Chương trình học của Lippos được thiết kế gần giống đại học hơn so với trường trung học thông thường.
Các môn học bắt buộc được học tại lớp cố định, còn những môn tự chọn phải đến các địa điểm chuyên biệt, cần dự phòng thời gian để di chuyển đến nơi học tiếp theo.
Ở góc tây bắc khuôn viên là sân bắn dành cho môn bắn súng.
Ánh nắng chiếu xuống cỏ xanh, những giọt nước lấp lánh đọng trên ngọn cỏ.
Môn tự chọn có cả khối 10 và 11, khoảng hơn sáu mươi người đang tụ tập tại đây.
Khu vực nghỉ ngơi riêng trên tầng hai có vài học sinh đang đứng sau cửa sổ chống đạn trong suốt, ở giữa là một cô gái với mái tóc xoăn dài gợn sóng.
Khuôn mặt xinh đẹp quý khí, đồng phục đã được chỉnh sửa để ôm sát dáng người. Hoa tai, dây chuyền và các phụ kiện khác đều là phiên bản giới hạn bán theo mùa.
Cô gái khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Kỷ Tích Thời và Ôn Đại vừa bước vào sân.
Phía sau là một cậu trai ngồi tựa lưng thoải mái nói: “Chính là hai người đó, trên UI đã ầm ĩ cả lên… Nhưng mà tôi thấy chỉ là học bổng sinh thôi, Thi Vũ, chúng ta đâu cần phải để ý.”
Chu Thi Vũ rất ác cảm với Ôn Đại, hoàn toàn phớt lờ Kỷ Tích Thời, giọng điệu không mấy thân thiện: “Bọn họ vừa bước ra từ biệt thự đó hả?”
Chàng trai bên cạnh có vẻ thích thú: “Đúng vậy, nghe nói Sở Hoài đã bế công chúa vào đó, lúc ấy Hành thiếu cũng đang ở trong biệt thự. Tô Nghiên giờ chắc đang phát điên.”
Nữ sinh bên cạnh đảo mắt, thúc khuỷu tay vào cậu ta: “Đừng nói nữa, Hành thiếu nhất định cũng bị quấn lên rồi. Mấy đứa học bổng sinh này lúc nào cũng muốn làm cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.”
“Haha, nhưng mà có một người nhìn cũng khá đẹp đó chứ.”
“Đúng đúng, tôi thấy mắt nhìn của Hành thiếu tốt hơn Sở Hoài nhiều.”
Bọn họ cười ầm ĩ, giọng điệu đánh giá học bổng sinh chẳng khác nào đang bình phẩm chất lượng một miếng bánh.
“Câm miệng.” Chu Thi Vũ lạnh giọng quát.
Cô thầm yêu Lục Hành Dã đã nhiều năm, dù biết anh không dễ động lòng, nhưng vẫn không thể chịu được việc một học bổng sinh tầm thường lại dính dáng đến thiên chi kiêu tử như anh.
(*thiên chi kiêu tử: con cưng của trời) Đó là làm bẩn Lục Hành Dã.
Những lời đùa cợt kia cũng thế.
Gia thế của Chu Thi Vũ rất tốt, dù không đủ tiêu chuẩn lên cấp S nhưng cũng đã đứng đầu trong cấp A. Cô vừa nổi giận, những người phía sau lập tức im bặt.
“Xuống thôi.” Thấy Sở Hoài đến muộn, Chu Thi Vũ mới quay lưng rời khỏi cửa kính. “Trước khi Tô Nghiên quay lại, phải để cho bọn chúng biết ai mới là người có tiếng nói ở đây.”
*
Kỷ Tích Thời không ngờ môn Ôn Đại chọn lại là bắn súng.
Kỷ Tích Thời hơi choáng váng đi theo cô đến nơi học, suốt chặng đường họ nhận được vô số ánh mắt dò xét kín đáo từ các học sinh khác.
Cả hai đều cảm nhận được áp lực từ “lệnh truy nã.” Không cần xem khu ẩn danh trên UI cũng có thể tưởng tượng ra cuộc thảo luận đang ác liệt thế nào.
Nhưng Kỷ Tích Thời không quá lo lắng, dù sao cô cũng không thể để Ôn Đại đối mặt một mình.
