Chương 4

Hai thiếu gia S cấp đang đấu mắt qua người Kỷ Tích Thời, cô không kìm được muốn ngồi xổm xuống trốn tránh.

Kỷ Tích Thời: ... Làm ơn, không ai muốn nghe bí mật gia tộc của mấy người đâu, có thể để ý đến mạng của tôi chút không?

Sở Hoài không đáp.

Anh không có vẻ gì muốn giải thích, phủ tay lên tay Lục Hành Dã, hơi dùng sức, gân xanh nổi lên.

Dưới áp lực tăng dần, Lục Hành Dã cuối cùng cũng buông tay.

Chiếc khuyên tai đen lóe sáng dưới ánh đèn, anh cúi đầu nhìn Kỷ Tích Thời đang cố rúc xuống đất.

Lạc Dịch rất biết điều, tiến lên: "Anh Sở Hoài, cô ấy có xung đột với bạn học, cần phải có người giải quyết."

Mấy nam sinh đi cùng Lục Hành Dã vội bước lên tách hai người ra. Không khí dịu xuống một chút mới thấy thầy giám thị chậm rãi đến.

Ông ta đầu tiên là khom người với Lục Hành Dã và Sở Hoài, rồi mới xoay đôi mắt sắc như diều hâu sang Kỷ Tích Thời, dò xét.

Hai học sinh S cấp vừa khai giảng đã xảy ra mâu thuẫn, để xoa dịu cơn giận của họ, Kỷ Tích Thời và Ngô Việt đang ngất xỉu bị đưa đi nói chuyện.

Ngô Việt bị đuổi học ngay tại chỗ - đó là để làm vừa lòng Lục Hành Dã đang không vui. Còn Kỷ Tích Thời, có Sở Hoài che chở, cô thành củ khoai bỏng tay.

Kỷ Tích Thời nhìn trần nhà: "Thầy, em bị oan."

Thầy giám thị: "Hai đứa đó rảnh rỗi đến mức tranh giành em sao? Học bổng sinh chỉ cần lo học, đừng suốt ngày mơ tưởng lung tung. Mau nói em đã làm gì, cần xin lỗi thì xin lỗi, thời gian của tôi cũng quý giá lắm!"

Kỷ Tích Thời: "... Em nói là em chỉ muốn đi vệ sinh, tình cờ thấy Ngô Việt ngã vào người Lục Hành Dã, rồi Ngô Việt kéo em làm bia đỡ đạn, thầy tin không?"

Rõ ràng, ánh mắt nghi ngờ của thầy giám thị thể hiện thái độ của ông.

Học viện Lippos được coi là ngôi trường tốt, nhưng cũng có nhiều vấn đề.

Học bổng sinh nằm ở tầng thấp nhất trong chuỗi thức ăn, không ai muốn chỉ vì một người có thành tích xuất sắc - nhưng không có ưu điểm gì khác - mà đi đắc tội với người ở tầng lớp cao hơn.

Kỷ Tích Thời cũng không muốn lãng phí thời gian giải thích. Cô bị cảnh cáo một trận, nội dung đại khái là "Ếch đừng đòi ăn thịt thiên nga," bị giáo huấn rằng học bổng sinh phải cách biết tôn trọng “người khác”.

Thầy giám thị cuối cùng nói: "Em được chuyển chỗ ngồi cạnh Sở Hoài. Có những con đường tắt không dễ đi đâu, chú ý cho tôi."

Khi Kỷ Tích Thời ra khỏi văn phòng, cô có chút bất lực, không biết ai mới là người vừa cúi đầu khom lưng trước hai người kia nữa.

Nhưng... trong môi trường này, nữ chủ có thể hạnh phúc không? Cô nghĩ ngợi, vừa bước tới khúc quanh thì nghe thấy tiếng nói chuyện.

Kỷ Tích Thời nhìn thoáng qua, thấy một trong những nguyên nhân khiến mình bị xui xẻo hôm nay.

Lục Hành Dã tựa nửa người vào tường.

Vài người vây quanh anh, ngón tay anh đang xoay nhẹ một chiếc nhẫn đắt tiền, hàng mi dài rậm nửa rũ, dáng vẻ biếng nhác tùy ý.

Đám nam sinh đứng thành nửa vòng tròn, lấy anh làm trung tâm.

Họ đều đang nhìn Ôn Đại ở giữa.

"Không phải lỗi của cậu ấy," Kỷ Tích Thời lờ mờ nghe thấy giọng của Ôn Đại, nữ chủ đầy phẫn nộ: "Cậu không thể trút giận lên người vô tội."

