Chương 16: Anh trai suy sụp
Quý Nguyệt cầm thuốc mỡ, lại nhìn thoáng qua Quý Lẫm, nhìn thấy anh đang nhìn cô không chớp mắt, cái loại ánh mắt kia rõ ràng nóng bỏng, cô do dự một chút, vẫn nói: “Anh vẫn nên tự thoa thuốc đi!”
Vốn dĩ cô muốn tha thứ cho anh, nhưng ánh mắt anh thật sự quá mức nóng bỏng, làm cho cô đặc biệt khó chịu.
Quý Lẫm đi về phía cô hai bước, Quý Nguyệt liền lui ra sau hai bước. Nhìn thấy vẻ mặt Quý Lẫm vốn dĩ nhu hòa lại lạnh vài phần, cô đột nhiên ném thuốc mỡ xuống, muốn chạy đi.
Quý Lẫm nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, lạnh giọng nói: “Em sợ anh? Vì sao lại sợ anh?”
Quý Nguyệt có chút sợ hãi, cô nghĩ tới việc Quý Lẫm một mực yên lặng đi theo cô mấy ngày nay, không dám mở miệng phản bác lại anh, chỉ phải nói: “Anh trai, anh đừng dùng ánh mắt này nhìn em. Thật sự có chút…ghê tởm.”
Thân mình Quý Lẫm cứng đờ, anh gắt gao mà cắn răng, gần như nghiến răng nghiến lợi mà bài trừ vài lời nói: “Cho nên em vì tránh né anh, liền vội vã tìm người giả làm bạn trai em?”
Quý Nguyệt đột nhiên nâng mắt nhìn anh: “Anh trai, anh biết?”
Quý Lẫm tựa hồ cực kỳ khổ sở, mắt đẹp hồng hồng, vẻ mặt lại tái nhợt, anh hơi thở gấp, nói: “Tiểu Nguyệt, anh biết anh thực xin lỗi em, nhưng anh sẽ đối với em phụ trách. Lần đầu tiên của em cho anh, anh cũng là lần đầu tiên. Chúng ta không có khả năng lại làm anh em đơn thuần nữa. Anh sẽ đối với em tốt, em muốn cái gì, anh đều có thể cho em.”
Quý Nguyệt che lỗ tai, không muốn nghe những lời ghê tởm đó, cô kêu lên: “Cho nên em mới cảm thấy anh ghê tởm! Siêu cấp ghê tởm!”
Cô hung hăng ném ra tay Quý Lẫm, muốn rời đi, Quý Lẫm liền dùng sức ôm vai cô, gắt gao đem cô ôm vào trong ngực.
Quý Nguyệt giãy dụa một phen, lại luôn luôn giãy dụa không ra, chỉ có thể dùng sức mà đánh anh, đá anh.
Quý Lẫm bị đánh rất đau, đau đến không nói nên lời, nhưng anh cảm thấy tâm anh lại càng đau.
Nếu có thể, anh cũng không hy vọng bản thân yêu em gái của mình, cũng không muốn đoạn cảm tình này đã định trước gian khổ vất vả. Anh chưa từng nghĩ tới đoạn cảm tình sẽ làm anh hạnh phúc giống như ỏe thiên đường, cũng làm cho anh đau đớn thống khổ giống như ở địa ngục.
Một lát sau, Quý Nguyệt cảm nhận được từng giọt nước mắt ấm áp rơi xuống cổ cô, cô ngẩn người, đình chỉ giãy dụa.
Quý Lẫm áp lực tiếng khóc của anh, chính là càng kiềm chế, anh lại càng đau lòng đến khó có thể hít thở.
Thực nhanh Quý Lẫm đẩy Quý Nguyệt ra, xoay người rời đi. Anh vẫn luôn cúi đầu, không liếc nhìn Quý Nguyệt một cái. Cửa nhẹ nhàng đóng lại nhưng Quý Nguyệt lại cảm thấy vô cùng chói tai.
Quý Nguyệt ngồi trên giường, bỗng nhiên rất muốn khóc.
Cô vẫn cảm thấy Quý Lẫm là một người rất kiên cường. Từ nhỏ đến lớn, anh liền yêu thích đánh nhau, thích khi dễ người khác. Cho dù anh bởi vì gặp rắc rối mà bị cha Quý đánh đến cả người đầy máu, anh cũng chưa từng khóc. Ở trong lòng Quý Nguyệt, Quý Lẫm quả thực là một Hỗn Thế Ma Vương cho dù trời có sập xuống cũng không nháy mắt một cái. Nhưng mà, ở trước mặt cô, anh lại khóc.
