Chương 18: Nổ mạnh
Quý Lẫm quả thực muốn nổi điên, anh đem Quý Nguyệt đặt lên giường bệnh, điên cuồng hôn cô. Nếu như không phải bác sĩ kịp thời tới, vài người đem anh cột vào giường bệnh, tiêm thuốc an thần cho anh, anh có thể sẽ đối Quý Nguyệt làm ra chuyện không tốt.
Bác sĩ nói với Quý Nguyệt tình huống hiện tại của Quý Lẫm cực kỳ bất ổn, vì sức khỏe của Quý Lẫm, đề nghị Quý Nguyệt không xuất hiện trước mặt Quý Lẫm vài ngày, bác sĩ còn nói, hắn sẽ giúp đỡ liên hệ bác sĩ tâm lý, vì Quý Lẫm khai thông tâm lý.
Quý Nguyệt sắc mặt tái nhợt, vội vàng gật đầu.
Thế nhưng, không qua mấy ngày, bệnh viện gọi điện cho Quý Nguyệt, nói Quý Lẫm lại bắt đầu nhịn ăn, tự mình hại mình, bác sĩ kêu Quý Nguyệt nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Thời điểm Quý Nguyệt nhìn thấy bộ dạng Quý Lẫm tiều tụy đến cực điểm, thực sự đau lòng không nói nên lời. Quý Lẫm được tiêm vào thuốc an thần, lẳng lặng nằm trên giường, khuông mặt tuấn tú gầy, môi tái nhợt trầy da, trên mình anh gần như che kín vết thương, băng gạc đem anh bao thành xác ướp.
Quý Nguyệt vừa đi vào phòng bệnh, Quý Lẫm liền tỉnh, anh suy yếu mà giãy dụa ngồi dậy. Quý Nguyệt vội tiến lên phía trước, giúp đỡ anh.
Quý Lẫm đối Quý Nguyệt cười cười: “Em thật sự không có lương tâm, như thế nào không đến xem anh?”
Mặc dù Quý Lẫm giả vờ cười đến thực nhẹ nhàng, chính là đôi mắt anh lại ảm đạm một mảnh, ánh mắt lộ vẻ cố chấp, trong mắt phảng phất có ngọn lửa lan tràn muốn hủy thiên diệt địa.
Quý Nguyệt ôm lấy anh, không ngừng vuốt đầu anh, an ủi nói: “Anh trai, em chưa từng nghĩ tới rời khỏi anh. Bởi vì sợ anh bị thương, em liền nghe bác sĩ nói, mấy ngày nay không tới nhìn anh. Thực xin lỗi, anh trai. Nếu như anh hi vọng em ở lại bên cạnh anh, em liền vĩnh viễn ở bên anh.”
Quý Lẫm ngẩn người, con ngươi u ám bỗng nhiên nhảy lên một chút ánh sáng, vội đẩy ra cô, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Quý Nguyệt, thanh âm không ổn mở miệng: “Lần này chính là thực sự? Không lừa anh?”
Quý Nguyệt không biết, lúc này Quý Lẫm tuy rằng khó ứng phó nhất, nhưng lại dễ hống nhất. Chỉ cần cô nói với anh vài câu ngon ngọt, chỉ cần cô quan tâm anh một chút, anh sẽ lập tức trầm luân đi xuống.
Chính là, cô đối với anh nói những lời này, cũng chỉ là thuật lại lời nói của bác sĩ thôi. Cô cho rằng tinh thần Quý Lẫm xuất hiện trạng thái, chờ bệnh anh tốt lên, cô sẽ dẫn anh đi gặp bác sĩ tâm lý, cô có thể áp dụng thủ đoạn cưỡng chế nào đó.
