặng dọn dẹp.
Sau đó, Quý Lẫm nhận được tin nhắn của bạn học, thúc giục anh quay về học, dù sao Quý Lẫm chỉ xin nghỉ 2 ngày. Sắc mặt của Quý Lẫm lập tức không tốt. Quý Nguyệt cho rằng Quý Lẫm giận cô, cũng có chút lo lắng, không dám nói chuyện với anh.
Cả ngày Quý Nguyệt không để ý tới Quý Lẫm,tâm tình Quý Lẫm càng không tốt.
Quý Lẫm nghĩ đến Quý Nguyệt từng nói ghét anh, cả trái tim đều lạnh. Nhất thời, hai người nhìn nhau không nói gì.
Mãi đến sáng hôm sau, cũng là hôm nay, Quý Lẫm hoảng hốt vội vội vàng vàng mà xông vào phòng cô, cục diện bế tắc của hai người mới bị phá tan.
Quý Nguyệt thấy Quý Lẫm chật vật đi ra phòng cô, cô vội vàng đứng dậy đi theo anh ra khỏi phòng.
Quý Lẫm đưa lưng về phía cô, anh thân cao chân dài, so với Quý Nguyệt cao hơn nửa cái đầu, chỉ là Quý Nguyệt cảm thấy lúc này anh so với cô còn dễ bị tổn thương.
Quý Nguyệt chủ động cầm tay anh, ngón tay Quý Lẫm cứng đờ, nghiêng đầu nhìn cô.
Quý Nguyệt nói :”Anh, em không ghét anh, cho tới bây giờ em đều không ghét anh.”Cô hơi nắm chặt ngón tay của Quý Lẫm, Quý Lẫm kinh ngạc, cô buông ra ngón tay của Quý Lẫm, từ trong túi lấy một cái hộp rất đẹp.
Cô nói với Quý Lẫm:”Sinh nhật vui vẻ, anh trai.”
Đời trước, thời điểm sinh nhật của Quý Lẫm, bởi vì cô ghét anh và cô đã xảy ra chuyện đó, ngay cả quà sinh nhật cô cũng không chuẩn bị, còn để Lăng Thần giả làm bạn trai, chọc giận Quý Lẫm.
Quý Lẫm khi đó quả thực bị cô tổn thương, thất thần chán nản mà rời đi, anh giống như mạng sống cũng không cần, ở trong làn đường xe chạy. Cuối cùng vì bảo vệ cô, Quý Lẫm mất đi hai chân. Quý Nguyệt vẫn cảm thấy áy náy với anh.
Quý Lẫm nhận cái hộp, trong hộp là một cái đồng hồ rất đơn giản và tinh tế, Quý Nguyệt chọn thật lâu, còn gần như tiêu hết tiền tiêu vặt của cô.
Đôi mắt Quý Lẫm khẽ nhúc nhích, khuôn mặt tuấn tú nhu hòa vài phần, lộ ra nụ cười hiếm thấy :”Cảm ơn em, Tiểu Nguyệt.”
Anh hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm Quý Nguyệt.
Không ai thấy được sự ôn nhu cùng tình cảm cố chấp trong mắt anh, càng không có người thấy môi anh khẽ giật giật, im lặng nói ra mấy chữ :”Em vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi anh.”
Anh để cho cô tránh xa anh, cuối cùng cô vẫn đến gần anh. Đã như vậy, anh cũng sẽ không buông tay.
Tác giả có lời muốn nói :Được rồi, đừng cảm thấy nữ chính chịu thiệt. Nam chính là một người sủng vợ đến điên cuồng, nữ chính sẽ hạnh phúc.
Có thể có phiên ngoại, cũng có thể không có phiên ngoại