Chương 11: Anh trai nằm viện
Quý Lẫm nằm viện. Anh phát sốt tới 39 độ.
Mẹ Quý ném xuống công tác, vội vàng chạy đến bệnh viện, Quý Nguyệt đứng trước phòng bệnh chờ bà, đối bà nói: “Mẹ, người đừng lo lắng, anh trai không có trở ngại gì.”
Mẹ Quý đẩy Quý Nguyệt, đi vào phòng bệnh.
Quý Lẫm nằm trên giường, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, anh không ngủ, mà nhìn cửa sổ ngẩn người. Mẹ Quý ngồi vào mép giường, lau nước mắt nói: “Thân thể không thoải mái sao không nói chúng ta biết?”
Đôi mắt Quý Lẫm giật giật, quay đầu nhìn mẹ Quý: “Mẹ, thực xin lỗi.” Thanh âm anh khàn khàn nói.
Quý Nguyệt thấy mẹ Quý tới bồi Quý Lẫm, liền chạy xuống lầu mua trái cây, hoa tươi cho Quý Lẫm.
Quý Nguyệt cũng không biết Quý Lẫm làm sao, từ khi anh ở trên giường bệnh tỉnh lại, anh chính là bộ dạng không có tinh thần, im lặng.
Sau đó, Quý Nguyệt đi làm thủ tục nằm viện cho anh, thời điểm muốn rời đi phòng bệnh, anh đột nhiên vươn tay gắt gao mà nắm chặt cổ tay cô, không cho cô rời đi một bước. Quá trình này vẫn luôn giằng co một tiếng đồng hồ, mặc kệ Quý Nguyệt đối anh nói gì, anh cũng không chịu buông tay.
Lúc sau, anh đã ngủ say, Quý Nguyệt mới có thể mở tay anh ra.
Sau khi mẹ Quý đến, Quý Lẫm mới mở miệng nói câu đầu tiên.
Quý Nguyệt vốn là giận Quý Lẫm, bực bội không hiểu vì sao anh lại bài xích cô, chính là hiện tại, cô thực lo lắng cho anh. Quý Nguyệt hy vọng mẹ Quý có thể khuyên bảo tốt Quý Lẫm.
Mẹ Quý ở chỗ này một buổi sáng, bởi vì buổi chiều phải mở họp, bà liền vội vã ly khai, trước khi rời đi, bà dặn dò Quý Nguyệt: “Chăm sóc tốt anh trai con.”
Mẹ Quý rời đi không bao lâu, Quý Lẫm nói với Quý Nguyệt: “Sau này không được phép cùng Lăng Thần gặp gỡ.”
Quý Nguyệt nghe xong, có chút tức giận, cô phát hiện gần đây Quý Lẫm luôn luôn hạn chế cô kết bạn, cô đặc biệt không thích. Nhưng thấy anh là người bệnh, cũng không muốn cùng anh tranh cãi, chỉ phải đối anh nói: “Chuyện này về sau rồi nói, anh trước tiên nghỉ ngơi tốt.”
Quý Lẫm nhíu mày, thanh âm không nhịn được mang theo tức giận: “Hắn thực ưu tú, em như vậy, đừng chậm trễ người khác.”
Quý Nguyệt dùng sức mà nắm chặt khăn lông nóng, hồi lâu, cô mới nhịn không được đem khăn lông nóng ném vào mặt anh.
Cô ủy khuất lại tức giận hỏi: “Anh trai, em thực sự tệ như vậy sao? Anh chán ghét em như vậy sao?”
Mặc dù Quý Lẫm vẫn luôn ghét bỏ cô, cô lại chưa từng chán ghét anh. Bởi vì anh học tập tốt, lớn lên đẹp trai, thời điểm bạn cùng lớp Quý Nguyệt nói đến anh, cô lúc nào cũng khen ngợi. Bạn học cô đều biết cô có một anh trai nam thần vừa đẹp vừa tuyệt vời.
Thế nhưng, Lăng Thần lại nói với cô, khi Quý Lẫm nói với bọn họ đều chê cô xấu hoặc đáng ghét.
Quý Nguyệt thật sự rất khổ sở.
