Chương 17: Anh trai tiếp tục suy sụp
Quý Nguyệt chỉ là tay chân bị trầy da, cũng không đáng lo, thời điểm cô nhìn đến Quý Lẫm cả người đầy máu nằm trên mặt đất, cô sợ tới mức khóc lớn.
“Anh trai! Anh đừng làm em sợ! Anh nhất định không có việc gì! Anh nhất định sẽ không chết!” Quý Nguyệt quỳ gối bên người Quý Lẫm, cũng không dám đυ.ng anh.
Quý Lẫm run rẩy vươn tay chậm rãi vì cô lau nước mắt trên mặt, muốn bài trừ tươi cười an ủi cô, chính là anh cười không nổi. Anh suy yếu mở miệng: “Đừng khóc, khóc lên thực xấu.”
Xe cứu thương rất nhanh chạy tới, Quý Nguyệt đi theo vào bên trong xe cứu thương, liên tục an ủi Quý Lẫm: “Anh trai, anh cố gắng một chút. Anh nhất định sẽ không có việc gì!”
Quý Lẫm vẫn luôn yên lặng nhìn cô, có thể sợ chính mình đã chết lúc sau, không thể nhìn được Quý Nguyệt.
Anh đối Quý Nguyệt nói: “Nếu như lão ba lão mẹ hỏi chuyện của anh, em đừng nói với bọn họ là anh bởi vì cứu em… Nếu không, họ sẽ hận em…”
Một đoạn này anh nói đứt quãng, Quý Nguyệt lại có thể nghe hiểu.
Quý Nguyệt biết, cha Qúy mẹ Quý đối Quý Nguyệt quả thực rất tốt, nhưng không đủ thân cận. Trong lòng bọn họ quan tâm nhất chính là Quý Lẫm. Bởi vì Quý Nguyệt luôn luôn che chở Quý Lẫm, nguyện ý giúp Quý Lẫm chắn dây lưng, cha Quý mới yêu thương cô như thế.
Thế nhưng, nếu như bọn họ biết Quý Lẫm vì cô mà gặp tai nạn xe, bọn họ thật sự sẽ hận cô.
Quý Nguyệt giúp Quý Lẫm lau đi máu trên khóe môi, khóc lóc lắc đầu: “Nếu như anh gặp chuyện không may, em nhất định sẽ nói cho học, là em hại chết anh.”
Tới bệnh viện, Quý Lẫm lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. Quý Nguyệt ngồi đợi bên ngoài, tâm hoảng ý loạn.
Lăng Thần vẫn luôn ở bên cạnh Quý Nguyệt bồi cô, anh đối Quý Nguyệt nói: “Anh vẫn luôn biết Quý Lẫm thích em. Thời điểm ở cao trung, cả ngày cậu ấy đều nhìn ảnh chụp của em. Đầu giường cậu ấy dán đầy ảnh chụp em. Bạn cùng phòng đều nói cậu ấy là muội khống, nhưng anh biết rõ cậu ấy thích em.”
Quý Nguyệt che lỗ tai, không muốn nghe những lời này, cô nói: “Anh Thần, anh cho em bình tĩnh một chút được không?”
Lăng Thần cầm tay cô, đối với cô nói: “Quý Nguyệt, xem như là anh ích kỷ đi! Anh sẽ không lại đóng giả làm bạn trai em nữa.”
Quý Lẫm vì cứu Quý Nguyệt, mất đi hai chân.
Quý Nguyệt vì chiếu cố Quý Lẫm, quyết tâm xin nghỉ học một năm.
Cô nói với cha mẹ Quý, Quý Lẫm bởi vì cô mà xảy ra chuyện. Quả nhiên, cha mẹ Quý đối cô không hề hòa nhã như trước, mặc dù bọn họ không mắng cô không đánh cô, nhưng bọn họ đối đãi cô giống như người xa lạ bình thường, hơn nữa, bọn họ không muốn để Quý Nguyệt gặp Quý Lẫm dù chỉ một lần.
Về sau, là Quý Lẫm ầm ĩ muốn gặp Quý Nguyệt, Quý Lẫm còn không ăn kháng nghị một đoạn thời gian, Quý Lẫm mới có thể thấy Quý Nguyệt.
Khí trời sáng sủa, Quý Nguyệt giúp Quý Lẫm đẩy xe lăn, mang Quý Lẫm tản bộ vườn hoa.
