Chương 22: Anh trai cố chấp
Quý Nguyệt gặp được bạn gái Quý Lẫm. Cô là nữ sinh Anh Quốc tính tình vô cùng ôn hòa dịu dàng, cử chỉ tao nhã xinh đẹp, nói năng khéo léo thỏa đáng, cô cũng biết một chút tiếng Trung, tuy rằng nói có chút sứt sẹo, nhưng rất đáng yêu.
Nữ sinh cùng Quý Lẫm ngồi đối diện trước bàn học, đang thảo luận vấn đề học thuật, cô liền thấy Quý Nguyệt từ trong phòng đi tới, liền đứng lên, đi tới trước mặt Quý Nguyệt, thân thiết hỏi Quý Nguyệt: “Có đỡ hơn không?”
Quý Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, miễn cưỡng đối cô cười cười: “Khá tốt.” Quý Nguyệt nâng mắt nhìn Quý Lẫm cách đó không xa, lúc này Quý Lẫm cũng đang nhìn cô, chính là, ánh mắt anh có chút phức tạp.
Quý Nguyệt dời tầm mắt, xoay người đi đến phòng tắm. Rửa mặt xong, cô lại đi ra ngoài, không hề cùng Quý Lẫm chào hỏi một tiếng.
Dọc theo đường đi, sắc mặt Quý Nguyệt cũng không được tốt, ngực có chút nặng nề. Cô nghĩ có lẽ do say rượu.
Tới bệnh viện tâm thần, cô nhìn thấy nam sinh đột nhiên phát bệnh, bác sĩ kêu cô đi về trước, cảm xúc nam sinh không ổn định. Quý Nguyệt không có trở về, mà trầm mặc ngồi ngoài phòng bệnh, vẫn luôn đợi cho đến buổi chiều.
Tình hình nam sinh rốt cuộc chậm rãi ổn định xuống, cả người anh đều bầm tím, bởi vì anh tự mình hại mình, bởi vì anh giãy dụa. Thời điểm Quý Nguyệt đi vào phòng nhìn anh, nam sinh có chút sa sút tinh thần mà rũ mắt, anh nói: “Tiểu Nguyệt, cậu xem tớ thành ai sao?”
Quý Nguyệt ngồi đối diện anh, vươn tay đen đầu tóc hỗn độn của anh từng cái vuốt xuống, cô nói: “Cậu ngoan ngoãn phối hợp bác sĩ, đừng hồ nháo.”
Nam sinh chụp bay tay Quý Nguyệt, anh kiềm chế gắt gao mà cắn răng, cầm chặt hai tay, mu bàn tay nổi gân xanh dày đặc. Qua hồi lâu, anh hung hăng đè xuống trong lòng táo bạo, nói: “Ngay từ đầu, tớ biết cậu không phải thật sự để ý tớ, cậu chỉ là để ý một người tớ rất giống.”
Quý Nguyệt buông xuống mắt, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Nam sinh nói: “Chỉ là, vẫn cảm ơn cậu. Cậu đến chơi với tớ, tớ rất vui vẻ.” anh xoay người, đưa lưng về phía Quý Nguyệt, có chút nghẹn ngào mở miệng: “Tiểu Nguyệt, cậu đi về trước đi, hôm nay tớ có chút khó chịu.”
Có thể Quý Nguyệt cũng có chút không bình thường, cô vậy mà hòai niệm Quý Lẫm đời trước. Hiện giờ, cô cùng Quý Lẫm đã không còn ràng buộc, này vốn là cô kỳ vọng, chính là, cô có chút khổ sở.
Có lẽ, cô không nên nhớ lại quá khứ, mà là một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới của bản thân.
Quý Nguyệt từ bệnh viện tâm thần ra tới, cô nhìn thấy Quý Lẫm đang ở cửa chờ cô. Quý Nguyệt ngẩn người, thu hồi vẻ phiền muộn trên mặt, biểu tình lạnh nhạt mà nhìn Quý Lẫm.
Quý Lẫm đến gần lôi kéo cánh tay của cô, đem cô kéo đến một bên, anh cau mày nhìn Quý Nguyệt: “Em thật sự coi trọng cái tên bệnh tâm thần? anh khi dễ em? Tối hôm qua ······”
Quý Nguyệt thoát khỏi tay anh, miễn hướng Quý Lẫm cười cười, nói: “Anh, không có gì, về sau có thể em sẽ không đến nữa. Đúng rồi, Adela đâu?”Anh ấy ném bạn gái mình ở nơi nào rồi?
Quý Lẫm nhìn thấy Quý Nguyệt cười, hơi hơi giật mình, anh nhận thức Quý Nguyệt mười mấy năm, Quý Nguyệt trước nay không đối với anh cười qua. Chỉ là, anh không biết chính là, Quý Nguyệt đây là chân chính buông tha quá khứ.