Sân bắn rộng đến dọa người, một số giáo viên phụ trách đang kiểm tra trang bị, vài nhóm học sinh tụ tập trò chuyện.
Trang bị là súng mô phỏng đúng kích thước thực tế, đạn đặc biệt khi bắn trúng sẽ không gây chết người nhưng nghe nói rất rất đau.
Thật ra, Sở Hoài không đăng ký lớp này.
Học sinh cấp S không cần chọn môn, muốn học môn nào thì học, nhưng lúc di chuyển xuống sân bắn họ tách nhau ra.
Bởi vì Ôn Đại nói tốt nhất họ nên giữ khoảng cách, nếu không lại bị chụp hình đăng lên UI, gây rắc rối không cần thiết.
Rất rõ ràng, thái độ xa cách “chúng tôi không thân.”
Kỷ Tích Thời nghĩ Ôn Đại mới chỉ quen Sở Hoài hai ngày, như vậy cũng bình thường, khoảng cách xã giao phải thu hẹp dần dần, không thể vội.
Cô cũng gật đầu đồng tình với ý kiến của Ôn Đại.
Thiếu niên tóc đen mắt xanh cụp mắt, anh mím môi, đứng đó trông như cún con bị mắc mưa.
Kỷ Tích Thời nhìn, lòng đồng cảm dâng lên — bị từ chối, lại còn không biết bày tỏ thế nào, thật đáng thương!
Cô kéo nhẹ tay áo Ôn Đại, khẽ nói: “Thật ra Sở Hoài cũng tốt mà.”
Không ra vẻ kiêu ngạo của cấp S, đối xử với người khác cũng chu đáo, dù có thể che giấu vài bí mật, nhưng thời nay làm nam chính tiểu thuyết sao có thể không có bí mật được?
Ôn Đại nghiêng đầu: “...Cậu thấy cậu ta thế nào?”
Kỷ Tích Thời nhận xét khách quan: “Vừa tốt vừa đẹp trai.” Dù gì cậu cũng đã cứu cô trong khi mọi người xung quanh đều thờ ơ.
“Có lẽ hơi hướng nội? Nhưng như vậy cũng rất chững chạc.”
Ôn Đại dừng một lúc, ánh mắt thoáng chút phức tạp: “...Ừ, có thể. Nhưng mình nghĩ cậu vẫn tốt hơn cậu ta.”
Lời của Ôn Đại khiến Kỷ Tích Thời hơi ngại ngùng, cô cười khúc khích.
Các thầy giáo đã chuẩn bị xong, bước đến trước mặt các học sinh.
Tiếng ồn ào vang lên, đám đông bị tách ra như Moses rẽ biển, vài người mặc đồng phục thêu chỉ xanh bước đi giữa dòng người. Người đi đầu liếc nhìn Ôn Đại từ xa rồi thu ánh mắt lại một cách kín đáo, tiếp tục tiến lên trước.
(*Moses rẽ biển: truyền thuyết trong Kinh Thánh, Moses được Thiên Chúa ban năng lực rẽ dọc nước biển.) Kỷ Tích Thời không nhìn thấy rõ: "Thật phô trương."
Ôn Đại không hứng thú: "Nhàm chán, trẻ con.”
Kỷ Tích Thời thấy Ôn Đại nói có lý.
Mặc dù học bổng sinh không có địa vị cao ở Lippos, nhưng một khi đã vào được ngôi trường này, tầm nhìn của họ chắc chắn cũng sẽ mở rộng trên mọi phương diện.
Có vài người đã học bắn súng từ nhỏ, dạy lại từ đầu là lãng phí thời gian, mỗi người được phép thử ba lần, sau đó sẽ được phân ra: người mới ở bên trái, người có kinh nghiệm ở bên phải.
Sở Hoài thử trước.
Huấn luyện viên nhận ra cậu, trêu đùa: "Tôi nhớ vài năm trước cậu từng đoạt huy chương vàng giải bắn súng quốc tế đúng không?"
Chàng trai không đáp.
Anh đứng thẳng, giơ súng, ngắm bắn, bóp cò.
Tư thế của anh vững chãi, chỉ đứng thôi đã như một bức tranh. Khi hạ súng, anh vô thức tìm kiếm bóng dáng ai đó giữa đám đông, nhưng lại thấy Kỷ Tích Thời đang nhìn sang hướng khác.