Chương 10: Anh trai thức tỉnh
Mấy ngày sau, Lăng Thần tới thành phố A.
Trời vẫn còn tờ mờ sáng, Quý Nguyệt liền thức dậy rửa mặt, chạy đến trước cửa phòng Quý Lẫm, gõ cửa phòng: “Anh trai, hôm nay anh Thần tới đây, chúng ta đi đón anh ấy đi.”
Quý Lẫm mở cửa, một thân đồ ngủ màu đen, nút áo ngủ quy củ cài đến trên cùng, tóc có chút lộn xộn, ngũ quan tuấn mỹ vẫn mang theo vẻ mặt mê mang khi bị đánh thức.
Anh vươn tay xoa đầu Quý Nguyệt, bất mãn nói: “Ầm ĩ chết…”
Quý Nguyệt ngẩn người, mấy ngày nay Quý Lẫm vẫn luôn cùng cô chiến tranh lạnh, hôm nay không nghĩ tới anh sẽ dùng thanh âm nhu hòa cùng cô nói chuyện.
Bất quá, không đợi Quý Nguyệt mừng rỡ, Quý Lẫm tựa hồ lập tức thanh tỉnh, đột nhiên thu hồi tay, giống như tránh né mãnh thú giống nhau, cuống quít thụt lùi vài bước.
Quý Nguyệt nhìn Quý Lẫm phản ứng không hiểu ra sao, vừa định mở miệng hỏi anh chuyện gì xảy ra, Quý Lẫm đột nhiên nâng mắt trừng cô: “Đi ra ngoài!”
“Anh trai, hôm nay anh Thần…”
Quý Lẫm không đợi Quý Nguyệt nói xong, đột ngột đóng cửa lại.
Quý Nguyệt bị tiếng đóng cửa làm hoảng sợ, cô cắn răng, hừ một tiếng, xoay người bước đi, tự mình đi tới sân bay tiếp Lăng Thần.
Vốn dĩ Quý Nguyệt bị Quý Lẫm làm cho tâm tình không tốt. Thế nhưng vừa thấy Lăng Thần tươi cười rực rỡ, tâm tình cô kỳ dị mà vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ lên. Có lẽ, có vài người tươi cười thật sự có khả năng cảm hóa người khác.
Lăng Thần không biết từ nơi nào biết được Quý Nguyệt thích ăn bánh kem, anh đặc biệt tự tay làm bánh kem cho cô.
Lúc anh lấy ra bánh kem nhỏ tinh xảo, Quý Nguyệt quả thực giật mình.
Lăng Thần cùng Quý Nguyệt nói, anh tới thành phố A chơi, làm Quý Nguyệt làm hướng dẫn du lịch của anh. Quý Nguyệt xem anh ở phương diện học tập giúp mình nhiều như vậy, cũng không tốt cự tuyệt, liền sảng khoái mà đáp ứng anh: “Anh trước tiên ở lại nhà em, anh cùng anh trai em cảm tình tốt như vậy, anh ấy nhìn thấy anh nhất định sẽ thực vui vẻ.”
Thế nhưng vẻ mặt Lăng Thần lại lộ ra khó xử, anh nói với Quý Nguyệt: “Em có thể đừng nói cho Quý Lẫm anh tới thành phố A hay không?”
Quý Nguyệt nghi hoặc nói: “Tại sao?”
Lăng Thần cũng không trả lời Quý Nguyệt, thực nhanh chuyển đề tài, hắn đối với Quý Nguyệt nói, trước khi tới thành phố A hắn đã đặt khách sạn, làm Quý Nguyệt không cần lo lắng.
Quý Nguyệt chỉ phải từ bỏ.
Lăng Thần nhờ Quý Nguyệt làm hướng dẫn viên du lịch, Quý Nguyệt không am hiểu, liền nhờ Dương Phi Phỉ hỗ trợ chọn tuyến đường. Mấy ngày kế tiếp, Lăng Thần, Quý Nguyệt, Dương Phi Phỉ liền bắt đầu ở thành phố A hết chơi lại ăn.
Bởi vì Quý Nguyệt cả ngày đi sớm về trễ, Quý Lẫm vẫn luôn đơn phương chiến tranh lạnh với cô cảm thấy không ổn, thời điểm Quý Nguyệt lại muốn đi ra ngoài, anh đem Quý Nguyệt chắn ở cửa.
“Lại chuẩn bị đi chỗ nào? Chẳng lẽ em còn cùng cái người què kia liên lạc?” Quý Lẫm sắc mặt khó coi.