“Thôi, anh không cần trả lời em, tránh cho phiền lòng.” Quý Nguyệt cầm khăn lông thả lại trong chậu nước, đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Quý Lẫm đột nhiên nắm lấy tay cô, đôi mắt như hồ nước trong vắt yên lặng nhìn chăm chú cô, bên trong mắt tựa hồ có cái gì khởi động: “Em không tệ như vậy.”
Quý Nguyệt cảm thấy càng thêm ủy khuất, cô rút về tay, trả lời: “Ở trong lòng của anh, em chính là kém cỏi như vậy, vừa xấu vừa đáng ghét.”
Quý Nguyệt lớn lên rất đẹp, ở trường học có rất nhiều người theo đuổi, nhân duyên của cô phi thường tốt.
Thế nhưng, anh trai của cô lại cùng người khác nói cô “vừa xấu vừa đáng ghét”.
Quý Nguyệt tính toán đợt nghỉ hè này cô không cùng anh nói chuyện.
Quý Nguyệt bưng chậu nước, quay người đi ra phòng bệnh. Cô nghe được phía sau truyền đến tiếng động cái ly bị đập bể, cùng thanh âm Quý Lẫm tức muốn hộc máu: “Em lại đi nơi nào? Không được đi tìm Lăng Thần.”
Bước chân cô dừng một chút, cuối cùng vẫn không để ý đến anh.
Buổi chiều, Lăng Thần đến thăm Quý Lẫm. Vẻ mặt Quý Lẫm không tốt, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, không muốn để ý tới hắn.
Quý Nguyệt ra ngoài mua cơm cho Quý Lẫm, phòng bệnh chỉ còn hai người Quý Lẫm và Lăng Thần.
Lăng Thần đem hoa tươi cắm ở bình hoa, quay đầu nói với Quý Lẫm: “Làm sao vậy? Tức giận tớ theo đuổi em cậu có phải không?”
Quý Lẫm hừ một tiếng, âm thanh lạnh lùng: “Cậu cách xa em ấy một chút. Cô ấy rất đơn thuần, cậu đừng tai họa em ấy.”
Lăng Thần tựa vào cửa sổ, nhìn thoáng qua vẻ mặt âm u của Quý Lẫm, nhịn không được nở nụ cười một cái: “Tớ còn tưởng cậu thực chán ghét em gái cậu. Thế nhưng không nghĩ tới cậu là muội khống lại ngạo kiều. Cũng đúng, nếu cậu không phải muội khống, vì cái gì dùng ảnh chụp em ấy làm hình nền di động?”
“Ít nói nhảm.” Quý Lẫm bực bội mà đánh gãy lời nói của hắn, “Không có tớ cho phép, không cho cậu đến gần em ấy. Bằng không đừng trách tớ trở mặt.”
Lăng Thần tươi cười hơi thu liễm, hắn bình tĩnh nhìn Quý Lẫm: “Cậu hiện tại thật không giống một người anh trai, mà giống như một nam nhân ghen tị.”
Quý Lẫm giật mình, vẻ mặt có chút tái nhợt.
Đúng lúc này, Quý Nguyệt mua cơm trở lại, cô nhìn Quý Lẫm cùng Lăng Thần không khí có chút kì quái, không nhịn được hỏi một tiếng: “Các anh làm sao vậy?”
Lăng Thần quay đầu hướng cô cười cười: “Tiểu Nguyệt, em đã trở lại. Anh trai em đói bụng, đang khó chịu đây.”
“Nga.” Quý Nguyệt nghe xong, vội đem hộp cơm đặt lên bàn, mở ra, đưa Quý Lẫm, cô cười nói: “Anh trai, em mua cho anh thích nhất….”
Quý Lẫm nghiêng mình, không để ý tới cô. Thái độ anh lãnh đạm làm tâm Quý Nguyệt tức khắc lạnh phân nửa.
Quý Nguyệt nhấp môi, không muốn lại cùng anh nói chuyện, liền đi tới bên người Lăng Thần, đối Lăng Thần nói: “Anh Thần, anh cũng đói bụng đi! Em mang anh đi ăn cơm.”
Quý Lẫm đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Quý Nguyệt.
Quý Nguyệt không để ý tới anh, cùng Lăng Thần đi ra phòng bệnh.