Lúc đêm khuya, Quý Nguyệt nằm trên giường, trằn trọc trở mình, làm thế nào cũng không ngủ được.
Bỗng nhiên, cô nghe được cửa phòng cô nhẹ nhàng vang lên một chút, cửa phòng cô nhanh chóng bị người mở ra, một bóng người đen nghịt đi đến.
Thân mình Quý Nguyệt lập tức căng thẳng, cô tưởng kẻ trộm, chính là cô rất nhanh ngửi được một cổ mùi hương nhàn nhạt thơm mát, mùi hương kia chỉ có trên người Quý Lẫm.
Quý Nguyệt vừa định đứng dậy, lại thấy bóng đen kia thực nhanh trở ra ngoài, còn tri kỷ giúp cô đóng cửa phòng.
Buổi tối mấy ngày kế tiếp, Quý Lẫm đều đi vào phòng của Quý Nguyệt, nhìn Quý Nguyệt một cái, liền rời đi.
Quý Nguyệt chậm rãi buông xuống tâm đề phòng, không muốn để ý anh, chính mình tiếp tục ngủ.
Thế nhưng có một buổi tối, Quý Nguyệt bị nướ© ŧıểυ nghẹn tỉnh, còn không mở mắt ra, cô liền cảm giác được có cái gì đυ.ng vào môi.
Quý Nguyệt chấn động. Cô có thể cảm nhận được bên tai vang lên tiếng thở dốc, có thể cảm nhận được xúc cảm mềm ấm trên môi.
Quý Nguyệt rất muốn hét lên, lại thuận tiện tát một cái. Chính là, không biết vì sao, cô lại lựa chọn trầm mặc, giả vờ ngủ.
Môi Quý Lẫm chậm rãi dời đi môi cô, thân mình liền đứng thẳng, xoay người rời đi.
Thời điểm cửa nhẹ nhàng đóng lại, Quý Nguyệt nhanh chóng ngồi dậy, dùng tay không ngừng lau môi vẫn còn đang ẩm ướt.
Cô vô cùng hối hận, hận chính mình trước khi đi ngủ không khóa trái cửa phòng.
Thế nhưng, sau khi Quý Nguyệt khóa trái cửa, Quý Lẫm vẫn có thể nhẹ nhàng mở khóa, sau đó đi vào phòng cô.
Một đêm này, Quý Lẫm ngồi ở trước giường cô, vẫn không nhúc nhích, càng không chạm vào cô. Anh có lẽ ngồi nửa giờ, liền rời đi.
Quý Nguyệt cảm thấy Quý Lẫm có chút đáng sợ, không dám nói chuyện cùng anh, cũng không dám cùng anh đối mặt.
Ban ngày, thời điểm mỗi lần Quý Lẫm muốn cùng cô nói chuyện, nếu cô không giả bộ không phát hiện anh, liền sẽ có lệ mà trả lời.
Dựa vào tính tình Quý Lẫm, nếu như là trước kia, Quý Nguyệt dám đối với anh không lễ phép như vậy, anh đã sớm bão nổi giáo huấn cô. Nhưng hôm nay, Quý Lẫm không tức giận cô, hơn nữa, anh còn đối với Quý Nguyệt vô cùng tốt.
Quý Nguyệt thích ăn cái gì, anh đều đích thân làm cho cô cái đó. Trù nghệ của anh không phải đặc biệt tốt, nhưng đầu óc anh thông minh nhạy bén, học đồ vật nhanh, không lâu sau, đồ ăn anh nấu có thể làm cho Quý Nguyệt đến tình cảnh nhớ mãi không quên.
Hơn nữa, anh mua cho Quý Nguyệt trang sức, túi, Quý Nguyệt đều vô cùng yêu thích, chính là, Quý Nguyệt không dám muốn đồ vật của anh.
Thời điểm cha Quý về đến nhà, nhìn thấy Quý Lẫm ở nhà, có chút khó hiểu, hỏi anh: “Con thế nào không đi học?”
