Chương 14: Anh trai đau lòng
Sau khi Quý Lẫm cùng Quý Nguyệt làm chuyện đó, anh đặc biệt hướng trường học xin mấy ngày nghỉ, hy vọng có thể ở bên người Qúy Nguyệt chăm sóc cô thật tốt.
Thế nhưng Quý Nguyệt lại liều mạng mà tránh né anh. Ngày hôm sau sau khi sự việc xảy ra, cô mặc quần áo, kinh hoảng không nhìn đường mà rời nhà.
Lúc sau Quý Lẫm tỉnh lại, phát hiện trong lòng ngực không thấy thân ảnh Quý Nguyệt, máu toàn thân tưởng chừng đều lạnh hơn phân nửa.
Anh không ngừng gọi điện cho Quý Nguyệt, chính là Quý Nguyệt hoàn toàn không tiếp điện thoại. Anh lái xe đi tìm cô, cơ hồ đi khắp thành phố A, cũng tìm không thấy cô. Anh quả thực sợ tới mức muốn báo cảnh sát.
Chẳng qua, không lâu sau, Dương Phi Phỉ liền gọi điện thoại cho anh, đối với anh nói: “Quý Nguyệt ở chỗ em. Cậu ấy liên tục khóc, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Quý Lẫm vội lái xe chạy đến nhà Dương Phi Phỉ, đem Quý Nguyệt đón trở về. Quý Nguyệt trốn sau lưng Dương Phi Phỉ, không cho anh chạm vào cô.
Vẻ mặt Quý Lẫm u ám, môi trắng bệch như tờ giấy, anh đưa tay hướng Quý Nguyệt, có chút khẩn cầu nói: “Tiểu Nguyệt, có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói, được không?”
Dương Phi Phỉ đẩy đẩy Quý Nguyệt, Quý Nguyệt khóc thút thít, nước mắt đầy mặt, cũng không chịu di chuyển một tí. Hồi lâu, Quý Nguyệt mới từ sau lưng Dương Phi Phỉ đi tới, ngoan ngoãn theo sau Quý Lẫm về nhà.
Quý Nguyệt ngồi ở hàng ghế phía sau, dọc đường đi đều không mở miệng nói chuyện. Quý Lẫm cũng liên tục trầm mặc, mày nhăn lại thật sâu, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy.
Chứng kiến Quý Nguyệt khóc thành như vậy, tối hôm qua Quý Lẫm hạnh phúc bao nhiêu, hôm nay liền nguội lạnh bao nhiêu. Rõ ràng ngày mùa hè nắng chói chang, anh lại cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Sau khi về đến nhà, anh lôi kéo Quý Nguyệt lên lầu hai, đi vào phòng anh.
Đến khi đem cửa phòng đóng lại, Quý Nguyệt bỗng nhiên hướng anh cúi người thật sâu, vô cùng thành khẩn mà mở miệng nói: “Anh trai, chuyện tối hôm qua, xin anh hãy quên nó.”
Quý Lẫm ngẩn người, đột nhiên xoay người, mắt đẹp không chớp mắt nhìn cô.
Trên mặt Quý Nguyệt còn vệt nước, vẻ mặt vô cùng hối hận: “Em uống rượu say, cái gì em cũng không biết.”
Qúy Lẫm cảm giác tâm như bị thứ gì đó đâm một cái, ủy khuất, đau lòng, phẫn nộ, cảm xúc đủ loại tiêu cực khiến anh khó có thể chịu đựng.
Hồi lâu, anh mới miễn cưỡng tìm về thanh âm bản thân, ám ách mà mở miệng nói: “Thực xin lỗi, anh cũng có sai, là anh không thể nhịn xuống được.”
Quý Nguyệt đối với anh nói: “Chuyện này thật sự là ngoài ý muốn, em không trách anh.”
Chính là, Quý Nguyệt lại bắt đầu tránh né Quý Lẫm.
Rõ ràng đã nói tốt, quên chuyện này đi, bọn họ vẫn là anh em. Thế nhưng, Quý Nguyệt đem Quý Lẫm xem như mãnh thú, chỉ cần địa phương nào có Quý Lẫm xuất hiện, cô đều sẽ không đi tới.
Quý Lẫm đợi ở nhà vài ngày, lại không thể nhìn đến Quý Nguyệt vài lần.
Anh không thể nhịn được nữa, dứt khoát ngăn chặn cô ở cửa phòng cô. Một khi Quý Nguyệt mở cửa, liền có thể nhìn thấy Quý Lẫm đứng trước cửa chờ cô, cô sợ tới mức không tự giác lui về sau vài bước.
Vẻ mặt Quý Lẫm khó coi, gắt gao mà nhìn chằm chằm Quý Nguyệt: “Sợ anh như vậy?”
