Chương 21: Anh trai không có bạn gái
Sau khi thi tốt nghiệp đại học, Quý Lẫm xuất ngoại du học. Cả nhà đi sân bay tiễn Quý Lẫm lên máy bay, vẻ mặt cha Quý mẹ Quý không tha, lôi kéo Quý Lẫm nói những việc cần chú ý.
Đời này, Quý Lẫm là một học sinh ngoan ngoãn đích thực. Anh không đánh nhau, thành tích tốt, tính cách cũng không giống đời trước cố chấp như vậy, cho nên cảm tình của anh cùng cha mẹ Quý coi như rất tốt.
Mà Quý Nguyệt vẫn không cùng Quý Lẫm nói chuyện, cô chỉ yên lặng giúp Quý Lẫm lôi kéo rương hành lý. Quý Lẫm đi tới trước mặt cô, vươn tay đâm đâm trán cô: “Anh đi đây, mặt đơ.”
Quý Lẫm vẫn luôn gọi cô là mặt đơ, bởi vì trước mặt Quý Lẫm vẻ mặt cô luôn luôn không thay đổi, cũng cực ít cùng Quý Lẫm nói chuyện. Quý Nguyệt ngước mắt nhìn Quý Lẫm, yên lặng đem hành lý giao cho Quý Lẫm, mở miệng nói: “Mặc kệ như thế nào, thời điểm anh qua đường, nhất định phải nhìn xe.”
Vẻ mặt Quý Lẫm khinh bỉ nhìn cô: “Từ nhỏ đến lớn, em cũng chỉ nói một câu, em là người máy sao?”
Có lẽ Quý Lẫm trưởng thành, không giống như thời bé tùy hứng phóng khoáng, anh cũng không lại nhằm vào Quý Nguyệt, cho dù Quý Nguyệt đối anh hờ hững lạnh nhạt, anh cũng giả vờ nhìn không thấy, dù sao Quý Nguyệt cũng là em gái anh.
Sau khi Quý Lẫm xuất ngoại, Quý Nguyệt vẫn sinh hoạt trước đây. Chẳng qua cô chỉ đối Quý Lẫm lãnh đạm mà thôi, bình thường cô rất sáng sủa cởi mở. Chỉ là, cô không giống như đời trước thường xuyên cùng bạn bè đi ra ngoài chơi đùa, cô dành phần lớn thời gian đi bệnh viện tâm thần nhìn nam sinh kia.
Theo lý thuyết, cô cùng nam sinh kia không quen, thường xuyên tới nhìn hắn như vậy, thật sự có chút kỳ quái. Nhưng Quý Nguyệt rất muốn nhìn hắn, cô cũng không biết vì sao, thời điểm ở chung với nam sinh kia, cô cảm thấy thực bình tĩnh. Bởi vì Quý Nguyệt vẫn luôn hướng bệnh viện tâm thần chạy, mẹ Quý phát hiện Quý Nguyệt khác thường, cho rằng cô cùng một người bệnh tâm thần hẹn hò yêu đương, liền tức giận, nghiêm cấm Quý Nguyệt đi tới bệnh viện tâm thần.
Quý Nguyệt luôn nghe lời mẹ Quý, cho nên cô sau khi bị mẹ Quý cấm đoán, cô liền không đi. Không nghĩ tới nam sinh kia không thấy Quý Nguyệt không tới nhìn hắn, bắt đầu phát điên đánh người, thậm chí bắt đầu tự mình hại mình. Mẹ nam sinh kia lại tới đây cầu Quý Nguyệt tới nhìn hắn.
Vì thế, Quý Nguyệt lại đi tìm nam sinh kia, cho dù mẹ Quý không cho phép, cô cũng lén lút đi thăm.
Sau đó, Quý Lẫm biết chuyện, đặc biệt gọi điện trở về cho Quý Nguyệt, muốn khuyên nhủ Quý Nguyệt.
Lúc Quý Nguyệt nhận được điện thoại Quý Lẫm, cô luống cuống một chút, nghĩ đến cô cùng Quý Lẫm không còn liên quan gì nữa, cô mới miễn cưỡng thở dài nhẹ nhõm, tiếp điện thoại.