Nói thật, biểu tình lạnh lùng cũng không thích hợp Quý Nguyệt, cười rộ lên cô càng có vẻ ôn nhu lại sáng lạn, giống như ánh mặt trời mọc, có thể làm người cảm giác được trong lòng ấm áp.
Cô đối Quý Lẫm nói: “Anh, nhiều năm như vậy em vẫn luôn không để ý tới anh, xin lỗi. Về sau sẽ không như thế.
Quý Lẫm ngơ ngác mà nhìn cô, cảm giác được trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó hiểu, tựa như một viên đá rơi xuống thanh đàm, gợn sóng từng vòng về phía nơi xa khuếch tán, lại giống xuân phong phất cẩn thận mềm cành liễu giống nhau, tơ liễu giống tuyết bay giống nhau lưu loát.
Đương Quý Nguyệt xoay người chuẩn bị đi thời điểm, anh bỗng nhiên vươn tay gắt gao mà bắt lấy cổ tay cô: “Tiểu Nguyệt ······” đây là lần đầu tiên ở đời này anh kêu tên cô, mà không phải kêu là 'mặt đơ'.
Quý Nguyệt kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn anh. Quý Lẫm vẻ mặt phức tạp mà nhìn cô, biểu tình lại mê mang, lại như là khϊếp sợ, lại như là cảm giác vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ vì tìm được thứ quan trọng nhất , các loại cảm xúc hiện lên trong lòng anh, cuối cùng cũng chỉ còn lại trống rỗng.
Anh vội buông ra Quý Nguyệt, không rõ chính mình đây là làm sao vậy.
Quý Nguyệt chủ động đi lên xe anh, thúc giục Quý Lẫm tài xế chạy nhanh lái xe. Quý Lẫm áp xuống trong lòng cảm xúc khó hiểu, lái xe đưa Quý Nguyệt về nhà.
Quý Lẫm ở nhà hai ngày, đã phải về Anh. Hai ngày này, anh vẫn luôn lưu tại trong nhà viết luận văn, không có đi ra ngoài tìm Adela, mà Adela cũng không có tới tìm anh, Quý Nguyệt tuy rằng cảm thấy có điểm kỳ quái, nhưng cô chưa từng có hỏi cái gì.
Chờ đến Quý Lẫm trở về Anh ngày đó, Quý Nguyệt đưa anh tới sân bay,cô ở sân bay thấy được Adela, mà Adela đang cùng Lăng Thần ở bên nhau.
Đời này, Quý Lẫm cùng Lăng Thần cũng không có bởi vì Quý Nguyệt mà trở mặt thành thù, bọn họ vẫn như cũ là anh em tốt, bọn họ đều du học ở Anh.
Quý Nguyệt giúp Quý Lẫm lôi kéo valy đi xuống xe thời điểm, cô nhìn thấy Adela cùng Lăng Thần nắm tay, trong lòng có chút kinh ngạc.
Quý Lẫm nhưng thật ra không có gì phản ứng, mà là quay đầu lại đối Quý Nguyệt nói: “Thời điểm nghĩ lễ Quốc Khánh, muốn hay không tới Anh? Anh dẫn em đi xem pháo hoa.”
Quý Lẫm đôi mắt không chớp mắt mà nhìn Quý Nguyệt.
Quý Nguyệt tùy ý gật gật đầu. Sau khi bọn Quý Lẫm rời đi, Quý Nguyệt ở sân bay ngồi một hồi lâu, mới đứng dậy chuẩn bị rời đi. Khi về đến nhà, cô từ trong túi móc di động ra, khi cô nhìn chiếc điện thoại trên tay thì ngạc nhiên, cô lấy sai điện thoại, này là của Quý Lẫm.
Cô ấn mở điện thoại, phát hiện màn hình nền là ảnh của cô. Ảnh chụp Quý Nguyệt nằm nghiêng ở trên sô pha đang ngủ, tóc dài đen nhánh xõa xuống, lông mi thật dài, môi đỏ hơi hơi mở ra.
Quý Nguyệt ngẩn người, vội vào màn hình chính. Quý Lẫm cũng không có đặt mật mã, cô dễ dàng mở album trên điện thoại Quý Lẫm. Thực nhanh, cô phát hiện, điện thoại có rất nhiều ảnh chụp lén của cô, hơn nữa đều là gần nhất mấy ngày nay,
Ảnh chụp có Quý Nguyệt ngủ bộ dáng, làm bài tập bộ dáng, chơi máy tính trò chơi bộ dáng, cũng có đầu ổ gà mới thức dậy đi ra ngoài…
Quý Nguyệt cảm giác được đầu mình bị thứ gì hung hăng gõ một chút, sắc mặt cô trắng bệch, quăng điện thoại.