Quý Nguyệt cảm thấy sau khi Quý Lẫm bị thương, trở nên có chút âm tình bất định. Người khác vĩnh viễn sờ không rõ khi nào anh tức giận, khi nào thì vui vẻ.
Cô cảm thấy so với trước kia Quý Lẫm càng trở nên cố tình gây sự, vô pháp vô thiên. Một khi có chuyện gì không hợp tâm ý anh, anh liền ném loạn đồ vật.
Bất quá, ở trước mặt Quý Nguyệt, anh sẽ trở nên đặc biệt an tĩnh, đặc biệt ôn nhu.
Anh sẽ cười nói với Quý Nguyệt: “Hôm nay em mặc đồ thật xấu.” Cũng sẽ trầm mặc không lên tiếng mua quần áo cho Quý Nguyệt.
Dường như anh vô cùng yêu thích mua đồ cho Quý Nguyệt, đặc biệt thích đem Quý Nguyệt trang điểm đến xinh đẹp đến phát sáng.
Lúc Quý Nguyệt vì anh tước vỏ táo, anh sẽ yên tình một bên giúp Quý Nguyệt vuốt tóc.
Quý Nguyệt nghĩ đến Quý Lẫm không bao giờ có thể đứng lên nữa, chỉ có thể ngồi trên xe lăn vượt qua quãng đời còn lại, cô liền cảm thấy vô cùng khổ sở. Cô làm thế nào cũng vui vẻ không nổi.
Quý Lẫm lại không trách cô hại anh bị thương chút nào, có thể nói, nếu như Quý Nguyệt có thể ở bên cạnh anh, cho dù anh mất đi hai chân, cũng không có việc gì đáng ngại.
Mất đi hai chân anh sẽ trở nên càng thêm cố chấp, không cho phép Quý Nguyệt rời đi anh một chút.
Ban đêm, thời điểm Quý Nguyệt nằm trên giường mơ màng ngủ, bỗng nhiên nghe được cuối giường có động tĩnh, vội vàng bò dậy, đối Quý Lẫm nói: “Anh trai, làm sao vậy?”
Cô sờ soạn xuống giường, mới vừa đến gần anh, Quý Lẫm liền vươn tay gắt gao mà ôm thắt lưng cô.
Đầu của anh để ở bụng Quý Nguyệt, Quý Nguyệt có thể cảm nhận được thân mình đang phát run.
Quý Nguyệt sờ sờ đầu anh, an ủi nói: “Làm sao vậy? Anh gặp ác mộng sao?”
Hàm răng Quý Lẫm cắn nhau lạch cạch, không ngừng thở hổn hển, qua một hồi lâu, anh mới bình tĩnh trở lại, giọng nói khàn khàn: “Em sẽ không rời khỏi anh đúng không!”
Quý Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên không rời đi.”
Quý Lẫm lại hỏi: “Cả đời?”
Quý Nguyệt giật mình, vội trả lời: “Chờ sau này anh trai kết hôn, em sẽ không thể lại ở bên anh. Chị sẽ sẽ ghen tị.” Quý Nguyệt như cũ không thể tiếp nhận tình cảm của Quý Lẫm. Cô vẫn luôn xem Quý Lẫm như anh trai ruột mà đối đãi, cùng Quý Lẫm trở thành người yêu sẽ làm cô cảm thấy chính mình lσạи ɭυâи.
Quý Lẫm nghe vậy, liền giống như bị phỏng, lập tức đẩy ra Quý Nguyệt, hung hăng mà nhổ ra ống truyền nước biển trên mu bàn tay.
Quý Nguyệt không biết anh muốn làm gì, sợ anh sẽ thương đến chỗ nào, liền vội ôm lấy anh, càng không ngừng vỗ lưng, an ủi anh nói: “Anh trai, đừng sợ, em sẽ không rời đi anh, vĩnh viễn cũng sẽ không!”
Hồi lâu, Quý Lẫm mới tỉnh táo lại. Anh vươn tay gắt gao mà ôm lấy Quý Nguyệt, nói: “Chính em nói, nhưng đừng gạt anh.”
Quý Nguyệt liên tục gật đầu: “Đương nhiên không lừa anh.”
Quý Lẫm thực dễ dàng bị Quý Nguyệt hống tốt, anh ôm lấy thắt lưng Quý Nguyệt, không ngừng hôn trán Quý Nguyệt.
Quý Nguyệt không có tránh né, chỉ luôn vuốt tóc anh, dỗ anh: “Mau ngủ đi, đã trễ thế này.”