Quý Lẫm tựa hồ vô cùng vui vẻ Quý Nguyệt có thể đối với anh nói như vậy, anh gắt gao ôm lấy Quý Nguyệt, càng không ngừng dùng môi đυ.ng chạm cổ Quý Nguyệt. Anh vừa kích động lại vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ mở miệng: “Tiểu Nguyệt, chúng ta kết hôn có được không? Anh nhất định sẽ đối với em tốt. Anh sẽ nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình, mua cho em quần áo xinh đẹp, túi xách, anh sẽ làm đồ ăn ngon nhất cho em ăn. Anh sẽ quét dọn nhà sạch sẽ, mỗi ngày chờ em trở về…”
Quý Nguyệt vươn tay ôm thắt lưng anh, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Một người đang ở trạng thái tuyệt vọng lại có hi vọng, liền nóng lòng đem tất cả ôn nhu biểu hiện ra, đem trái tim mình đào ra, chỉ vì lấy lòng người trọng yếu trước mắt, làm cho cô vĩnh viễn không cần rời đi anh.
Quý Lẫm rất nhanh khỏi bệnh, chờ anh trở lại chung cư, liền không ngừng thu dọn phòng ở. rõ ràng anh đi đứng không phương tiện, nhưng anh luôn tự mình quét dọn vệ sinh, anh nói với Quý Nguyệt nói: “Em từ nhỏ đến lớn đều vứt bừa bãi, sau này nếu chúng ta có con, anh nhất định không thể làm cho con học em.”
Quý Nguyệt cười cười, đối anh nói: “Đều nghe anh.”
Quý Lẫm cũng cười, chuyển động xe lăn, đi tới trước mặt Quý Nguyệt, vươn tay ôm lấy thắt lưng Quý Nguyệt, ôn nhu nói với cô: “Chỉ là, tính tình đứa nhỏ nhất định phải giống em. Vừa ôn nhu lại thiện lương. Đứa nhỏ như vậy thực làm người yêu thích.”
Quý Nguyệt nghe Quý Lẫm nói, cảm giác có chút đau xót, chỉ là cô không có phản bác lại anh.
Ngày này, là Quý Lẫm xuống bếp nấu cơm. Trù nghệ Quý Lẫm thực tốt, anh làm đồ ăn đều là Quý Nguyệt thích ăn. Quý Nguyệt không có tâm tình, hầu như một chút cũng ăn không vô, Quý Lẫm liền cho rằng trù nghệ của anh không tốt, đem những món ăn kia toàn bộ bỏ, lại làm một phần cho Quý Nguyệt.
Sau cơm tối, Quý Lẫm mở ra máy tính, làm Quý Nguyệt lại đây, chỉ vào bên trong máy tính những áo cưới xinh đẹp, hỏi Quý Nguyệt: “Em thích áo cưới kiểu nào? Hôm nào anh cùng em đi thử?”
So với Quý Lẫm vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ chờ mong, Quý Nguyệt lại hứng thú thiếu thiếu, cô tùy tiện chỉ vào một bộ áo cưới, nói: “Váy này.”
Quý Lẫm vội điểm con chuột, đem áo cưới bảo tồn, sau đó lại ảnh chụp áo cưới đóng dấu, trịnh trọng giao cho Quý Nguyệt, nói: “Em giữ gìn trước, anh nhìn mẫu khác.”
Quý Nguyệt gật gật đầu, xoay người vừa muốn rời đi, Quý Lẫm bỗng nhiên giữ chặt tay cô, hôn mu bàn tay cô một chút: “Em không cần rầu rĩ không vui, nếu như em lo lắng ba mẹ phản đối chúng ta, em cứ việc yên tâm, anh có biện pháp làm bọn họ đồng ý.”
Quý Nguyệt cười cười, đối với anh nói: “Vậy nhờ anh.”
Buổi tối, Quý Nguyệt thừa dịp Quý Lẫm ngủ rồi, chạy đến nhà vệ sinh lén lút gọi điện cho bác sĩ tâm lý, hỏi hắn: “Ngày mai bác có thể lại đây hay không? Tôi nghe theo bác nói, làm bộ đáp ứng anh ấy cầu hôn. Chính là anh ấy cao hứng như vậy, tôi thật sự không nhẫn tâm…Lý bác sĩ, bác đáp ứng với tôi, bác đã nói sẽ chữa khỏi bệnh cho anh ấy, bác đừng lúc nào cũng từ chối…”
Sau khi nói chuyện điện thọai xong, Quý Nguyệt vừa định từ nhà vệ sinh đi ra, bỗng nhiên nhìn thấy phòng khách có bóng người, cô bị khϊếp sợ, vội thăm dò mở miệng: “Anh trai, là anh sao?”