Cô đột nhiên cảm thấy rõ ràng, vì cái gì mấy ngày nay cô cảm thấy không thích hợp.
Theo lý thuyết, nếu Adela là bạn gáiQuý Lẫm, giữa bọn họ không nên xa lạ như vậy, ngay cả một chút ít hành động thân mật đều không có.
Mà Quý Nguyệt bởi vì Quý Lẫm đối với Adela chiếu cố, liền tự tiện cho rằng Adela là bạn gái anh.
Quý Lẫm ở nhà mấy ngày nay, Quý Nguyệt bởi vì hoàn toàn đối anh yên lòng,cô đối đãi với anh càng thân thiết, cô sẽ đối anh cười, sẽ vô cùng thành khẩn mà thỉnh giáo anh về vấn đề học tập.
Đời này, không có Quý Lẫm giúp Quý Nguyệt thay đổi, Quý Nguyệt cơ bản chính là buông thả, cả ngày mặc trang phục vận động, cột đuôi ngựa, liền kem dưỡng da cũng lười sài.
Chính là, gần nhất mấy ngày nay, chưa từng để ý qua về vấn đề ăn mặc của Quý Nguyệt, Quý Lẫm bắt đầu phun tào cô, anh bắt đầu tích cực mà mua váy cho Quý Nguyệt , mua đồ trang điểm. Quý Nguyệt thần kinh cũng là thô, cho rằng Quý Lẫm đối đãi với cô chỉ là giống như anh trai đối đãi với em gái.
Mà hiện giờ, cô ý thức được Adela cũng không phải Quý Lẫm bạn gái, cô quả thực hoảng loạn thất thố.
Quý Nguyệt thực mau bình tĩnh xuống, cô nghĩ, có lẽ chuyện này có cơ hổi thay đổi, có lẽ Quý Lẫm cũng không có lần nữa yêu cô. Chỉ cần cô lại lần nữa không để ý tới anh, Quý Lẫm thực mau là có thể đối với cô hết hy vọng.
Chính là, Quý Nguyệt thật sự có thể một lần nữa làm Quý Lẫm hết hy vọng sao?
Một người cố chấp khi đã để ý tới một người, thì có chết anh cũng không buông tay.
Trên máy bay, Quý Lẫm lấy điện thoại ra, nhìn thấy là điện thoại của Quý Nguyệt, anh hơi hơi nhíu nhíu mày, rõ ràng, điện thoại của anh và cô đã bị lộn.
Anh chỉ là luống cuống một cái chớp mắt, thực nhanh bình tĩnh trở lại, anh muốn gọi điện thoại cho Quý Nguyệt, chỉ là do dự trong chốc lát, anh vẫn không gọi.
Quý Lẫm Anh một đoạn thời gian, thường xuyên liên hệ Quý Nguyệt, chính là Quý Nguyệt không dám để ý đến anh, chờ tới khi được nghỉ lễ Quốc Khánh, Quý Lẫm từ Anh bay trở về, khắp nơi tìm Quý Nguyệt, cuối cùng, anh tìm thấy Quý Nguyệt tại nhà Dương Phi Phỉ. Quý Nguyệt lạnh mặt, không nhìn anh. Quý Lẫm cường ngạnh kéo cô lên xe, bực bội mà mở miệng: “Em rốt cuộc bị sao vậy? Như thế nào lại là mặt đơ, anh khi nào chọc em?”
Quý Nguyệt rũ mắt xuống, không để ý tới anh. Một lát sau, cô chậm rãi mở miệng: “Em cảm thấy anh vẫn đáng ghét, về sau sẽ không quan tâm tới anh nữa. Anh cũng không cần tiếp tục quan tâm em.” Quý Lẫm hồi lâu cũng không nói gì, Quý Nguyệt nâng mắt lên nhìn đến mặt anh có phần tái nhợt. Quý Lẫm dùng một loại ánh mắt bi thương nhìn cô, gian nan nói: “Quý Nguyệt, em đối với anh lúc lạnh lúc nóng, em thật sự không hiểu anh đã làm cái gì. Anh tự hỏi, chưa từng bắt nạt em, anh nghĩ anh vẫn luôn đối với em rất tốt, vì sao em luôn đối với anh như vậy, tựa như đối đãi với không khí vậy ······”
Quý Nguyệt như cũ không để ý tới anh.
Đêm khuya, Quý Nguyệt lăn qua lộn lại, luôn là ngủ không yên.
Bỗng nhiên, cửa phòng kẽo kẹt bị kéo ra. Một cái bóng đen từ bên ngoài đi đến, Quý Nguyệt nghe thấy được mùi rượu nồng đậm.
