Chương 15: Anh trai bị em gái đánh
Thời điểm Quốc khánh, Quý Lẫm từ nước ngoài trở về. Chuyện đầu tiên anh làm khi về đến nhà, là đi tìm Quý Nguyệt.
Quản gia nói, Quý Nguyệt cùng bạn bè đi chơi.
Quý Lẫm đi vào phòng Quý Nguyệt, theo thói quen mà giúp cô thu dọn phòng, thế nhưng anh phát hiện tất cả đồ vật anh đưa cho cô tất cả đều không thấy. Ngay cả váy được Quý Nguyệt xem như bảo vật để tại đầu giường cũng không thấy.
Quý Lẫm hơi nhíu mày, chờ lúc anh đi đến phòng chứa đồ, anh nhìn thấy một người hầu mang một cái kẹp tóc màu xanh nạm kim cương.
Cho đến lúc này, trong lòng anh dâng lên vài phần tức giận.
Anh hỏi: “Ai cho cô tùy tiện lấy đồ của Tiểu Nguyệt?!” Anh thô lỗ mà đem kẹp tóc đoạt lại.
Người hầu che lại tóc, oan ức mà mở miệng: “Là tiểu thư cho tôi.”
Quý Lẫm ngẩn người, mày cau lại càng sâu.
Anh đem kẹp tóc trả lại cho người hầu. Bước nhanh đi hướng gara.
Anh lắp đặt định vị ở di động Quý Nguyệt, chẳng bao lâu, anh liền tìm được đang ở bên ngoài tụ họp Quý Nguyệt.
Thời điểm anh từ trên xe đi xuống, bạn bè Quý Nguyệt không ngừng đẩy Quý Nguyệt: “Cậu xem, anh trai cậu!”
Lúc Quý Nguyệt quay đầu nhìn Quý Lẫm, tươi cười trên mặt cương một chút, bất quá rất nhanh tự nhiên đứng lên, hướng Quý Lẫm vẫy tay: “Anh trai, anh đã trở lại?”
Ban đầu Quý Lẫm một bụng tức giận, chính là nhìn thấy Quý Nguyệt tươi cười, vẻ mặt anh thực nhanh nhu hòa, đối cô cười cười.
Quý Nguyệt đứng lên, nhanh chóng hướng anh chạy tới, chạy đến trước mặt anh, có chút oán giận nói: “Anh trở về sao không nói cho em biết? Em tới sân bay đón anh.”
Vốn dĩ Quý Lẫm muốn nói anh sớm đã nói với cô, chỉ là cô chưa từng trả lời tin nhắn của anh. Thế nhưng suy nghĩ một chút, có thể do cô phải học, không có chú ý. Nói cho cùng, anh cũng nên xin lỗi cô một chút. Chính là không đợi anh bắt đầu tỏ vẻ áy náy, Quý Nguyệt lôi kéo anh đi tới trước mặt bạn bè cô, nói: “Mấy oắt con dám chê cười tiếng Anh tớ kém, anh trai, thể hiện bản lĩnh cho họ xem đi.”
Trong lòng Quý Lâm không tự giác mà mềm một chút, thấp giọng đồng ý. Liền theo Quý Nguyệt yêu cầu, ở trước mặt bạn bè cô nói một đoạn “Tam Quốc Diễn Nghĩa” bản tiếng Anh.
Giọng nói anh trầm thấp dễ nghe, khẩu âm tiêu chuẩn tinh xảo, đem bạn bè Quý Nguyệt bỗng chốc king ngạc.
Quý Nguyệt cười bọn họ: “Anh trai tớ cũng không cười nhạo tiếng Anh tớ kém, các cậu tự kiểm điểm trình độ bản thân đi!”
Quý Lẫm nghiêng đầu nhìn chăm chú Quý Nguyệt, môi cũng không tự giác gợi lên.
Mấy tháng này, anh trải qua khó chịu ruột gan cồn cào, mỗi ngày mỗi đêm đều chưa từng thả lỏng.
Anh vẫn luôn nghĩ chuyện bọn họ, nghĩ Quý Nguyệt, nghĩ tương lai bọn họ. Đương nhiên, anh nghĩ càng nhiều chính là Quý Nguyệt sẽ hận anh, bài xích anh, cảm thấy anh ghê tởm như thế nào.