Quý Lẫm tức giận đến cắn răng, đem chăn siết chặt, không hiểu ghen tị quả thực phá hủy muốn hủy lí trí anh.
Rõ ràng từ nhỏ đến lớn trong mắt Quý Nguyệt chỉ có anh, cô dựa vào cái gì cùng nam nhân khác kết giao?
Cho dù không muốn thừa nhận, anh quả thực ghen ghét, anh muốn đem tất cả nam nhân tới gần Quý Nguyệt đều đánh chết, bao gồm bạn tốt nhất của anh, Lăng Thần.
Di động vẫn giữ ảnh chụp Quý Nguyệt từ nhỏ đến lớn, mỗi một tấm đều bị anh đặt làm hình nền di động, cho nên bạn cùng phòng anh luôn thích nhìn ảnh nền di động anh, bọn họ vẫn luôn nói: “Em gái cậu thật xinh đẹp, quả thực giống như người mẫu.”
Mỗi lần anh đều cảm thấy như chính mình bị xúc phạm, thật sự hận không thể đánh chết bọn họ.
Quý Lẫm càng nghĩ càng giận, nhổ ống kim, mang giày chạy ra ngoài.
Ở hành lang bệnh viện, anh nhìn thấy Lăng Thần đang cùng Quý Nguyệt nói chuyện, Quý Nguyệt bị Lăng Thần chọc nở nụ cười, đôi mắt cong cong, hết sức điềm mỹ.
Quý Lẫm đột nhiên nhớ tới, Quý Nguyệt chưa từng ở trước mặt anh cười như thế, dường như ở trước mặt anh, Quý Nguyệt lúc nào cũng thực căng thẳng.
Đầy ngập phẫn nộ bông nhiên bị một chậu nước lạnh tưới diệt, anh cảm thấy có chút mệt mỏi. Quý Lẫm dực lưng vào vách tường, nhớ tới chuyện trước kia, tựa hồ, anh liên tục khi dễ Quý Nguyệt.
Quý Nguyệt luôn ngây ngốc đi theo phía sau anh, đối anh nói “Không thể khi dễ người khác, không thể đánh nhau”, thời điểm anh bị đòn, cô cũng giúp anh chắn dây lưng, giúp anh thoa thuốc.
Rõ ràng cô đối anh thật lòng đào tim đào phổi như thế, lại keo kiệt đối anh lộ ra tươi cười như vậy?
Thời điểm Quý Nguyệt quay về, cô nhìn đến hộp cơm đặt trên bàn vẫn như cũ, một ngụm Quý Lẫm cũng không ăn.
Trong lòng Quý Nguyệt nghẹn một cỗ khí, cô đến gần giừơng bệnh, dùng sức xốc chăn Quý Lẫm: “Anh trai, anh lại nháo tính tình gì! Nếu như anh thật sự chán ghét em, ngay cả cơm em mua cũng không chịu ăn…..”
Nhìn đến Quý Lẫm đã ngủ, thanh âm của cô bất giác dần dần nhỏ lại.
Quý Lẫm hô hấp nhợt nhạt, gương mặt trắng noãn nằm trên gối trắng, có vẻ anh vô cùng yếu ớt, lông mi thật dài run nhè nhẹ, hình dáng môi tuyệt đẹp.
Thật sự rất giống thần tượng của cô….Bách Nguyên Sùng.
Quý Nguyệt đột nhiên phản ứng lại, phiến chính mình một cái tát, mới miễn cưỡng làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Cô thu thập đồ ăn đã lạnh, bưng hộp cơm đi ra phòng bệnh.
Dương Phi Phỉ nghe nói Quý Lẫm ngã bệnh, vẫn luôn gọi điện thoại hỏi Quý Nguyệt anh ở bệnh viện nào.
Quý Nguyệt nói cho Dương Phi Phỉ địa chỉ sau, Dương Phi Phỉ không tới mười phút liền chạy tới.
Lúc này, Quý Lẫm còn đang ngủ, Quý Nguyệt liền không cho Dương Phi Phỉ quấy rầy anh.
