Cuộc diễu hành xe hoa rất náo nhiệt, muốn tìm người trong đám đông thế này không khác nào mò kim đáy biển.
Sở Hoài rõ ràng biết vị trí của Ôn Đại, nhưng sau khi nói gì đó với Kỷ Tích Thời, anh dẫn cô đi về phía tháp chuông ở trung tâm quảng trường.
Ôn Đại cao hơn Kỷ Tích Thời nên có tầm nhìn rộng hơn, từ xa đã thấy Sở Hoài đưa Kỷ Tích Thời đi.
Cô không thể vượt qua con đường diễu hành tới chỗ Kỷ Tích Thời.
Ôn Đại có chút lo lắng.
Ánh mắt Sở Hoài nhìn Kỷ Tích Thời không hề trong sáng, tính công kích chiếm hữu quá mạnh, luôn vô tình khiến Ôn Đại cảm thấy không thoải mái.
Diệp Vân Chi bị dòng người đẩy đến bên cạnh Ôn Đại, chị thở phào nhẹ nhõm, nhìn theo ánh mắt của Ôn Đại về phía trước.
Diệp Vân Chi cũng thấy hai người kia đang dần rời khỏi khu vực diễu hành.
Chị ta suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Học muội, chị đi cùng em nhé?”
Ôn Đại vừa lịch sự trả lời “được” đã nghe thấy câu tiếp theo: “Thật là… sao em ấy có thể dẫn Sở Hoài đi mà bỏ em lại chứ?”
Ôn Đại nhíu mày.
Diệp Vân Chi tự thấy mình lỡ lời, chị che miệng, ngại ngùng chuyển chủ đề: “Nhưng đừng lo, đợi đoàn xe hoa này qua mọi người sẽ dần tản đi, hội học sinh giữ trật tự rất tốt.”
Ôn Đại “ừ” một tiếng, quay đầu đi, không nói gì thêm.
Lúc này, Kỷ Tích Thời đang trong vô cùng lúng túng trên tháp chuông.
Bởi vì Sở Hoài vừa hỏi: “Vậy cậu định giúp tôi thế nào?”
Kỷ Tích Thời rút tay lại, xoắn xuýt: “Để mình nghĩ… dù sao tiếp xúc nhiều hơn một chút là được, đúng không?”
Thật ra mấy chuyện yêu đương này Kỷ Tích Thời cũng không có kinh nghiệm. Dù kiếp trước hay kiếp này, cô luôn dành nhiều thời gian vào những việc khác hơn.
Sở Hoài: “Ừ, nhưng chúng ta không có nhiều cơ hội tiếp xúc.”
Kỷ Tích Thời: “A! Cơ hội là phải tự tạo ra chứ!”
Nhưng cũng không thể quá cố ý, Kỷ Tích Thời nghĩ thầm đợi về nhà hỏi Tây Sâm thử xem có sách nào giúp cô trau dồi thêm không.
Sở Hoài thuận tay ra hiệu Kỷ Tích Thời đưa điện thoại của cô cho anh: “Trao đổi thông tin liên lạc.”
Kỷ Tích Thời mở khóa vân tay, đưa điện thoại không chút đề phòng, hành động vô thức thể hiện sự tin tưởng.
Sở Hoài: “...”
Anh nhận điện thoại, khóe môi khẽ nhếch lên.
Kỷ Tích Thời đứng kế bên, nhìn anh mở danh bạ của mình.
Vòng giao tiếp của cô không lớn lắm, ngoài một vài bạn học cấp hai, cộng thêm một số người cần liên lạc khi làm part-time, thì chỉ có số của mẹ cô.
Sở Hoài nhập số điện thoại của mình: “Có thể kết bạn trên UI không?”
Kỷ Tích Thời gật đầu.
Cuộc diễu hành sắp kết thúc, âm thanh náo nhiệt bên dưới tháp chuông dần lắng xuống, Kỷ Tích Thời lấy lại điện thoại.
Cô nói muốn tự mình xuống dưới, Sở Hoài im lặng một chút, không từ chối.
Hôm nay đã trao đổi thông tin liên lạc, không thể thúc đẩy nhanh quá… dễ khiến người bỏ chạy.
Không khí trên tháp chuông hơi lạnh, ánh mắt Sở Hoài dõi theo Kỷ Tích Thời, đám đông bên ngoài đã thưa đi khá nhiều, cô nhanh chóng tìm thấy vị trí của Ôn Đại, vui vẻ chạy đến bên cô ấy.
Sở Hoài mím môi, đôi mắt nhạt màu tràn ngập cảm giác chua xót.
Càng tiếp xúc nhiều với Kỷ Tích Thời, những ký ức về tương lai càng trở nên rõ ràng hơn.
Những gì đám đàn anh vừa rồi khıêυ khí©h không sai.
Nếu để mặc cuộc phản loạn ở Atlan tiếp diễn, Sở Hoài sẽ có một năm rưỡi vô cùng yếu thế. Thân phận cấp S bị tước bỏ, gần như ai ở Lippos cũng có thể dẫm lên anh, người duy nhất sẵn lòng ở cạnh anh chỉ có…
Một loạt ký ức ùa vào trong đầu, Sở Hoài bỗng thấy thái dương đau nhói, anh lập tức vịn lan can để giữ thăng bằng.
Đợi cơn đau dịu lại, Sở Hoài ngẩng đầu lên, Kỷ Tích Thời và Ôn Đại đã biến mất khỏi tầm mắt.
Sau khi lễ tuyển dụng câu lạc bộ kết thúc, lớp có hai học sinh đột ngột làm thủ tục chuyển trường.
Bạn học mới chưa kịp có tình cảm, Kỷ Tích Thời cũng không mấy bận tâm.
Trong khoảng thời gian này, Lục Hành Dã không đến lớp, còn mối quan hệ giữa Sở Hoài và Ôn Đại cũng không tiến triển gì, Kỷ Tích Thời có chút lo lắng.
Cả hai người họ quá xa lạ với nhau, ngồi đó trông chẳng khác nào hai bức tượng băng.
Tây Sâm nói không cần phải vội, tình cảm cần bồi đắp từng chút một, dù sao đây cũng là một nhiệm vụ dài hơi.
Kỷ Tích Thời lập tức bị thuyết phục.
Quan hệ giữa cô với Ôn Đại rất tốt, nhưng không phải lúc nào cũng đi cùng nhau, chẳng hạn Ôn Đại ở ký túc xá còn Kỷ Tích Thời học ngoại trú.
Hôm nay cô nán lại trường lâu hơn một chút để đọc sách, đến lúc ra về thì sân trường chỉ còn lưa thưa một vài người.
Mặt trời đã lặn, mặt trăng đã nhô lên non nửa, chỗ dựng xe đạp vắng tanh.
Kỷ Tích Thời vừa cúi xuống mở khóa thì cổ áo bị ai đó nắm lấy.