Quý Lẫm ở nhà gần một tháng, tuy rằng Quý Nguyệt cảm thấy kỳ quái, nhưng là không hỏi anh.
Quý Lẫm dường như không có việc gì đối cha Quý nói: “Con không đi nước Anh nữa.”
Cha Quý vừa nghe lời này, liền tức giận chụp bàn, cả giận nói: “Con lại muốn làm gì? Chẳng lẽ con ở nước Anh gây họa?”
Quý Lẫm cũng không trả lời ông, cha Quý tức giận liền muốn lấy dây lưng đánh anh. Quý Nguyệt vội vàng kéo cha Quý, dỗ cha Quý: “Ba, đừng tức giận! Anh trai, ảnh nhất định cùng ba nói giỡn! Thành tích anh trai tốt như vậy, làm sao có khả năng không đi nước Anh.”
“Con không đi.”
Quý Nguyệt đang giúp Quý Lẫm nói tốt, lập tức Quý Lẫm lại bắt đầu phá đám. Cha Quý tức giận một phen đẩy ra Quý Nguyệt, phẫn nộ đi về phía Quý Lẫm.
Quý Nguyệt sợ Quý Lẫm bị đánh, cũng bất chấp, vội đứng lên kéo Quý Lẫm chạy tới phòng cô.
“Phanh” cửa bị đóng lại, Quý Nguyệt chưa hết hoảng hồn mà ghé vào cạnh cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
Quý Lẫm lại nở nụ cười, lấy tay liên tục chọc đầu Quý Nguyệt: “Nói em ngốc em còn không tin?”
Hồi lâu Quý Lẫm chưa lại nói Quý Nguyệt ngốc, một khắc anh mắng Quý Nguyệt, Quý Nguyệt liền cảm thấy thả lỏng rất nhiều, lại cảm giác cô cùng Quý Lẫm trở về như trước.
Quý Nguyệt che đầu, thở phì phò trừng anh một cái: “Vậy anh muốn bị ba đánh chết có phải không?”
Quý Lẫm chậm rãi thu liễm tươi cười, anh vươn tay xoa đầu Quý Nguyệt, hơi khom lưng ôm lấy Quý Nguyệt, đem đầu cô đè lên vai chính mình, ôn nhu nói: “Anh không đi nước Anh, anh ở lại thành phố A, anh có thể tùy thời nhìn thấy em.”
Thân mình Quý Nguyệt cứng đờ, vội đẩy ra anh.
Bầu không khí vốn dĩ hài hòa bị đánh vỡ, Quý Nguyệt lui ra phía sau hai bước, vẻ mặt lạnh lùng vài phần.
Lúc này đây, Quý Nguyệt vô cùng xác định nói cho anh: “Anh trai, em và anh là không có khả năng, kiên quyết không có khả năng. Em không tiếp thu được loại quan hệ này, anh đừng bức em.”
Có lẽ, cô nên sớm cùng anh làm rõ.
Cô không chán ghét Quý Lẫm, cô rất thích anh làm anh trai cô, sẽ mắng cô ngốc, lại giúp cô đánh tra nam, sẽ cùng cô chơi trò chơi, lại giúp cô học tập, cũng sẽ giúp cô trang điểm.
Nhưng mà, một khi bọn họ rơi vào quan hệ này, bọn họ chỉ có thể trở thành người xa lạ.
Bất quá, Quý Lẫm tựa hồ không đem cự tuyệt của cô để trong lòng, anh đến gần Quý Nguyệt hai bước, vươn tay muốn chạm vào mặt Quý Nguyệt.
Quý Nguyệt vội vàng mở cửa, xoay người chạy ra ngoài.
Cô tưởng, không thể lại mặc kệ nữa, cô muốn Quý Lẫm hoàn toàn hết hi vọng.
Cô lập tức phải đi tìm một bạn nam. Mà bạn nam kia tuyệt đối sẽ không sợ Quý Lẫm, cũng tuyệt đối đủ ưu tú, hoàn toàn có điều kiện làm cho Quý Lẫm hết hi vọng.
Quý Nguyệt gọi điện cho Lăng Thần, nói với hắn: “Anh Thần, hiện tại anh có thời gian sao? Em có lời muốn nói với anh.”
……
Thời điểm Quý Lẫm tìm được Quý Nguyệt, anh nhìn thấy Quý Nguyệt đang cùng Lăng Thần nói chuyện.