Thiếu nữ tóc đen đang cố gắng lý luận có vẻ đã thu hút được sự chú ý của Lục Hành Dã. Anh xoay nhẫn, rồi nắm vào lòng bàn tay.

Kỷ Tích Thời đứng nhìn một lúc.

Cô suy nghĩ giây lát, quyết định tạm thời không quấy rầy cuộc “giao lưu” giữa nữ chủ với ứng viên nam chủ.

*

Sau khi trở về lớp, Kỷ Tích Thời không thấy Lục Hành Dã và Sở Hoài đâu.

Họ là S cấp, có thể coi ở trường như ở nhà, muốn làm gì thì làm.

Ôn Đại cũng nghỉ học cả ngày.

Có lẽ vì Ôn Đại là nữ chủ, không giáo viên nào truy cứu việc cô đi đâu.

Kỷ Tích Thời nghĩ nữ chủ chắc đang bắt đầu tiếp xúc với nam chủ, cô không rối rắm nhiều, yên lặng trải qua ngày đầu tiên tại trường.

Mấy ngày đi học không thể làm thêm, nhưng Kỷ Tích Thời không có tiền trả phí ký túc xá của Lippos, phải đăng ký học ngoại trú.

Ôn Đại là học sinh nội trú, cô đứng đầu toàn thành phố, được miễn cả học phí và phí ký túc xá.

Sau một ngày mệt mỏi ở trường, Kỷ Tích Thời làm xong bài tập, ngồi bên bàn lướt UI.

Ban đầu cô định xem có quy tắc ngầm nào không để giúp Ôn Đại tránh né, nhưng càng lướt, nét mặt Kỷ Tích Thời càng phức tạp.

"Tây Sâm... lại đây một chút."

Hệ thống của cô là một con mèo rừng Siberia, bình thường Kỷ Tích Thời đều gọi thẳng như vậy.

Tây Sớm thanh thoát bước tới, ngồi xổm xuống cạnh tay Kỷ Tích Thời: “Có chuyện gì vậy? Nhiệm vụ chắc không khó hoàn thành đâu nhỉ?”

Nó đã lo lắng cả đêm, đọc liền hơn năm mươi cuốn tiểu thuyết, cuối cùng nhận ra rằng — chỉ là một bộ Mary Sue học đường điển hình thôi, viết đi viết lại cũng chỉ có bấy nhiêu tình tiết quen thuộc, chỉ cần khiến nữ chủ nhận ra tình cảm thật sự của mình là được.

Dáng vẻ nắm chắc của nó khiến Kỷ Tích Thời có chút bận tâm về số phận của mình.

Cô thở dài: “Làm ký chủ của cậu, đây cũng là một phần không thể thiếu trong tiểu thuyết mary sue sao?”

Tây Sâm nghiêng đầu: “Cái gì cơ?”

Kỷ Tích Thời xoay màn hình điện thoại về phía nó, trên màn hình là hai bức ảnh.

Một bức là cảnh đối đầu giữa Lục Hoành Dã và Ôn Đại, vẻ tuấn mỹ của nam thần và vẻ xinh đẹp của nữ chủ thật sự mãn nhãn; bức còn lại là Kỷ Tích Thời và Sở Hoài.

Tây Sâm nhìn một lúc, bối rối hỏi: “Sao vậy? Cô thích nam chủ rồi à?”

Kỷ Tích Thời lướt ngón tay trên màn hình làm hiện ra dòng chữ lớn màu đỏ được in đậm bên dưới.

“Đây là lệnh truy nã của học sinh trường Lippos.” Kỷ Tích Thời thở dài não nề, “Nói đơn giản thì, bây giờ ở trường ai cũng có thể bắt nạt chúng ta.”

---

Thực sự thì ban đầu mình không thích bộ này, nhưng ko biết sao lại cứ đọc tiếp mà không drop.

Dần dần càng lúc càng thích nữ chính. Nữ chính (Kỷ Tích Thời) thực sự rất thiện lương và kiên cường.

Mình sẽ không nói nhiều, mọi người hãy tự đọc để có cảm nhận của riêng mình nha.

Hi vọng mọi người cũng sẽ thích bộ truyện này giống như mình. Vì rất thích nó, mình sẽ cố gắng edit chỉn chu nhất có thể. Mỗi ngày cố định 2 chương, có thể nhiều hơn nếu mình có mood.

Follow và đề cử cho mình nha. Cheers ~