Quý Nguyệt nhớ tới Quý Lẫm nửa đêm đều thích chạy đến phòng cô, cô chợt ngồi dậy, bật đèn.
Ánh sáng từ đèn khiến mắt cô phải nhíu lại vì chói, Quý Lẫm say rượu ngã trái ngã phải, trực tiếp ở cửa ngã xuống.
Quý Nguyệt yên lặng thở dài một hơi, chân trần đi đến Quý Lẫm trước mặt, đem Quý Lẫm nâng dậy tới, đỡ anh tới phòng anh. Chính là bình thường lúc nào Quý Lẫm cũng khóa cửa phòng, cô xoay xoay chốt cửa, phát hiện mở cửa không ra, chỉ phải sờ sờ Quý Lẫm túi tiền,từ trong túi lấy ra chìa khóa, mở ra cửa phòng.
Sau khi mở đèn cô đưa Quý Lẫm đi vào. Phòng Quý Lẫm cùng căn phòng bừa bộn của cô khác hoàn toàn, phòng vô cùng sạch sẽ, không dính hạt bụi. Phòng anh có một kệ sách rất lớn, gần như chiếm một nữa căn phòng, sách vở rất nhiều, đặt ngay ngắn trên kệ sách. Đầu giường còn đặt mấy quyển sách.
Cô đặt Quý Lẫm lên giường, tháo giầy vớ cho anh, đắp chăn giúp anh, đang muốn rời đi, Quý Lẫm vốn hôn mê lại đột nhiên bắt lấy tay cô.
Quý Nguyệt thân mình dừng một chút, lại không vung ra. Cô xoay người, nửa ngồi xổm trước giường, vẻ mặt phức tạp mà nhìn Quý Lẫm.
Mười mấy năm qua, cô vô số lần nhớ tới chuyện đời trước. Cô nghĩ,có phải thực sự là cô chưa từng động tâm đối với Quý Lẫm, nếu thật là như vậy, cô vì sao lại cùng chết với Quý Lẫm.
Đời này, cô rõ ràng tự nói với bản thân, không thể lại cùng Quý Lẫm có bất luận cái gì liên quan, chính là, cuối cùng cô vẫn là nhịn không được để ý tới Quý Lẫm. Cô tự mình lấy cớ cho ban thân, vì cô thấy anh có bạn gái, cho nên cô có thể thả lỏng, đối đãi với anh như là một người anh trai. Vậy thì, vì sao cô lại đi tìm nam sinh có phần giống với Quý Lẫm đời trước ?
Quý Lẫm không biết khi nào đã mở mắt, đôi mắt đen nhanh ngơ ngẩn mà nhìn Quý Nguyệt, hồi lâu, anh vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt Quý Nguyệt.
Quý Nguyệt giật mình, vội đứng lên, tránh thoát tay anh, muốn rời đi. Quý Lẫm trên tay dùng sức,ôm Quý Nguyệt vào lòng, trở mình, đem Quý Nguyệt đè ở dưới thân.
Quý Nguyệt không ngừng thử đẩy ra anh, thậm chí đánh anh. Quý Lẫm tùy ý Quý Nguyệt đánh anh, chính là anh lại không buông tay.
Anh vùi đầu ở cổ Quý Nguyệt, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Anh tìm được em rồi, Tiểu Nguyệt.”
Quý Nguyệt chậm rãi dừng giãy giụa, cô nhịn không được khóc ra tiếng.
Cô chậm rãi vươn tay, ôm Quý Lẫm, nức nở nói: “Anh, em vẫn là không bỏ xuống được.”
Không bỏ xuống được chuyện đời trước, không bỏ xuống được Quý Lẫm. Cô cảm thấy cô thực ngốc, chính là cô không có biện pháp.
Nếu đời này Quý Nguyệt vẫn luôn không để ý tới Quý Lẫm, có lẽ bọn họ có thể từng người có cuộc sống riêng của mình.
Nhưng mà, Quý Nguyệt chú định là người khuấy động nội tâm của Quý Lẫm, chỉ cần Quý Nguyệt nguyện ý cười với anh, anh liền có thể nhanh chóng trầm mê đi xuống.
Quý Lẫm nghĩ, đời trước anh nhất định là rất yêu Quý Nguyệt. Cho nên đời này, mặc kệ Quý Nguyệt như thế nào đối đãi anh, cô vĩnh viễn là tồn tại đặc biệt trong tim anh.
Cũng có lẽ là đời trước yêu quá sâu, cho dù anh quên mất chuyện cũ, anh vẫn có thể tiếp thu bản thân có tình cảm cố chấp đến điên cuồng với Quý Nguyệt. Anh nghĩ nếu Quý Nguyệt cự tuyệt anh, có lẽ, anh sẽ không bình tĩnh mà làm ra chuyện không tốt.
Đây là cực cố chấp.