Cảm tình cô với Quý Lẫm không tính tốt, bọn họ chỉ tính là người xa lạ quen thuộc. Cho nên, thời điểm Quý Lẫm gọi điện cho cô, anh cũng không biết mở miệng khuyên nhủ cô như thế nào, chỉ nói: “Em đừng xằng bậy, từ nhỏ đến lớn, em luôn đần độn, em có biết cùng một bệnh nhân tâm thần nói chuyện yêu đương nguy hiểm cỡ nào sao? Khi nào hắn ta phát điên, đánh em, gϊếŧ em, đều có khả năng.”
Quý Nguyệt mở miệng đánh gãy lời nói của anh: “Em không cùng hắn yêu đương.”
Giọng cô vẫn luôn nhàn nhạt, Quý Lẫm nghe có chút chói tai. Thời điểm anh vừa muốn nói gì, một giọng nữ ôn nhu kêu tên anh, Quý Lẫm vội quay đầu nhìn thoáng qua cô gái tóc vàng kia, dùng tiếng Anh trả lời.
Quý Nguyệt cũng nghe thấy giọng nữ ôn nhu kia, cô hỏi: “Bạn gái anh?”
Quý Lẫm có lệ nói: “Bạn học chung của anh.” Dừng một chút, anh lại mở miệng nói: “Nói chung, em đừng cùng bệnh nhân tâm thần kia qua lại nữa. Hiện tại anh có việc, cúp máy trước.”
Dứt lời, anh nhanh chóng cắt đứt cuộc gọi.
Quý Nguyệt nắm di động, hồi lâu không phản ứng lại. Trước nay anh chưa hề cúp điện thoại trước cô. Cho tới bây giờ cô cũng không phát hiện bên người anh từng xuất hiện nữ sinh nào. Không phải anh vẫn luôn chán ghét nữ sinh phiền toái sao? Từ nhỏ đến lớn, anh không thiếu người theo đuổi, chính là anh chưa từng cùng nữ sinh nào đi gần. Hiện giờ, anh quen bạn gái sao?
Ràng buộc giữa bọn họ bị chính tay cô chặt đứt. Cô hi vọng làm như vậy, sẽ tránh thoát số phận bi thảm của cô cùng Quý Lẫm.
Quý Nguyệt trầm mặc, gắt gao nắm di động, hồi lâu cô mới đem di động bỏ lại trong ba lô, đi vào bệnh viện tâm thần. Nam sinh kia ngồi trước cửa sổ, đang nhìn phong cảnh bên ngoài. Nghe được phía sau có động tĩnh, hắn quay đầu nhìn thoáng qua nữ sinh vừa vặn đi vào, mặt mày hắn nhu hòa vài phần: “Tiểu Nguyệt.”
Sau khi Quý Nguyệt tốt nghiệp cao trung, như đời trước, Quý Lẫm trở về từ nước ngoài tham dự lễ tốt nghiệp của cô. Chẳng qua, máy bay anh trễ giờ, chờ anh trở lại thành phố A, lễ tốt nghiệp của Quý Nguyệt đã kết thúc.
Dương Phi Phỉ dìu Quý Nguyệt say đến mức không biết gì về nhà, vẫn luôn lải nhải nói: “Cậu có ngốc hay không? Rõ ràng bọn họ ăn hϊếp cậu? Không ngừng rót rượu cậu, cậu còn ngây ngốc, tất cả đều uống?”
Quý Nguyệt ôm thắt lưng cô, giọng mơ hồ nói: “Anh ấy có bạn gái, tớ thực vui vẻ, tớ không cần chết…”
Dương Phi Phỉ không ngừng đẩy đầu cô: “Cậu nói ngốc gì đó.” Bỗng nhiên cô đυ.ng tới mặt Quý Nguyệt, ẩm ướt, cô ngẩn người, ôm hai má Quý Nguyệt, quả nhiên nhìn thấy lông mi dài Quý Nguyệt dính vài giọt nước mắt.
Quý Nguyệt còn đang lẩm bẩm: “Rất vui, hỉ cực mà khóc.”