Dương Phi Phỉ ngồi ở mép giường, si mê mà nhìn Quý Lẫm, cô luôn thấp giọng nói với Quý Nguyệt: “Chúng ta có phải bạn tốt hay không? Nếu là bạn tốt, cậu liền thức thời chạy nhanh chút, tớ giúp cậu chăm sóc anh ấy.”
Quý Nguyệt do dự một chút, nói: “Tính tình anh trai tớ đã nhiều ngày không được tốt, tớ sợ anh ấy…”
“Sợ cái gì?” Dương Phi Phỉ ngắt lời cô, “Tớ cảm thấy anh trai cậu tốt lắm.”
Quý Nguyệt còn đang chần chừ, Dương Phi Phỉ liền nắm lấy tay cô không ngừng lắc, cầu xin nói: “Xin cậu đó.”
Cuối cùng Quý Nguyệt chỉ phải rời đi, làm Dương Phi Phỉ chiếu cố Quý Lẫm.
Tới buổi tối, Dương Phi Phỉ gọi điện cho cô, oán giận nói: “Anh trai cậu tỉnh dậy, anh ấy làm tớ cút đi, cậu nhất định là chọc anh ấy tức giận, nếu không anh ấy sẽ không nói với tớ những lời này. Suốt một ngày anh ấy cũng không chịu ăn cái gì, tớ quản không được anh ấy, tớ đi rồi.”
Sau khi Quý Nguyệt nhận được điện thoại, lập tức chạy đến bệnh viện, khi cô tới bệnh viện rồi, Dương Phi Phỉ cũng đã đi.
Quý Lẫm nằm trên giường bệnh không ngừng ho khan, Quý Nguyệt vội chạy tới vỗ lưng cho anh.
Quý Lẫm đột nhiên cầm cổ tay cô, cả giận nói: “Lại chạy đi chỗ nào?”
Lúc này Quý Nguyệt cũng bất chấp anh tức giận, cô vội lấy cháo mới mua trong túi ra. Đối anh nói: “Em đi mua cháo cho anh. Anh mau ăn chút đi, đừng bị đói.”
Cũng không biết nguyên nhân có phải bởi vì Quý Lẫm đang bị ốm, Quý Nguyệt cảm thấy cảm xúc anh quá mức mẫn cảm, cô cũng không dám chọc anh.
Quý Nguyệt cầm lấy một chén cháo trắng được nấu thơm mềm, đối Quý Lẫm nói: “Cháo em vừa mới mua, vẫn còn nóng.” Dứt lời, cô múc một muỗng nhỏ thổi nguội sau, đưa tới bên miệng Quý Lẫm.
Quý Lẫm vẫn luôn nhìn cô, hồi lâu, vẻ mặt âm trầm của anh chậm rãi chuyển tốt, tức giận thoạt nhìn tiêu tan không ít, anh nghiêng mặt, tránh đi cháo, nói: “Không muốn ăn.”
Quý Nguyệt vội để xuống cháo, nói: “Em tước cho anh quả táo…”
Quý Lẫm đột nhiên nắm tay Quý Nguyệt, một tay ôm thắt lưng của cô, đem cô ôm vào trong lòng ngực. Hai tay anh gắt gao mà ôm phía sau lưng Quý Nguyệt, cằm đặt ở trên vai Quý Nguyệt cọ cọ.
Quý Nguyệt ngẩn người, cũng vươn tay ôm phía sau lưng anh, vỗ nhè nhẹ, nói: “Anh trai, anh làm sao vậy…”
Quý Lẫm không trả lời cô, ôm cô một hồi lâu, anh mới buông ra cô, đối cô nói: “Em không cần sợ anh như thế, anh cũng không ăn em.”
Anh nghiêng mặt không nhìn cô, nhìn kỹ mặt anh, liền có thể nhìn thấy khuôn mặt anh hơi phiếm hồng.
Anh nói: “Ở trước mặt anh đừng lúc nào cũng căng thẳng như thế, anh cũng không khi dễ em.”
Tác giả có lời muốn nói: Phía trước đăng sai chương, bị chính mình xuẩn khóc (?;︵;') nếu em gái nào nhìn thấy chương trước đó, cần thiết muốn quên đi a! Anh trai là cố chấp cuồng, sẽ không buông tha nữ chủ….