Chương 20: Cùng anh trai cả đời không qua lại
Đôi mắt Quý Nguyệt hồng hồng mà nhìn Quý Lẫm một cái, không nói lời nào, xoay người bước đi.
Cha mẹ Quý đều nói Quý Lẫm thật sự quá mức không hiểu chuyện, không ai sẽ cùng em gái nói như vậy “Con nhóc này thật xấu”.. Quý Lẫm thấy Quý Nguyệt đối anh hờ hững, anh cũng có chút không vui, anh đem máy chơi game trên tay ném xuống đất, nghiến răng nói: “Con không nói sai, em ấy chính là xấu!”
Cho đến lúc ăn cơm, thời điểm người một nhà ở chung, Quý Nguyệt cũng không nhìn Quý Lẫm lần nào. Quý Lẫm thường thường ngước mắt nhìn Quý Nguyệt, sắc mặt cũng có chút khó coi, cuối cùng, anh hừ một tiếng, ném xuống dao nĩa, quay người lên lầu.
Quý Nguyệt đã quyết định đời này sẽ không lại tiếp cận Quý Lẫm, cô nói được thì làm được. Cũng không phải hận Quý Lẫm, mà là muốn cứu vớt số phận cô và Quý Lẫm.
Cô không cùng Quý Lẫm đi học, không gọi anh thức dậy, không giúp đỡ ngăn cha Quý đánh Quý Lẫm. Cô coi Quý Lẫm xem như không khí, Quý Lẫm cũng coi cô xem như không khí. Cho dù hai người bọn họ cùng ở chung phòng tắm, cùng nhìn gương đánh răng, bọn họ cũng sẽ không để ý đối phương.
Qua khoảng một tháng, Quý Lẫm nhịn không được bùng nổ tức giận, anh kéo tay Quý Nguyệt, đem Quý Nguyệt kéo đến phòng anh, nghiến răng nói: “Em nhỏ mọn như vậy, không phải chỉ là nói em xấu sao? Trong mắt anh, con gái đều lớn lên xấu, anh cũng không phải nhằm vào em!”
Quý Nguyệt không để ý anh, lãnh đạm mà xoay người rời đi. Thời điểm rời khỏi, cô nghe được phía sau truyền đến tiếng đồ vật bị ném. Từ nhỏ đến lớn, Quý Lẫm đều là đứa trẻ hư, cô đã thói quen khi anh mỗi lần thẹn quá hóa giận mà ném ngã đồ vật.
“Anh Lẫm, cô ấy là em gái anh? Làm sao lạnh nhạt như vậy? Hoàn toàn không cùng anh nói chuyện!” Tiểu đệ Quý Lẫm lại gần Quý Lẫm, cau mày nói.
Quý Lẫm hừ một tiếng: “Ai hiếm lạ cùng em ấy nói chuyện!”
Sau khi tan học, thời điểm Quý Nguyệt đeo cặp sạc đi ra cổng trường, cô nhìn thấy Quý Lẫm đứng ở trước cổng chờ cô, anh đem Quý Nguyệt kéo đên một góc, buồn bực mở miệng: “Em có phải không đúng chỗ nào hay không? Hay là em chán ghét anh? Anh lại không có khi dễ em, không phải chỉ nói em lớn lên xấu sao?” Từ bé đến lớn Quý Lẫm đã được chúng tinh phủng nguyệt, Quý Nguyệt hành động làm cho anh rẩ không vui.
Quý Nguyệt nhàn nhạt nói: “Đúng, chính là chán ghét anh, cho nên không muốn để ý anh.”
Quý Lẫm ngẩn người, không tự giác buông lỏng tay Quý Nguyệt. Không biết vì cái gì, anh cảm thấy trái tim bị cái gì đâm một chút, làm cho anh cảm thấy chật vật lại nan kham. Thời điểm Quý Nguyệt xoay người rời đi, anh cảm giác anh đã từng thấy qua tình cảnh như vậy, chính là mất đi đồ vật trọng yếu nào đó, tuyệt vọng, bệnh tâm thần, điên cuồng.
Chỉ trong nháy mắt cảm xúc tiêu cực hiện lên trong lòng anh, mặt anh liền rút đi tất cả màu sắc. Thực nhanh, anh khôi phục lại cảm xúc, tức giận đối Quý Nguyệt quát: “Anh càng chán ghét em, cả ngày trưng một khuôn mặt đơ cho ai xem! Nữ sinh gì đó ghét nhất!”
Từ đó về sau, Quý Lẫm lại không để ý tới Quý Nguyệt nữa.
Cũng không biết có phải bọn họ đã không có ràng buộc nữa, số phận hai người bọn họ đều xảy ra biến hóa.