Vẻ mặt Dương Phi Phỉ phức tạp nhìn Quý Nguyệt, lại không nói gì. Cô đem Quý Nguyệt đưa đến cửa nhà Quý Nguyệt, liền thấy được Quý Lẫm, còn có một cô gái ngoại quốc vô cùng xinh đẹp. Dương Phi Phỉ gặp qua Quý Lẫm vài lần, chỉ nhớ rõ Quý Lẫm là một soái ca cao lãnh không dễ ở chung, tuy anh là loại hình cô thích, nhưng cô tự mình hiểu lấy, sẽ không quấn quít anh.
Dương Phi Phỉ đối Quý Lẫm nói: “Em gái anh uống rượu say, tửu lượng thật kém, sau này đừng cho cậu ấy uống rượu.” Dứt lời, liền đem Quý Nguyệt giao cho Quý Lẫm.
Cô gái ngoại quốc kia nhanh chóng hỗ trợ đỡ Quý Nguyệt, cùng Quý Lẫm, mang theo Quý Nguyệt về nhà.
Quý Lẫm sắp xếp tốt Quý Nguyệt, liền quay đầu đối cô gái ngoại quốc nói: “Cậu về khách sạn trước.”
Sau khi cô gái ngoại quốc rời đi, Quý Lẫm liền đi phòng bếp nấu canh giải rượu cho Quý Nguyệt. Gian phòng Quý Nguyệt rất loạn, thời điểm Quý Lẫm bưng canh giải rượu vào, không cẩn thận giẫm hỏng mấy đĩa CD.
Anh lặng lẽ thở dài một hơi, hiển nhiên anh chưa hề nghĩ tới, em gái cao lãnh của anh thế nhưng vứt bừa bãi như vậy. Anh tính toán ngày mai làm cho người hầu đến dọn dẹp một chút gian phòng của cô.
Quý Lẫm đem canh giải rượu đặt trên tủ đầu giường, chuẩn bị đánh thức Quý Nguyệt, Quý Nguyệt bỗng nhiên vươn tay gắt gao mà nắm lấy anh.
Tay anh bị nắm đến phát đau, làm thế nào cũng không thoát ra được tay cô. Thực nhanh, Quý Lẫm nghe được Quý Nguyệt lẩm bẩm: “Anh trai.”
Quý Lẫm ngước mắt nhìn cô, lại thấy cô gắt gai cau mày. Quý Nguyệt say mơ màng, nghiêng đầu nhìn Quý Lẫm, tựa hồ xác định chính mình thực sự không nhận sai người, cô mở miệng nói: “Bạn gái anh đâu? Mang đến cho em xem.”
Quý Nguyệt chống thân mình ngồi dậy, vươn tay đánh anh một cái: “Anh trai, đến lúc anh kết hôn, em đưa anh phong bì đỏ thực dày.” Cô cười cười, “Anh thiết kế áo cưới rất đẹp, nhất định phải cho cô dâu mặc vào. Anh nấu ăn rất ngon, sau này nhất định phải thường xuyên xuống bếp. Anh trai, em chúc phúc các anh, thật sự.” Cười cười, đôi mắt cô liền đỏ, cô dùng sức đẩy Quý Lẫm ra, “Anh đi trước đi, em muốn đi nhà vệ sinh.” Thế nhưng Quý Nguyệt đến đi đường cũng đi không xong, liên tiếp quăng ngã mấy lần, Quý Lẫm đành phải dìu cô đi nhà vệ sinh.
Quý Lẫm rũ mắt khinh bỉ nhìn Quý Nguyệt: “Uống rượu đến choáng váng.”
Quý Nguyệt đi đến nửa đường, liền ghé vào vai Quý Lẫm ngủ, nói muốn đi vệ sinh, cô vẫn không đi được.
Quý Lẫm chỉ phải ôm cô quay về giường. Quý Nguyệt thực nhu thuận mà ngủ trên giường, không mượn rượu làm bậy nữa. Quý Lẫm ngồi bên giường, giúp cô đắp chăn.
Anh đứng lên, vừa muốn rời đi, bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng khóc nhỏ, anh nhìn lại, chứng kiến mắt Quý Nguyệt nhắm chặt lại không ngừng tràn ra nước mắt.
Không biết vì sao, trong lòng anh căng thẳng, trái tim giống như bị đâm một cái.