Đèn bị mở lên, lập tức chiếu sáng toàn bộ phòng ở. quý Lẫm ngồi trên xe lăn mỉm cười nhìn Quý Nguyệt: “Xin lỗi, dọa đến em sao?”
Quý Nguyệt sợ Quý Lẫm nghe được cô nói cuộc nói chuyện vừa rồi, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt Quý Lẫm như thường, cũng không có cuồng loạn, tựa hồ không nghe lời cô vừa nói, cô hơi chút thở phào nhẹ nhõm. Cô đi tới trước mặt Quý Lẫm, ngồi xổm thân mình, nhìn ánh mắt anh: “Anh trai, đã trễ thế này, anh đi ra ngoài làm gì?”
Quý Lẫm trả lời: “Khát nước.”
Quý Nguyệt vội vàng đứng lên, giúp Quý Lẫm đổ một ly nước.
Ngày hôm sau, bác sĩ tâm lý liền tới. Quý Nguyệt làm hắn giả trang thành người sửa bình nước, đem hắn tiến thả tiến vào.
Quý Lẫm đang ở trong phòng khách, trên đầu gối anh để bản vẽ mẫu, đang chuyên chú thiết kế áo cưới ngày đó Quý Nguyệt chọn, anh vừa nhìn thấy có một người đàn ông xa lạ vào phòng, vẻ mặt không thay đổi mà hướng hắn gật gật đầu.
Quý Nguyệt vội đi phơi quần áo, cho bọn anh không gian riêng. Qua hai tiếng sau, bác dĩ tâm lý chạy đến ban công tìm Quý Nguyệt.
Bác sĩ tâm lý nhức đầu đối Quý Nguyệt nói: “Cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua người bệnh khó đối phó như vậy. Tôi muốn phân tích tâm lý của cậu ta, lại bị cậu ta phân tích ngược lại, còn bị cậu ta biết rất nhiều việc tư của tôi. Quý tiểu thư, cô xác định cậu ta học đại học không phải chuyên ngành Tâm lý học?”
Bất quá, bác sĩ tâm lý tựa hồ càng nói càng hăng, ông nói với Quý Nguyệt: “Tôi sẽ không từ bỏ cậu ta, ngày mai tôi sẽ quay lại đây.” Dừng một chút, ông có chút do dự mở miệng: “Cuối cùng tôi cảm thấy cậu ta có chút vấn đề, tựa hồ bình tĩnh qua đầu, này không phải dấu hiệu tốt. Tóm lại, Quý tiểu thư, cô phải cẩn thận một chút.” Dứt lời, bác sĩ tâm lý liền rời đi.
Quý Nguyệt cũng có chút bất an, chờ cô trở về phòng khách, cô nhìn đến Quý Lẫm cung cô mỉm cười ngoắc cô lại: “Lại đây, anh thiết kế cho em một kiện váy cưới, thực phù hợp em.”
Rõ ràng Quý Lẫm hết thảy như thường, sẽ đối cô cười, đối cô ôn nhu, thế nhưng, Quý Nguyệt lại cảm thấy bất an, tổng cảm giác anh như một quả bom hẹn giờ, thời điểm không nổ mạnh, là bình tĩnh như thế, một khi nổ mạnh, đó là hủy thiên diệt địa.
Bác sĩ tâm lý lại tìm Quý Lẫm vài lần, chính là mỗi lần đều xám xịt mà quay về. Mà tính tình Quý Lẫm cũng trở nên ngày càng ôn nhu dịu dàng, anh đối Quý Nguyệt quả thực tỉ mỉ chu đáo.