Bất quá, tựa hồ Quý Nguyệt sống không tệ, cô dường như cũng không hận anh, này cũng đủ làm anh hài lòng may mắn.
Trên đường trở về, Quý Nguyệt ngồi ở ghế phụ, lấy ra di động chơi trò chơi.
Quý Lẫm thường thường nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, anh mới do dự mà mở miệng nói: “Gần đây em không rảnh sao? Anh đã gửi cho em rất nhiều tin nhắn nhưng không thấy em trả lời…”
Đôi mắt Quý Nguyệt chăm chú nhìn chằm chằm di động, trả lời: “Gần nhất rất vội, em vội hoạt động xã đoàn nha.”
“Đồ vật anh mua cho em….”
“Không thích.”
Quý Lẫm cảm giác tâm bị đâm một chút, chính là trên mặt anh không hiện. Quý Nguyệt khó được ngước mắt nhìn anh một cái: “Anh trai, đừng mua cho em vài thứ kia. Chính em sẽ mua.”
Vẻ mặt Quý Lẫm khó coi vài phần, một lát sau, anh còn nói thêm: “Như thế nào em lại mặt quần áo thể thao? Sinh viên hẳn là trang điểm…”
Ngón tay Quý Nguyệt nhanh chóng mà chuyển động màn hình di động, bỗng nhiên chán nản mà kêu ra tiếng: “Thua, thua! Anh trai, anh đừng nói với em những chuyện đó.”
Quý Lẫm khô cằn cùng cô nói vài câu: “Học tập quan trọng hơn, đừng để rớt môn.”, liền ngừng miệng.
Quý Lẫm không phải người hay nói, trước kia thời điểm bọn họ ở cùng một chỗ, luôn luôn là Quý Nguyệt tìm đề tài cùng anh trò chuyện. Hiện giờ anh rất muốn cùng Quý Nguyệt trò chuyện, lại không tìm thấy đề tài, mà dường như Quý Nguyệt cũng không có việc gì cùng anh nói. Điều này làm cho anh có chút thất vọng chán nản.
Sau khi tới nhà, Quý Nguyệt vội vàng buông xuống di động, tính toán xuống xe, thế nhưng quần áo thể thao của cô bị dây an toàn mắc lại, làm thế nào cũng không kéo ra được.
Quý Lẫm liền cúi người giúp cô mở, anh ngửi thấy trên người Quý Nguyệt mùi hương nhàn nhạt, rất quen thuộc, làm người thực an tâm.
Sinh hoạt ở nước ngoài mấy tháng kia, đêm khuya nhớ lần mộng cũ bao nhiêu lần, đều nhớ cô bấy nhiêu lần.
Quý Nguyệt còn ở phun tào anh: “Động tác anh quá chậm…”
Quý Lẫm đột nhiên vươn tay gắt gao ôm lấy cô, trái tim nhảy lên kịch liệt, không nén nổi tình cảm, kích động, vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙, ôn nhu, yêu say đắm. Nếu như có thể, anh muốn làm l*иg sắt nhỏ có thể tùy thân mang theo, đem cô dưỡng ở bên trong như chim hoàng yến, không biết buồn phiền, có thể ỷ lại anh, cũng chỉ ỷ lại anh. Cả đời anh chỉ có cô một người, mà cô cũng vĩnh viễn thuộc về anh.
Quý Nguyệt hung hăng mà dùng chân đá anh, kêu lên: “Đừng chạm vào em!”
Vốn dĩ Quý Nguyệt vẫn còn cười hì hì, bộ dáng vô tâm không phổi, bởi vì Quý Lẫm mạnh mẽ ôm cô, vẻ mặt cô lập tức lạnh xuống, cho dù đá Quý Lẫm, cô cũng không lưu một đường sống, tàn nhẫn thế nào đá như thế.
Quý Lẫm rên một tiếng, buông Quý Nguyệt ra, ôm bụng nhỏ, cuộn tròn thân mình.
Anh đột nhiên nâng mắt lên, nhìn thấy ánh mắt Quý Nguyệt chán ghét, chỉ cảm thấy máy toàn thân chảy ngược, đầu óc ầm ầm vang lên.
