Nam Chủ Là Cố Chấp Cuồng

6.92/10 trên tổng số 25 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Nam chủ thị thiên chấp cuồng
Editor: Tư Hạ Quý Lẫm là anh trai của cô, cũng là cái biếи ŧɦái. Hắn sẽ sấn nàng ngủ thời điểm sờ cô, thân cô, sẽ không từ thủ đoạn mà đuổi đi những người ái mộ cô. Đương cô không thể nhịn được nữa, m …
Xem Thêm

Chương 19: Trọng sinh
Quý Nguyệt trọng sinh, quay về thời điểm cô sáu tuổi, lúc này, cô mới vừa được Quý gia nhận nuôi.

Viện trưởng cho cô mặc quần áo khéo léo nhất, liên tục lải nhải nói cho cô: “Tiểu Nguyệt, sau khi con tới Quý gia rồi, nhất định phải nghe lời cha mẹ nuôi, chỉ cần con ngoan ngoãn, bọn họ sẽ đối với con tốt. Còn có, không nên lúc nào cũng khóc, mọi người không thích trẻ em thích khóc nhè.”

Cha mẹ Quý lái xe tới đón cô, Quý Nguyệt ngồi ở hàng ghế sau, mẹ Quý ngồi bên cạnh cô, phi thường ôn nhu nói: “Tiểu Nguyệt, con đừng sợ hãi, sau này xem Quý gia thành nhà của con, xem chúng ta như cha mẹ ruột của con.”

Sau khi Quý Nguyệt trọng sinh, cả người đần độn, giống như đặt mình trong cõi mơ, vẫn không có từ đợt nổ mạnh phản ứng lại.

Mẹ Quý xoa nhẹ tóc Quý Nguyệt, nói: “Đợi lát nữa, con có thể nhìn thấy anh trai con, mặc dù tính tình nó có chút không tốt, nhưng lòng dạ không xấu, con không cần sợ nó. Nếu như sau này nó khi dễ con, con liền nói cho ta biết, ta giúp con dạy dỗ nó.”

Nghe được mẹ Quý nhắc tới Quý Lẫm, Quý Nguyệt mới từ trong hoảng hốt phản ứng lại đây. Quý Nguyệt sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hồng hồng, chính là đem nước mắt nghẹn trở về.

Đời trước, Quý Lẫm cũng chính là anh trai cô, đối cô sinh ra tình yêu. Quý Nguyệt cảm thấy anh ghê tởm, càng không ngừng cự tuyệt anh. Quý Lẫm yêu không được, điên cuồng tuyệt vọng, ở chung cư châm thuốc nổ, lôi kéo cô đồng quy vu tận.

Quý Nguyệt có thể sống lại, cô liền cho rằng đây là trên trời đối cô ban ân, cô chỉ hi vọng đời này, cô có thể tránh né được tràng bi kịch kia. Cô không hề đến gần Quý Lẫm, mà Quý Lẫm cũng không yêu cô, bi kịch phía sau liền sẽ không phát sinh.

Tới Quý gia, mẹ Quý vươn tay, đem gầy teo ốm yếu Quý Nguyệt ôm xuống xe, sau đó lôi kéo cô đi vào biệt thự xa hoa lộng lẫy. Quý Nguyệt cúi đầu, trầm mặc theo sát mẹ Quý.

Không xa, Quý Nguyệt liền có thể nghe được thanh âm quản gia hoang mang rối loạn: “Cậu chủ! Cậu chủ, cậu đừng nhảy xuống, té bị thương làm sao bây giờ?”

Quý Nguyệt ngước mắt vừa nhìn, nhìn thấy trong vườn hoa, một bé trai bò lên trên một thân cây, bẻ xuống cành cây, càng không ngừng cầm cành cây chọc người hầu vây quanh phía dưới, còn thường thường muốn nhảy xuống, đem một chúng người hầu sợ tới mức chân tay luống cuống.

Vẻ mặt cha Quý lập tức đen, ông bước nhanh tới phía bên kia, tựa hồ muốn giáo huấn Quý Lẫm. Mẹ Quý nhìn thấy cha Quý tức giận, vội lôi kéo Quý Nguyệt, cũng đi qua bên kia.

Cha Quý đi đến dưới tàng cây, ngửa đầu trừng mắt nhìn bé trai phía trên, trầm giọng cả giận nói: “Con đi xuống cho ba! Này thành thể thống gì?”

Bé trai vốn dĩ là bộ dáng không sợ trời không sợ đất, thế nhưng cậu vừa nhìn đến cha Quý, trên mặt kiêu ngạo thu liễm một chút, khẽ hừ một tiếng, từ trên cây nhảy xuống. Quản gia hoảng sợ, vội đi tới hai bước, vươn tay ôm lấy cậu.

Cha Quý miễn cưỡng đè xuống cơn giận, xoay người kéo tay Quý Nguyệt, đối Quý Lẫm nói: “Em ấy tên Quý Nguyệt, sau này cũng là em gái con, con đừng khi dễ em ấy.”

Bé trai đẩy ra quản gia, đi tới trước mặt Quý Nguyệt, cúi đầu nhìn thoáng qua bộ dáng Quý Nguyệt, đột nhiên nhíu nhíu mày, ghét bỏ nói: “Con nhóc này thật xấu.”

Tác giả có lời muốn nói: Ân ân, muốn nói gì đó nhưng không có gì hay nói, vẫn là nói đi! Chỉ là tiết lộ kịch sẽ bị người đánh chết, quên đi, vẫn là không nói.

Thêm Bình Luận