Quý Nguyệt bỗng nhiên rất sợ anh, một khi cùng anh ở cùng chỗ ở cùng một phòng, cô liền sợ đến lạnh cả người. Cho đến một ngày, cô có chút hỏng mất đối Quý Lẫm quát: “Anh trai, anh có thể đừng tốt với em như vậy hay không? Em lừa anh, em hư như vậy…..anh trai, anh đã sớm biết em liên hợp Lý bác sĩ lừa gạt anh đi! Anh đặc biệt hận em đúng không!”
Tươi cười trên mặt Quý Lẫm chậm rãi mất đi, đôi mắt sáng ngời cũng chậm rãi trở nên u ám, anh nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vì cái gì muốn nói ra tới? Vì sao phải nhắc nhở anh?”
Cho dù Quý Nguyệt đối anh nói, cô đúng là lừa anh, Quý Lẫm vẫn bình tĩnh như cũ, anh chẳng qua nhẹ giọng hỏi cô: “Tiểu Nguyệt, em yêu anh sao?”
Quý Nguyệt lắc đầu, cô đau khổ gạt nước mắt: “Anh trai, em vẫn luôn xem anh như anh trai ruột đối đãi. Em đối với anh vĩnh viễn chỉ là người thân yêu thích. Anh trai, anh buông tha cho em đi. Nếu như anh thật sự hận em, em liền vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt anh. Em nguyện ý cùng anh, cùng Quý gia cắt đứt hết thảy quan hệ.”
Quý Lẫm bỗng nhiên đem máy tính bảng trên đầu gối hung hăng ném xuống mặt đất, “Bang” một tiếng lớn, máy tính bảng chia năm xẻ bảy.
Quý Nguyệt che lỗ tai, co rúm lui về sau một bước.
Đã nhiều ngày Quý Lẫm ngụy trang vẻ mặt ôn nhu tức thì trở về nguyên hình. Táo bạo, điên cuồng, bệnh tâm thần.
Quý Nguyệt nhìn anh điên cuồng mà đập bể đồ vật, sau đó lấy mảnh vỡ thủy tinh phát cuồng cắt cánh tay, cổ tay bản thân. Quý Nguyệt bị dọa sợ tới rồi, vội chạy lên ôm lấy anh, không cho anh tự hại mình.
Không biết vì sao, chung cư này bỗng nhiên cháy lên, thời điểm Quý Nguyệt cùng Quý Lẫm giằng co, lửa càng lúc càng lớn, đem toàn bộ chung cư cháy.
Quý Nguyệt hoảng sợ, vội đẩy xe lăn Quý Lẫm, muốn mang anh trốn, chính là Quý Lẫm không chịu đi. Anh từ trên xe lăn té xuống, vẻ mặt dữ tợn mở miệng: “Quý Nguyệt, em đừng nghĩ rời khỏi anh. Cho dù là chết, anh cũng muốn lôi kéo em cùng nhau.”
Quý Nguyệt cảm thấy Quý Lẫm đúng là hoàn toàn điên rồi, cô giơ tay lên hung hăng đánh anh, tức giận nói: “Quý Lẫm, cho dù chết, em cũng sẽ không cùng anh chết.”
Dứt lời, Quý Nguyệt xoay người rời đi, bởi vì lửa ở cửa phòng rất nhỏ, cô dùng khăn trải giường ướt bao lấy thân mình liền có thể chạy ra.
Thế nhưng, chạy đến cửa, cô bỗng nhiên mềm lòng.
Quý Nguyệt khóc không ngừng, từ im lặng rơi lệ đến cao giọng khóc lớn. Cô nhanh chóng trở lại, nâng Quý Lẫm dậy, muốn mang anh cùng nhau chạy.
Quý Lẫm nghiêng đầu, vẫn luôn chăm chú nhìn cô. Anh nhìn Quý Nguyệt lại khóc, nước mắt một mực chảy, anh đau lòng không ngớt. Từng phát thề, vĩnh viễn sẽ không lại khi dễ cô, muốn dùng mạng sống bảo vệ cô. Nhưng cuối cùng, anh vẫn là tổn thương tới cô.