Cô mới vừa dứt câu, Quý Lẫm liền ngoan ngoãn nằm xuống, thuận tiện lôi kéo Quý Nguyệt cung nhau nằm xuống, anh muốn cùng Quý Nguyệt ngủ chung.
Đêm nay, Quý Lẫm không có nói với Quý Nguyệt cái gì, chỉ thành thành thật thật cầm tay Quý Nguyệt, không cho phép Quý Nguyệt rời đi.
Chờ thân thể Quý Lẫm tốt không sai biệt lắm, Quý Nguyệt liền muốn mang anh về nhà. Thế nhưng Quý Lẫm lo lắng cha Quý sẽ lại đối Quý Nguyệt lạnh nhạt, anh liền quyết định không trở về nhà, muốn mướn phòng bên ngoài cùng Quý Nguyệt ở chung.
Quý Lẫm quyết định này làm chi cha mẹ Quý đủ loại bất mãn, bọn họ chạy đến trước mặt Quý Nguyệt, lần đầu tiên đối Quý Nguyệt chửi ầm lên. Đột nhiên Quý Lẫm giống như phát điên, cầm chén thủy tinh trong tay hung hăng quăng ngã trên mặt đất, anh nảy sinh ác độc nói: “Hai người dám đối với Tiểu Nguyệt không tốt một chút, dứt khoát đem con gϊếŧ đi, nếu không con sẽ không bỏ qua hai người!”
Quý Lẫm thế nhưng đối cha mẹ ruột nói như vậy, quả thật đem Quý Nguyệt hù dọa tới rồi.
Quý Nguyệt cảm thấy Quý Lẫm đúng là điên rồi. Trước kia tuy rằng anh đối với cha mẹ Quý xa cách, nhưng anh chưa bao giờ đối họ nói qua lời nói đại nghịch bất đạo như vậy. Thậm chí ở ngày nghỉ anh còn lén lút mua cho cha mẹ Quý lễ vật, cũng sẽ ở trước mặt Quý Nguyệt không được tự nhiên mà gọi họ “Lão ba lão mẹ”.
Cha mẹ Quý bị Quý Lẫm nói thương tới rồi, ném xuống vài câu tàn nhẫn sau, liền xoay người rời đi.
Quý Nguyệt ngồi xổm trước mặt Quý Lẫm, có chút bất đắc dĩ mở miệng: “Anh trai, anh đừng hung với ba mẹ như vậy, họ chẳng qua là vì anh tốt?”
Quý Lẫm rũ mắt nhìn Quý Nguyệt, rõ ràng biểu tình vừa mới bão táp, hiện giờ lại thay đổi nhu hòa nhẹ nhàng. Anh vươn tay sờ mặt Quý Nguyệt: “Chúng ta đi nhìn xem phòng ở đi!”
Quý Nguyệt cùng Quý Lẫm ở chung với nhau. Mặt dù Quý Nguyệt có chút không muốn, nhưng cô phải chăm sóc Quý Lẫm.
Sau khi Quý Lẫm bị thương, liền tạm nghỉ học. Ngày thường anh có chủ rảnh rỗi sẽ tự học chương trình đại học. Anh dùng phần lớn thời gian gây dựng sự nghiệp.
Trong nhà đóng băng tất cả thẻ anh, anh gần như không có nguồn kinh tế. Vốn dĩ Quý Nguyệt muốn đem tiền đưa cho anh, nhưng Quý Lẫm kiên quyết không cần tiền Quý Nguyệt.
Vốn dĩ thời điểm học cao trung anh đã cùng bạn bè cùng nhau khởi nghiệp, có được rất nhiều nhân mạch, sau lại anh xuất ngoại du học, mới cùng những bạn bè kia ít liên lạc. Bất quá, chỉ cần anh da mặt dày tìm bọn họ, bọn họ liền sẽ giúp anh.
Thời điểm anh gây dựng sự nghiệp, Quý Nguyệt cũng vội vàng việc học bản thân.
Bởi vì Quý Lẫm là người tự tôn rất cao, không yêu cầu Quý Nguyệt chiếu cố anh, chính sẽ sẽ tự mình giải quyết. Cho nên Quý Nguyệt liền nghĩ lại trở về trường học tập.
Thế nhưng, cho dù Quý Lẫm không cần Quý Nguyệt chăm sóc, anh cũng không cho phép Quý Nguyệt rời khỏi một bước.
Mỗi buổi tối anh đều sẽ đến phòng Quý Nguyệt, nhìn Quý Nguyệt còn ở hay không. Lại còn sẽ ôm Quý Nguyệt, hôn môi cô.