Quý Lẫm không hề giống đời trước, cả ngày đánh nhau, đầu óc anh vốn dĩ thông minh nhạy bén, chỉ cần anh đặt tâm tư lên học tập, thành tích anh luôn đứng thứ nhất.
Quý Nguyệt lại không giống đời trước thuận buồm xuôi gió, cô bị một nam sinh quấn lấy. Nam sinh kia cả ngày đi theo sau cô, đưa cho cô thư tình, dùng một ánh mắt rất đáng sợ nhìn cô. Quý Nguyệt mới nhớ lại đời trước cô đã gặp qua nam sinh này, nam sinh thường xuyên cùng Quý Lẫm đánh nhau, Quý Lẫm mấy lần bị cha Quý đánh đến máu chảy đầm đìa, đều là nam sinh này ban tặng.
Quý Nguyệt từng hỏi qua Quý Lẫm, hỏi anh vì sao luôn đánh nam sinh kia. Khi đó Quý Lẫm tức giận mà mắng cô: “Còn không phải vì đồ ngốc em.”
Khi đó, Quý Nguyệt không nghe Quý Lẫm nói. Hiện giờ, sống lại một đời, Quý Nguyệt đã hiểu Quý Lẫm nói.
Bởi vì Quý Lẫm vẫn luôn bảo vệ cô, vì cô, cùng người khác đánh nhau. Vì cô, bị cha Quý đánh đến nửa sống nửa chết. Quý Nguyệt biết đời trước nam sinh kết cục, nam sinh bị chẩn bệnh tâm thần, sau này bị đưa vào bệnh viện tâm thần chữa bệnh.
Quý Nguyệt rất sợ nam sinh kia, cô cũng không dám đi đường một mình, luôn luôn cùng bạn học khác cùng đi học.
Nam sinh kia vẫn luôn đi theo cô, từ tiểu học đến sơ trung, lại đến cao trung, nam sinh đó luôn âm hồn không tan đi theo sát cô.
Sau này, Lâm Trí Nghiên thích Quý Nguyệt, liền công khai theo đuổi Quý Nguyệt. Nam sinh kia nhìn thấy Lâm Trí Nghiên lúc nào cũng hướng Quý Nguyệt xum xoe, hắn phát điên, đem Lâm Trí Nghiên đánh vào bệnh viện. Nam sinh chạy đến trước mặt Quý Nguyệt, tay hắn còn dính đầy máu Lâm Trí Nghiên, vẫn lấy lòng nhìn Quý Nguyệt, cười nói với Quý Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, sẽ không ai lại bắt nạt cậu, tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Quý Nguyệt bị dọa tới rồi, vội xoay người bỏ người. Sau đó, cô trốn ở nhà một tuần, cho đến khi nghe được tin nam sinh kia bị đưa vào bệnh viện tâm thần, cô mới dám đi học.
Lúc sau cô đi xem nam sinh kia, nam sinh giống như người điên kia cuồng loạn, lại không ngừng thương tổn người khác, bác sĩ cột hắn vào trên giường, tiêm vào thuốc an thần, hắn mới có thể an tĩnh lại. Hắn đối với ai cũng không có sắc mặt tốt, cố tình ở trước mặt Quý Nguyệt, hắn mới có thể an tĩnh lại.
Thời điểm Quý Nguyệt đến xem hắn, hắn vẫn luôn lấy lòng đối Quý Nguyệt cười: “Tiểu Nguyệt, cậu không cần sợ tớ, tớ tuyệt đối sẽ không thương tổn cậu.”
Sau này, Quý Nguyệt mới biết được, nam sinh này là bởi vì cha dượng ngược đãi mà tinh thần thất thường. Khi còn nhỏ, thời điểm toàn thân bẩn loạn mà đi học, mọt người đều bài xích hắn, chỉ có Quý Nguyệt đối hắn cười, chỉ có Quý Nguyệt sẽ không bài xích hắn, hắn mới có thể đối Quý Nguyệt tồn tại bệnh trạng ỷ lại.
Quý Nguyệt có chút khổ sở, nhìn nam sinh này, cô nhớ tới Quý Lẫm đời trước. Có lẽ đời trước Quý Lẫm cực đoan như vậy, chính là bị cha Quý đánh ra tới. Mà sở dĩ Quý Lẫm bị cha Quý đánh, là vì bảo vệ cô.
Quý Nguyệt vươn tay khẽ chạm tóc nam sinh, cô đối hắn nói: “Cậu ngoan ngoãn phối hợp điều trị, đến lúc đó tớ lại đến nhìn cậu.”