Editor: Sweetie_Daisy (Ninh) Cả căn phòng chỉ còn lại một mình cô, hắn đi rồi đáng ra cô phải cảm thấy thở phào nhẹ nhõm mới đúng chứ, vì sao trong lòng lại khó chịu như vậy.
Nhiễm Thất mở mắt ra, cố nén sự đau nhức muốn xuống giường. Nhìn thấy một thân áo tắm ở chiếc ghế sa lon bên cạnh, cũng mặc kệ hắn có mặc qua hay không, trực tiếp choàng lên người.
Cô gian nan mà đi đến mở cửa, cửa mở không được, xem ra vẫn là bị khóa.
Nhiễm Thất tự giễu cười cười, tình trạng hiện tại của cô ở đây, muốn đi cũng đi không được đó —— Trước đó chưa nói tới thân thể của cô không được khỏe, huống chi căn phòng này ngay cả một bộ quần áo có thể mặc cũng không có.
Cô cởϊ áσ tắm trong phòng tắm ra, bên trong phòng tắm xa hoa có một mặt tường được khảm hoàn toàn bằng kính thật to lớn ở trong.
Trong gương. cô gái toàn thân hiện lên đầy vết hôn xanh tím, thậm chí ngay cả trên bàn chân trắng nõn cũng rậm rạp những dấu vết chằng chịt. Về phần cái chỗ kia, cô không nhìn cũng biết nó thảm thiết như thế nào.
Bên trong bồn tắm lớn sớm đã được chuẩn bị nước, bởi vì là một bồn tắm trí tuệ nhân tạo, nước ấm đã được ổn định thật tốt, cho nên nhiệt độ bây giờ cũng không quá lạnh.
Nhiễm Thất nằm trong bồn tắm, đột nhiên lại cảm thấy đầu có chút đau đớn, cả người mơ màng, mà ngay cả hệ thống nhiều lần gọi cô cô đều không nghe.
Cô nhíu nhíu mày, là ngâm quá lâu nên bị cảm sao?
Cô sờ trán, lại không cảm thấy nóng, vậy hẳn là không có phát sốt! Nhưng đầu ẩn ẩn đau là như thế nào?
Làm đến bệnh ư?
Lúc Nhiễm Thất đã thay xong áo tắm, thời điểm muốn ra khỏi phòng tắm, cô đột nhiên cảm thấy đầu đau nhức kịch liệt, tiếp đến, cả người đều hôn mê bất tỉnh.
...
Không biết qua bao lâu, Nhiễm Thất nằm rạp trên mặt đất ngất đi mới mơ mơ màng màng bị hệ thống đánh thức. Trời đã rất tối, Thẩm Mặc Hiên còn chưa trở về.
Cả căn phòng tắm đều tối đen như mực, lại khiến cho lòng người vô cùng sợ hãi.
Cũng đúng, có người đẹp chờ, hắn quản cô làm gì nữa, về sớm mới có vấn đề đó!
Hắn làm tất cả đối với cô bởi vì hắn không cam lòng! Dù sao một người kiêu ngạo như hắn, có lẽ là lần đầu bị đá, cảm thấy không còn mặt mũi, mới dùng loại phương thức này để báo thù!
Nhiễm Thất cười tự giễu, cô đột nhiên cảm thấy mình rất thê lương, nếu như vừa nãy cô phát sốt, sợ là chết cũng không có ai biết rõ. Tự gây nghiệt ư? Có lẽ là vậy!
Hệ thống: "Kí chủ, cô thấy sao rồi, vừa nãy ngất đi lâu như vậy, tôi gọi thế nào cô cũng không tỉnh!"
Nhiễm Thất chậm chạp trừng mắt nhìn, như là mới hồi phục tinh thần lại, nhàn nhạt trả lời: "Ta không sao."
Hệ thống: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi cho rằng..."
Nhiễm Thất nằm trên giường, mệt mỏi nhắm mắt lại, cũng không trả lời nó.
Cô muốn suy nghĩ thật kỹ kế tiếp nên làm thế nào để rời đi, nếu như cái đoạn tình cảm này làm cho cô áp lực khó chịu như vậy, cô sẽ quả quyết lựa chọn buông bỏ, buông bỏ, có lẽ cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm đâu. Cô sao lại muốn khổ, muốn khó xử chính mình chứ.
Cô chỉ may mắn bản thân không có hãm vào quá sâu.
Thời điểm cô từ từ nhắm hai mắt suy tư, đột nhiên một tiếng chuông điện thoại từ căn phòng hẻo lánh nào đó vang lên.
Từng tiếng chuông du dương, vào những ngày thường còn không biết có cái gì không. Nhưng hiện tại trong phòng cũng không mở đèn, lại đột nhiên vang lên một tiếng chuông như vậy, người nhát gan có khả năng sớm đã nghĩ đến cái gì kỳ quái rồi. Nhưng may mắn Nhiễm Thất không sợ ma cũng không sợ tối.
Cô xuống giường, nhờ vào ánh trăng, men theo nguồn sáng của chiếc điện thoại để bàn, đứng trước điệnt hoại cũng có ý định nghe ngay máy lập tức.
Cô không biết mình có nên nghe máy hay không, là Thẩm Mặc Hiên tìm cô?
Nếu như không phải là như vậy thì sao? Nếu như là tìm Thẩm Mặc Hiên, mà cô lại nghe máy sẽ không tạo nên hiểu lầm gì không cần thiết chứ, đến lúc đó chính mình nên trả lời như thế nào?
Điện thoại sẽ lập tức bị ngắt máy, trước một khắc khi ngắt máy, Nhiễm Thất tuy rằng do dự, nhưng cuối cùng vẫn bắt đầu...nghe.
Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi! Muốn giải thích thì Thẩm Mặc Hiên đi giải thích! Hắn đã đối với cô như thế rồi, cô sao còn muốn vì hắn mà nghĩ nhiều như vậy nữa!
Điện thoại nối đầu dây, bên trong lập tức truyền đến một giọng nữ rất quen thuộc, trẻ trung có sức sống, giống y đúc giọng nói ban sáng trong điện thoại di động của Thẩm Mặc Hiên nghe được.
So với giọng nói ôn nhu buổi sáng không có giống nhau như vậy nha, lúc này, ngữ khí của cô ta chứa sự chất vấn dày đặc: "Cô là ai? Cô cùng Hiên có quan hệ gì?"