Anh là hỏng mất, là mất đi lý trí. Bởi vì mất đi Quý Nguyệt, anh tuyệt vọng hận không thể hủy diệt thế giới này. Anh đem thuốc nổ chôn dưới chung cư, một khi lửa lan đến thuốc nổ, hai người bọn họ đều chết.
Anh nghĩ tới, nếu như Quý Nguyệt vứt bỏ anh, anh liền lôi kéo cô cùng chết.
Thế nhưng, anh đau lòng, anh không đành lòng làm cho Quý Nguyệt chết đi.
Anh vươn tay lau nước mắt Quý Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Buông anh ra. Ngoài cửa sổ có dây thừng, em có thể theo dây thừng đi xuống, tốc độ nhanh lên, đừng chết.”
Quý Nguyệt nước mắt lưng tròng ngước mắt nhìn anh, Quý Lẫm lập tức đẩy cô ra, chính mình lại té lăn trên đất, anh đối Quý Nguyệt nói: “Cửa nơi ấy không an toàn, nơi đó có thuốc nổ, em vừa mở cửa, chung cư này sẽ nổ tung. Em nhanh đi qua cửa sổ bên kia, nhanh đi, đừng động anh, không thời gian.”
Quý Nguyệt vội ngồi xổm xuống, nâng Quý Lẫm dậy hướng cửa sổ chạy tới, thế nhưng Quý Lẫm không ngừng đẩy cô ra. Quý Nguyệt không chịu bỏ lại anh, chính mình một người chạy trốn. Quý Lẫm liền rống cô chửi cô: “Đừng ngốc! Em có phải muốn chết ở chỗ này hay không!”
Quý Nguyệt hiểu rõ mang theo Quý Lẫm chạy trốn, có lẽ hai người đều sống không được, chỉ có cô một người chạy trốn, có lẽ có thể nhặt về một cái mệnh.
Chính là, cô không muốn bỏ lại Quý Lẫm.
Quý Lẫm vừa vội vừa giận, càng không ngừng đuổi cô, càng không ngừng mắng cô. Anh đối với cô nói: “Chờ em đi ra ngoài, em liền hoàn toàn quên anh, tìm một người yêu em, hẹn hò như thường. Lăng Thần thực ưu tú, cậu ấy là người tốt có thể suy xét. Anh thành lập một công ty, cổ phần bên trong đều là của em, sau khi anh chết, luật sư sẽ liên hệ em. Mặc dù hiện tại công ty còn nhỏ, nhưng nó nhất định có thể nhanh chóng phát triển lên, nó có thể cho em cả đời cơm áo không lo. Còn có, về sau không cần lại đối người khác tốt như vậy, sẽ có hại.”
Quý Lẫm công đạo hậu sự, Quý Nguyệt không muốn nghe. Cô ngồi bên người Quý Lẫm, vươn tay ôm chặt cánh tay anh, nức nở nói: “Anh trai, em và anh cùng chết đi, em với anh nói qua, cả đời em sẽ canh giữ bên cạnh anh.”
Quý Nguyệt thật sự đem Quý Lẫm xem như người thân đối đãi sao? Cô không biết. Cô chỉ biết là, nếu như Quý Lẫm chết, cô sẽ hận không thể cùng anh chết.
Cho dù Quý Lẫm càng không ngừng đuổi cô, càng không ngừng mắng cô, cô cũng không muốn rời đi anh.
Khoảnh khắc thuốc nổ bị cháy, Quý Lẫm đột nhiên vươn tay gắt gao ôm lấy Quý Nguyệt, anh nghẹn ngào đối với cô nói: “Thực xin lỗi, tiểu Nguyệt. Hi vọng kiếp sau em không cần lại gặp anh, không cần lại đến gần anh. Còn có, anh yêu em.”
Tiếng nổ mạnh liên tiếp thật lớn vang vọng bầu trời, một đống chung cư bị nổ đến vỡ nát.
Tác giả có lời muốn nói: Nổ bom, nữ chính thật thảm T_T. Chương tiếp theo, nữ chính sống lại.