Anh vội bước nhanh tới, lại phát hiện Quý Nguyệt nhón chân hôn sườn mặt Lăng Thần. Bước chân Quý Lẫm đột nhiên dừng lại, anh cảm giác tâm mình bị hung hăng đánh một cái.
Anh giống như phát điên, xông lên nắm áo Lăng Thần, tàn nhẫn nói: “Tôi sớm cảnh cáo cậu, đừng tới gần cô ấy.”
Lăng Thần không có đẩy ra anh, mà nhíu mày nói: “Quý Lẫm, Quý Nguyệt là bạn gái tớ, cậu không thể bổng đánh uyên ương.”
Quý Lẫm vung nắm đấm lên, hung hăng hướng trên mặt Lăng Thần đánh. Thế nhưng nắm đấm của anh rất nhanh ngừng lại, anh nhớ tới anh từng cùng Quý Nguyệt cam đoan qua, tuyệt đối sẽ không lại đánh nhau.
Anh cắn răng buông xuống nắm đấm, bắt lấy tay Quý Nguyệt, lôi kéo cô: “Theo anh về nhà.”
Quý Nguyệt tát anh một cái.
Vì làm cho Quý Lẫm hết hi vọng, cô lại đánh anh một cái tát.
Khuôn mặt Quý Lẫm đã muốn đỏ lên, nhưng anh vẫn không chịu buông tay, thật sự muốn lôi kéo Quý Nguyệt trở về.
Quý Nguyệt liền há miệng dùng sức cắn tay anh, đem tay anh cắn đến chảy máu đầm đìa. Cô đối Quý Lẫm nói: “Em cùng anh Thần hẹn hò. Anh đừng quấy rối. Đúng rồi, học kỳ này em sẽ xin ngủ lại trường, em sẽ không về nhà nữa. Anh ngoan ngoãn mà quay về nước Anh đi!”
Quý Nguyệt không nghĩ tới Quý Lẫm sẽ cố chấp đến mức này, cho dù tay anh bị Quý Nguyệt cắn đến máu thịt lẫn lộn, anh cũng không chịu buông tay.
Lăng Thần cũng không biết làm sao mới có thể giúp Quý Nguyệt, gấp đến độ muốn đánh Quý Lẫm.
Chờ đến khi Quý Nguyệt khóc, Quý Lẫm mới có phản ứng một chút. Anh nhìn thấy Quý Nguyệt lau nước mắt không ngừng, trong lòng đau xót, cuống quít buông lỏng tay.
Quý Nguyệt vội trốn sau lưng Lăng Thần, Lăng Thần cũng vội vàng che chở Quý Nguyệt, không cho Quý Lẫm lại đυ.ng cô.
Quý Lẫm bị thương mà nhìn Quý Nguyệt, tay anh còn đang chảy máu, nhưng anh không để ý đến vết thương. Anh gian nan mà mở miệng: “Em thật sự thích Lăng Thần sao? Vẫn là cùng anh giận dỗi?”
Quý Nguyệt cúi đầu, không để ý đến anh.
Quý Nguyệt cho rằng Quý Lẫm còn sẽ càn quấy một hồi, thế nhưng Quý Lẫm đột nhiên xoay người rời đi.
Rõ ràng phía trước là đèn đỏ, anh cũng hờ hững, đi ngang qua giữ dòng xe cộ.
Quý Nguyệt nhìn hãi hùng khϊếp vía, vội đuổi kịp, kêu anh vài tiếng: “Anh trai, anh có nhìn xe hay không!”
Quý Lẫm tựa hồ không nghe tiếng cô nói, không có bất luận phản ứng.
Lăng Thần vội đuổi theo, kéo tay Quý Lẫm, muốn đem Quý Lẫm kéo trở về.
Quý Nguyệt cũng vội chạy đi theo.
Lúc này, một chiếc xe tải chạy nhanh hướng Quý Nguyệt đánh tới, đôi mắt Quý Lẫm giật giật, khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn thờ ơ hiện lên biểu tình kinh hoàng.
Mắt thấy xe tải liền đυ.ng phải Quý Nguyệt, Quý Lẫm chạy nhanh tới, dùng sức đẩy ra Quý Nguyệt.
“Chi” một tiếng rít bánh, xe tải ngừng.
Tác giả có lời muốn nói: Rải máu chó.