Có đôi khi Quý Nguyệt sẽ giả vờ đang ngủ, cũng không để ý tới Quý Lẫm. Quý Lẫm liền nằm bên cạnh cô, gắt gao ôm thắt lưng cô, cho đến trời hừng sáng.
Ngẫu nhiên, thời điểm bọn họ cùng nhau xem TV, thấy được màn ảnh kí©ɧ ŧìиɧ nào đó, Quý Lẫm sẽ nghiêng đầu hôn cô, còn vuốt ve ngực cô.
tình dụ̶c̶ trong mắt Quý Lẫm biểu hiện rõ ràng, Quý Nguyệt bị dọa tới rồi, cuống quít lui về sau, sau đó giả vờ chính mình còn chuyện chưa làm, chạy nhanh rời khỏi.
Quý Nguyệt cảm thấy chính mình không thể cùng Quý Lẫm không rõ ràng tiếp tục như vậy, nói với anh, cô muốn ở ký túc xá trường.
Cô mặc kệ Quý Lẫm có đồng ý hay không, ngày hôm sau lôi kéo rương hành lý của mình đi.
Bởi vì không yên tâm Quý Lẫm, cô tìm cho Quý Lẫm một điều dưỡng viên (người chăm sóc), có thể chăm sóc Quý Lẫm thực tốt.
Thế nhưng, không đến hai ngày, hộ công kia liền khóc chạy tới nói với Quý Nguyệt: “Anh trai cô quá dọa người, tôi sợ hắn gϊếŧ tôi.”
Quý Nguyệt hỏi cô: “Anh ấy như thế nào?”
Hộ công trả lời: “Âm tình bất định, vô cùng khó hầu hạ. Cả ngày táo bạo mà đập bể đồ vật, lại lấy dao tự hại mình.”
Sau khi nghe được một câu kia, Quý Nguyệt ngốc ngốc: “Tự, tự hại mình?”
Quý Nguyệt không đợi hộ công trả lời, hoảng loạn mà chạy về chung cư, giọng nói không ổn liên tục kêu Quý Lẫm: “Anh trai! Em đã trở về! Anh ở đâu ?”
Chung cư lung tung rối loạn, khắp nơi đều là mảnh vỡ thủy tinh. Quý Lẫm luôn yêu thích sạch sẽ, lại có chứng cưỡng bách, chịu không được bộ dáng lung tung rối loạn, hiện giờ, chung cư quả thực loạn như bão quét qua.
Quý Nguyệt không ngừng tìm kiếm bóng dáng Quý Lẫm, sau đó, theo chấm nhỏ vết máu trên mặt đất, cô ở phòng tắm tìm được Quý Lẫm.
Quý Lẫm té trên mặt đất, mày nhắm chặt, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt như tờ giấy, môi trầy da.
Hơn nữa làn da anh lỏa lồ các vết thương sâu cạn không đồng nhất, vết máu đỏ tươi làm nổi bật làn da tuyết trắng của anh, quả thực làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Quý Nguyệt kinh hô một tiếng, vội ngồi xổm xuống nâng anh dậy. Một khắc cô đυ.ng tới thân thể anh, cảm nhận được thân thể anh rất nóng, hiển nhiên lên cơn sốt.
Quý Nguyệt trăm triệu không nghĩ tới, cô chỉ rời đi hai ngày, Quý Lẫm liền thành bộ dáng chật vật như vậy.
Cô đem Quý Lẫm đưa đi bệnh viện, chờ Quý Lẫm tỉnh lại, Quý Lẫm liền tàn nhẫn mà hôn cô, đem áo sơ mi trên người cô xé loạn.
Quý Nguyệt không ngừng đẩy ra anh, thế nhưng Quý Lẫm vẫn dễ dàng mà cởi được áo, đem mặt chôn ở giữa ngực Quý Nguyệt, không ngừng gặm cắn làn da của cô.
Y tá nghe được động tĩnh, vội chạy vào, Quý Lẫm liền cấm lấy ly nước, hung hăng ném vào y tá.
Hiển nhiên Quý Lẫm đang ở ranh giới hỏng mất, rõ ràng Quý Nguyệt đáp ứng với anh cả đời không đi anh, thế nhưng Quý Nguyệt lại rời đi.
Hiện giờ, cô đã trở lại, anh phải đem cô cột vào bên người như thế nào?
Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo, đốt lửa.