Quý Nguyệt vội xua tay, đối anh cười cười: “Nào có, còn không phải tại anh đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng? Tựa như âm hồn đâu.”
Quý Lẫm há miệng thở dốc, vừa muốn nói cái gì, Quý Nguyệt vội mở miệng đánh gãy: “Em hẹn Phi Phỉ, em ra cửa trước.” Dứt lời, cô bước nhanh rời đi.
Quý Nguyệt làm rơi chìa khóa trên mặt đất, Quý Lẫm nhìn thấy được, vội nhặt lên, bước nhanh đuổi theo.
Anh đuổi theo Quý Nguyệt, thời điểm kéo tay cô, Quý Nguyệt kinh hô một tiếng, xoay người tát anh một cái.
“Bang” một tiếng giòn vang, trên mặt Quý Lẫm hiện lên một dấu tay đỏ bừng. Quý Lẫm kinh ngạc mà nâng mắt nhìn cô.
Quý Nguyệt cũng hoảng sợ, vội rút tay về.
Trên tay Quý Lẫm vẫn còn cầm chìa khóa của cô, lúc nãy anh chỉ nghĩ muốn đưa chìa khóa cho cô.
Quý Nguyệt không dám nhìn vẻ mặt Quý Lẫm, gục đầu xuống, lắp bắp mở miệng: “Thực xin lỗi, em đi trước.” Dứt lời, cô hoang mang rối loạn mà vội vàng chạy, tựa hồ sợ Quý Lẫm lại đuổi theo.
Quý Lẫm đứng tại chỗ rất lâu, chìa khóa trên tay rớt xuống mặt đất, anh cũng không để ý.
Người hầu thấy anh như nhập ma, đẩy đẩy anh, quan tâm nói: “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
Quý Lẫm hơi hơi lắc đầu, miễn cưỡng nói: “Không có gì.”
Dứt lời, anh móc trong túi ra cái hộp đẹp đẽ tinh xảo, đối người hầu nói: “Đây là quà tặng em gái tốt nghiệp, chờ em ấy trở lại, cậu giúp tôi đưa cho em ấy.”
Người hầu tiếp nhận cái hộp, hỏi: “Cậu chủ không tự mình đưa cho cô chủ?”
Quý Lẫm cũng không trả lời, xoay người rời đi.
Lúc này, Quý Lẫm trở về nước Anh. Mấy ngày trước anh nói cho Quý Nguyệt, chính là Quý Nguyệt không tới tiễn anh.
Dương Phi Phỉ vươn tay quơ quơ mắt Quý Nguyệt, bất mãn nói: “Cậu xem cái gì, ngoài cửa sổ có gì đẹp? Cậu nghĩ tốt điền nguyện vọng gì chưa?”
Quý Nguyệt vội thu hồi tầm mắt, trả lời: “Tớ nghĩ chọn đại học gần nhà.”
Dương Phi Phỉ cắt một tiếng: “Cậu không muốn đi du ngoài? Giống anh trai cậu đi nước Anh du học không phải rất tốt?”
Quý Nguyệt vừa nghe Dương Phi Phỉ nhắc tới Quý Lẫm, cô liền cảm thấy vừa giận lại ghê tởm. Vội mở miệng phản bác Dương Phi Phỉ: “Tớ mới không cần đi nước Anh.”
Cô vẫn luôn đem anh xem như anh trai đáng kính trọng, nhưng cùng anh xảy ra sự tình này, quả thực làm cho cô ghê tởm toàn thân phát lạnh.
Sau khi Quý Lẫm tới nước Anh, vội liên hệ Quý Nguyệt, chính là Quý Nguyệt chưa từng trả lời anh.
Anh lại liên hệ cha mẹ Quý, hỏi tình hình Quý Nguyệt. Cha mẹ Quý nói: “Nó khá tốt, bất quả gần nhất có thể nó đang phiền chuyện điền nguyện vọng, dù sao cảm giác tâm tình nó không tốt lắm.”
Quý Lẫm biết rõ vì sao tâm tình cô không tốt, nhưng anh không có biện pháp an ủi cô.
Anh mua cho Quý Nguyệt rất nhiều đồ trang điểm, quần áo, giày, mỗi cái anh đều chọn lựa kỹ càng, hy vọng có thể làm tâm tình cô dễ chịu chút.
Nhưng anh không biết, vài thứ kia được anh tỉ mỉ chọn lựa đều bị Quý Nguyệt ném vào nhà kho, cũng không thèm liếc mắt một cái.
Bọn người hầu nhìn thấy những đồ đắt tiền bị ném như thế, cảm thấy thực đáng tiếc, liền hỏi Quý Nguyệt có thể lấy xài không.
Quý Nguyệt cũng cảm thấy ném thực đáng tiếc, liền đem những thứ kia đều phân cho người hầu.