Kỳ thật Quý Nguyệt vẫn còn giận anh, vốn dĩ không muốn để ý anh, chỉ lẩm bẩm: “Liên quan gì đến anh. Rõ ràng chán ghét em, vẫn làm bộ quan tâm em.”
Quý Lẫm tự nhiên nghe được cô oán giận, anh bực bội mà bắt đầu gãi tóc, nói: “Đúng vậy, anh chán ghét em, cực kỳ chán ghét.”
Quý Nguyệt trừng mắt nhìn anh một cái: “Vậy anh quản em nhiều như vậy để làm gì, lại không liên quan đến anh!” Dứt lời, cô hung hăng đẩy anh ra, chạy nhanh ra ngoài.
Quý Lẫm nhìn bóng dáng cô chạy xa, tức giận hung hăng đấm tường.
Người hầu trong nhà đều bị anh làm sợ tới mức không dám nói lời nào. Qua hồi lâu, Quý Lẫm vội vàng đổi giày, cũng chạy theo ra ngoài.
Thời điểm Lăng Thần đi mua kem, Dương Phi Phỉ lén lút đem Quý Nguyệt kéo đến một bên, đối Quý Nguyệt nói: “Tớ cảm thấy anh Thần đối với cậu có ý tứ.”
Quý Nguyệt hoảng sợ, đẩy Dương Phi Phỉ: “Cậu đừng nói bậy.”
Dương Phi Phỉ vỗ ngực cam đoan: “Thực sự, cậu không phát hiện ánh mắt anh ấy nhìn thấy cậu quả thực như một vại mật, hơn nữa anh ấy còn biết sở thích của cậu, còn tặng rất nhiều đồ vật cho cậu, đều là thuần thủ công tự mình làm…”
Quý Nguyệt nghĩ đến trong nhà những đồ vật rất làm người thích, mặt cô đỏ hồng, tranh luận nói: “Anh ấy không tặng cho cậu?”
“Bỏ đi, anh ấy chẳng qua không muốn tớ xấu hổ.”
Lúc này, Lăng Thần mua kem trở lại, chỉ là Quý Lẫm đi phía sau hắn.
Dương Phi Phỉ nhìn thấy Quý Lẫm, ngạc nhiên, vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ mà đẩy đẩy Quý Nguyệt.
Quý Nguyệt vừa nhìn đến vẻ mặt Quý Lẫm lạnh như băng, thân mình cứng đờ, rất muốn xoay người đi. Gần nhất, Quý Lẫm chung quy nhìn cô không vừa mắt, cô cũng không muốn ngại mắt anh.
Quý Lẫm thấy được Quý Nguyệt, không nói lời nào, bước lên kéo tay Quý Nguyệt, lạnh lùng nói: “Theo anh trở về.”
Lăng Thần đứng che phía trước Quý Nguyệt, thu liễm tươi cười, nghiêm túc nói: “Quý Lẫm, cậu không cần lo lắng tớ sẽ đối với em ấy làm gì, an toàn của em ấy tớ có thể đảm bảo.”
Quý Lẫm đẩy ra Lăng Thần, cau mày tức giận nói: “Cậu còn dám đến gần em ấy, đừng trách tớ không khách khí.”
Quý Nguyệt bị tình huống trước mắt dọa sợ, Quý Lẫm từng cùng cô nói qua, Lăng Thần là bạn tốt nhất của anh, nhưng hiện tại tình huống giương cung bạt kiếm là như thế nào?
Quý Lẫm gắt gao nắm lấy cổ tay Quý Nguyệt, lôi kéo cô xoay người đi.
Quý Nguyệt biết rõ tính tình Quý Lẫm xúc động lại táo bạo, sợ lại giằng co đi xuống, anh sẽ lại đánh người, cho nên Quý Nguyệt vội nói với Lăng Thần: “Nếu không, em cùng anh trai về nhà trước. Hôm khác chúng ta lại gặp.”
Quý Lẫm lôi cô đi hồi lâu, cho đến khi tới trạm giao thông công cộng, anh bỗng nhiên che ngực ho khan, thực nhanh không có sức ngã xuống đất.
Quý Nguyệt hoảng sợ, thân mình vội ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ khuôn mặt anh: “Anh trai, anh….”
Thời điểm tay cô đυ.ng tới làn da Quý Lẫm, không tự giác mà rụt lại. Thật nóng, anh ấy phát sốt.