Đừng nói là Lạc Dịch mắc bệnh sinh lý — không chịu được kí©h thí©ɧ mạnh gì đó nha, nếu vậy cô mang trọng tội rồi.
Khoảng cách gần hơn, lời vừa thốt ra, tim Lạc Dịch càng mất kiểm soát. Cậu chỉ vào bàn tay che miệng mình, ra hiệu cô mau rời khỏi.
Kỷ Tích Thời chớp mắt định rời đi, đột nhiên cảm thấy cổ áo bị kéo lại, Sở Hoài nhẹ nhàng túm cô ra khỏi người Lạc Dịch.
Anh cao hơn Kỷ Tích Thời nhiều, nhấc cô lên vô cùng dễ dàng.
Lạc Dịch vừa mới thở phào, nhưng ngước mắt lên thấy biểu cảm của Sở Hoài thì cả người cứng đờ: “Anh Hoài…”
Trong ký ức của cậu, Sở Hoài luôn rất ít thể hiện cảm xúc, tuyệt đối chưa bao giờ có ánh mắt u ám như muốn lột da cậu ra thế này.
Kỷ Tích Thời vùng vẫy mấy cái không thành công, đổi chiến thuật ngước lên: “Tôi muốn xuống.”
Sở Hoài mặt không biểu cảm xoay sang cô.
Kỷ Tích Thời chắp tay: “Làm ơn mà!”
Lạc Dịch kinh ngạc phát hiện, Kỷ Tích Thời vừa nói vậy, áp suất thấp quanh Sở Hoài thật sự giảm đi một chút, dù liếc nhìn cậu vẫn không mấy thân thiện.
Kỷ Tích Thời được thả xuống.
Vừa chạm đất, cô nhanh nhẹn trốn sau lưng Ôn Đại.
Lần này đến lượt cô kiểm tra xem Ôn Đại có bị thương không —không những không bị, mà đồng phục cũng không mấy xộc xệch.
Kỷ Tích Thời tò mò: “Cậu từng học võ hay gì đó à?”
Ôn Đại nhìn phía trước, ẩn ý: “Ừm. Lần sau có ai quấy rầy cậu, nói với mình.”
Lạc Dịch giơ tay: “Tôi thề tôi không làm gì cả.”
Kỷ Tích Thời thò đầu ra từ sau vai Ôn Đại, đối diện ánh mắt đầy oán trách của Lạc Dịch truyền tới, cô lè lưỡi, lảng đi.
Lạc Dịch vốn đang phẫn nộ, thấy cô như vậy lại cuống quít nhìn sang chỗ khác như bị bỏng.
Hành động của họ đương nhiên cũng rơi vào mắt người khác, Sở Hoài siết chặt tay, gân xanh hằn lên, cảm xúc bị kìm nén gần như đã tới giới hạn.
Sở Hoài nói: “Tôi từng cảnh cáo Lục Hành rồi, đừng lại gần cô ấy.”
Lạc Dịch lưỡng lự nặn ra một câu: “Khụ khụ… thực ra không liên quan gì đến Hành Thiếu.”
Ánh mắt liếc ngang liếc dọc, nói dối.
Ôn Đại nắm tay Kỷ Tích Thời.
Bất kể là Sở Hoài hay Lạc Dịch cô đều không có hứng thú, cô dịu dàng hỏi Kỷ Tích Thời: "Đã ra ngoài đủ lâu rồi, có quay lại học không?"
Nhưng Sở Hoài lại ngắt lời: "Đợi đã."
Ôn Đại đáp: "Chúng tôi không có nghĩa vụ phải đợi."
Kỷ Tích Thời đột nhiên cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ trở nên căng thẳng, có chút kỳ quặc, cô nhìn trái nhìn phải rồi thì thầm: "Nếu không mình chờ một lát?"
Ôn Đại đẩy nhẹ vai Kỷ Tích Thời: "Được rồi… cậu đi trước đợi mình, mình đến ngay."
…
Sau khi Ôn Đại quay lại, họ không chờ Sở Hoài.
Lạc Dịch cũng không đi theo.
Vẻ mặt Ôn Đại rất thoải mái, Kỷ Tích Thời nghĩ chắc không có vấn đề gì, tâm trạng cũng dần thả lỏng.
Ôn Đại kéo Kỷ Tích Thời trở lại trường bắn, ra hiệu cho huấn luyện viên rồi tập trung chỉ dạy cô.
Kỹ năng bắn súng của Ôn Đại giỏi đến mức khiến mấy huấn luyện viên cùng ngạc nhiên. Khi tiết học kết thúc, cô được mời lên làm mẫu hướng dẫn. Huấn luyện viên có lẽ không chú ý đến thông tin trên UI, không biết có bao nhiêu người thấy xấu hổ.
Kỷ Tích Thời đứng sau đám đông.
Cô nhìn lên màn hình phía trên, thành tích vòng 10 liên tục xuất hiện, gật đầu hài lòng.
Nữ chủ đúng là khác biệt, cô nghĩ thầm, cận chiến tầm xa đều giỏi, còn ai vừa có thể quật ngã đối thủ vừa bắn súng chuẩn xác như thế?
Cô vui vẻ nhìn màn hình, bỗng có vài người tiến lại gần.
Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, họ hùng hổ đi thẳng đến chỗ Kỷ Tích Thời.
Kỷ Tích Thời cảm thấy người đi đầu có chút quen mặt, hình như lúc nãy ở nhà kho cô đã gặp, kiểu tóc rất giống.
Nhóm người này toàn thân đều toát khí chất "ta đây rất cao quý," đa phần là cấp A, môi trường quen thuộc ở đây khiến các thiếu gia tiểu thư thấy rất thư thái thành thạo.
Kỷ Tích Thời không muốn dính dáng gì đến họ, huống hồ lúc nãy họ còn đe dọa Ôn Đại.
Nhắm vào Ôn Đại chính là nhắm vào cô!
Kỷ Tích Thời không nhìn ai, lặng lẽ lách qua phía trước, định đổi góc xem tiếp.
"Này, cậu kia." Chu Thi Vũ bỗng gọi cô lại, "Chúng ta làm giao dịch."
Cô ta hùng hổ, dừng chân lại cũng không ôn hòa bao nhiêu, nói giao dịch nhưng càng giống ra lệnh hơn.
"Cậu làm việc cho tôi, tôi sẽ bảo người gạch tên cậu khỏi lệnh truy nã, thế nào?"