Quý Nguyệt nhìn Quý Lẫm đau đến thở không nổi, cũng có chút hoảng, không nghĩ tới chính mình đá mạnh như vậy.
Quý Nguyệt cũng xem như là một người lạc quan vui vẻ có chút hoạt bát quá mức, cô tùy rằng giận Quý Lẫm một đoạn thời gian, cũng cảm thấy anh ghê tởm không thôi, nhưng cô nghĩ đến sinh mệnh của cô chỉ ngắn vài thập niên, nếu như lúc nào cùn đau buồn bi thương cũng thực xin lỗi ông trời làm cho cô sống trên đời. Thực nhanh, cô liền nên chơi thì chơi, nên ăn thì ăn.
Ngẫu nhiên nhớ đến sự kiện kia, cô chung quy an ủi chính mình, ai cũng đều không phải thần, đều sẽ phạm sai lầm. Đã quên sự kiện kia, bọn họ vẫn là anh em.
Chính là, Quý Lẫm đột nhiên ôm cô, làm cho sinh lý cùng tâm lý cô cũng cảm giác được ghê tởm, không cẩn thận liền xuống tay mạnh chút.
Quý Lẫm nâng mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô, con người thường ngày sáng ngời lúc này trở nên u ám ảm đạm. Môi tái nhợt bị anh cắn đến chảy máu.
Hai tay Quý Nguyệt nhanh chóng mà tháo ra dây an toàn, muốn xuống xe.
Anh bỗng nhiên tàn nhẫn lên, bổ nhào tới, hai tay ôm mặt Quý Nguyệt, hung hăng mà hôn cô.
Quý Nguyệt né tránh không kịp, vung tay liền tát anh. Quý Lẫm chỉ là dừng một chút, hoàn toàn không chịu nhả ra.
Quý Nguyệt dùng sức mà cắn môi anh, đem môi anh cắn đến chồng chất vết thương, cô có thể nếm được vị máu tanh ngọt trong miệng.
Quý Nguyệt bị anh khi dễ như thế, sớm khóc. Cô khóc không ngừng, nước mắt chảy xuống gương mặt nhập vào răng môi bọn họ.
Vành mắt Quý Lẫm cũng hồng, anh buông Quý Nguyệt ra, lấy tay chà lau vết máu trên môi.
Quý Nguyệt nhổ ra nước bọt hòa lẫn vài tia máu: “Anh quá đáng. Anh có biết ghê tởm hay không.”
Quý Lẫm rũ xuống mắt không nhìn cô, không rên một tiếng, nhưng bàn tay nắm gắt gao có thể biểu hiện ra tâm tình anh cũng không hề bình tĩnh.
Mãi cho đến tối, Quý Lẫm cũng không cùng Quý Nguyệt nói qua một câu.
Quý Nguyệt biết anh tức giận, cô mới không tính toán dỗ anh, vốn dĩ chính là lỗi của anh, cho dù anh bị thương, cô cũng không dự định lấy thuốc mỡ cho anh.
Lúc này Quý Lẫm từ nước ngoài trở về, mang theo vài rương đồ vật trở lại. Mấy đồ vật kia đều gọn gàng chỉnh tề mà để trong phòng Quý Nguyệt.
Quý Nguyệt trở lại phòng, nhìn thấy mấy rương đồ vật kia, lập tức làm cho người hầu dọn đi.
Phòng cô được quét dọn sạch sẽ ngăn nắp, Quý Nguyệt nghĩ đến bộ dáng Quý Lẫm lặng lẽ vì cô quét dọn phòng, bất giác nổi lên một thân da gà, âm thầm quyết định, sau này nhất định phải khóa trái cửa phòng.
Nhiều ngày kế tiếp, Quý Lẫm vẫn xụ mặt như cũ, trầm mặc kiệm lời. Anh không quấy rầy Quý Nguyệt, Quý Nguyệt ngược lại cảm thấy thả lỏng rất nhiều.
Quý Nguyệt không muốn ở nhà đối mặt với khuôn mặt Quý Lẫm lạnh như băng, liền hẹn bạn bè đi ra ngoài chơi đùa, chính là, cô lúc nào cũng có thể phát hiện Quý Lẫm bám theo cô.
Quý Lẫm điều khiển xe, cách cô không xa không gần, cũng không đi tới cùng cô nói chuyện, cứ như vậy mặt không biểu tình nhìn cô.
Điều này làm cho Quý Nguyệt cảm thấy có chút sợ hãi, cô nghĩ, có phải chờ cô có bạn trai, Qúy Lẫm mới sẽ không đối cô làm ra những chuyện ghê tởm như vậy?
Nghĩ đến ba chữ bạn trai, Quý Nguyệt lập tức gọi điện thoại cho bạn nam trong ban cùng cô quan hệ tương đối tốt, làm hắn giả thành bạn trai mình.
Bạn học nam ngẩn người, có chút thụ sủng nhược kinh, đặc biệt phối hợp yêu cầu Quý Nguyệt.
Mưu kế Quý Nguyệt qủa nhiên hiệu quả, Quý Lẫm thật sự ngoan ngoãn lái xe về nhà.
Chỉ là không biết vì sao, ngày hôm sau bạn học nam kia không hề nhận điện thoại Quý Nguyệt.
Trước đó, Quý Nguyệt kêu cho người hầu đem mấy rương đồ đến phòng Quý Lẫm, chẳng qua, những cái rương lại kỳ quái trở về.
Quý Nguyệt mới vừa mở cửa phòng, đang giật mình, Quý Lẫm đột nhiên xuất hiện phía sau cô, thiếu chút nữa hù chết Quý Nguyệt.
Quý Nguyệt vỗ ngực, trừng anh một cái: “Làm gì!”
Quý Lẫm đi vào phòng cô, lấy ra dao nhỏ cắt bao mấy cái rương, Quý Nguyệt nghe thấy âm thanh kia, chung quy cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Quý Lẫm lấy trong rương ra một cái váy xinh xinh đẹp đẹp, sau đó để lên trên giường, quay đầu liếc Quý Nguyệt một cái: “Mặc cho anh xem.”
Thực ra thẩm mỹ của Quý Lẫm tốt lắm, anh mua từng kiện quần áo Quý Nguyệt đều siêu cấp thích, nhưng Quý Nguyệt lại không nghĩ muốn.
Quý Nguyệt cảm thấy Quý Lẫm gần đây có chút kỳ quái, cô không dám chọc anh, sợ anh không cao hứng, liền lấy dao đâm thọc người, cho nên, cô chỉ có thể ngoan ngoãn mà cầm váy đi vào phòng trong mặc.
Quý Nguyệt mới từ phòng thay đồ đi ra, Quý Lẫm liền đi lên giúp cô chỉnh sửa áo, làn váy. Quý Nguyệt không được tự nhiên mà tránh vài lần, hai tay đẩy đẩy anh.
Quý Nguyệt nhìn thấy chính mình trong gương, bộ dáng quả thực không tồi. Quý Lẫm đứng phía sau cô, anh vốn dĩ xụ mặt nhìn chăm chú Quý Nguyệt bên trong gương không chớp mắt, vẻ mặt nhu hòa vài phần.
Quý Nguyệt thấy tầm tình anh tốt rất nhiều, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đã nhiều ngày muốn bản thân quên chuyện trên xe đi, tha thứ anh lần thứ hai.
Cô đối với anh nói: “Em biết rõ ngày đó trên xe anh cũng là bị ma quỷ ám ảnh, em không trách anh, em cũng sai, không nên đá anh mạnh như thế. Anh không sao chứ? Có thoa thuốc hay không?”
Quý Lẫm ngẩn người, lắc lắc đầu. Anh tựa hồ không nghĩ tới Quý Nguyệt sẽ bỗng nhiên quan tâm anh.
Quý Nguyệt vội xoay người chạy đi tìm hòm thuốc, một lát sau, cô cầm thuốc mỡ chạy vào, quan tâm Quý Lẫm nói: “Anh trai, tới đây! Em giúp anh thoa thuốc!”
Tác giả có lời muốn nói: Một chương này anh trai bắt đầu biếи ŧɦái, còn hai chương nữa liền điểm thuốc nổ.