Chương 4

Mấy tuần sau đó, sức khỏe Lục Thần đã tốt hơn, hắn liền nói với Tần Nam muốn dọn về nhà của mình. Tần Nam cũng không ngăn cản dù sao hảo cảm độ đã rất cao rồi hắn không cần suốt ngày ở trước mặt Lục Thần xóat cảm giác tồn tại.

Hôm nay vừa bước vào lớp, hắn đã cảm thấy có chút kì lạ. Lục Thần rõ ràng ngồi bàn cuối cạnh cửa sổ từ khi nào đã chuyển lên bàn hai phía sau hắn chứ.

Nhưng ngay sau khi nhìn thấy khuôn mặt xanh mét cắt không còn giọt máu của bạn học đồng xấu số nào đó. Tần Nam liền lập tức hiểu ra sự tình, hắn liền ngồi vào bàn học vừa trách móc lục thần:

«tiểu Thần, ngươi không nên như vậy, xem hắn bị ngươi dọa đến mặt không còn chút máu kìa»

Lục Thần lại bày ra bộ mặt uỷ khuất vô cùng đáp:

«ta cái gì cũng chưa làm a, chỉ hỏi hắn có thể đổi chỗ cho ta không thôi, là hắn quá nhát gan thôi»

Tần Nam nhìn bộ dạng cún con ủy khuất đó không nhịn được bật cười:

« được rồi được rồi, coi như ngươi vô tội đừng bày ra cái vẻ mặt «người ta rất uỷ khuất» đó, ta chỉ mới vừa ăn sáng thôi a»

Hai ngươi nói chuyện rất ăn ý và hài hòa không hề để ý rằng cả lớp đều đang đứng hình, mặt mày xanh mét nhìn Tần Nam với Lục Thần như sinh vật lạ.

Sau đó cả trường đều loan tin đại thiếu gia Tần Nam thế nhưng lại chơi thân với xã hội đen Lục Thần.

Tuy nhận được nhiều ánh mắt soi moi song tình cảm của bọn họ vẫn rất tốt, Tần Nam vẫn đến nhà Lục Thần dạy kèm cho hắn. Bọn họ vẫn vui vẻ trò chuyện với nhau như những người bạn thân bình thường. Tần Nam cảm thấy như hiện tại tiến triển rất tốt không có gì đáng phải lo ngại.

«tiểu Nam tiểu Nam »

Đang mông lung suy nghĩ nghe tiếng người gọi mình, Tần Nam giật mình định thần lại thì thấy Lục Thần đứng trước mặt mình

«a tiểu thần có chuyện gì sao?»

Lục Thần quan tâm hỏi:

«ngươi làm sao vậy, tự nhiên lại ngẩn người, có chuyện gì sao?»

«không, chỉ là dạo này mọi người cứ nhìn chằm chằm chúng ta, cảm thấy không thoải mái lắm»

Tần Nam giả vờ phiền muộn nói, Lục Thần nghe vậy liền khựng lại. Hắn biết lý do tại sao bọn họ lại như vậy.......

Chẳng lẽ tiểu Nam cũng giống như bọn họ........vì thân phận hắn mà xa lánh hắn sao.

Nhìn thấy vẻ lo lắng bị ghét bỏ của Lục Thần, Tần Nam bỗng bật cười, xoa nhẹ đầu nam chủ ôn nhu nói:

«ngươi đừng hiểu lầm, ta không để ý mấy lời đồn nhảm nhí đó đâu. Chỉ cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chăm chăm thôi, đừng làm ra bộ dạng như bị bỏ rơi vậy»

Lời trấn an của Tần Nam khiến Lục Thần bình tâm lại. Cũng đúng nếu tiểu Nam để ý những lời đồn đó thì đêm hôm đó đã không cứu hắn. Còn về phần ai tung tin đồn tạm thời hắn sẽ điều tra sau.

ding hảo cảm độ +5

Tần Nam nhìn con số 80 trên điểm hảo cảm. Bỗng nhiên hắn cảm thấy mình rất có năng khiếu diễn xuất a, biết vậy hắn đã đi thi vào trường diễn xuất. Không biết chừng lúc này đã được vinh danh ảnh đế rồi cũng nên, thật là đáng tiếc mà.

Từ hôm đó không ai dám lại nhìn chăm chăm bọn họ bởi sẽ nhận được ánh mắt cảnh cáo sắc lẻm của Lục Thần.

Nhưng Lục Thần lại có chuyện không vui bởi vì gần đây tiểu Nam thường bỏ mặc hắn. Giống như lúc này đây, Lục Thần sắp xếp lại cặp táp vừa thuận miệng hỏi Tần Nam:

«hôm nay ngươi đến nhà ta dạy kèm được chứ?»

liền nhận được ngay lời từ chối khéo của Tần Nam:

«xin lỗi tiểu Thần, có lẽ mấy ngày tiếp đến ta sẽ không thể dạy kèm cho ngươi được. Buổi biểu diễn sắp đến, ta cần giúp các hậu bối luyện tập.»

Sau đó liền nghe tiếng gọi nhỏ nhẹ phát ra từ ngoài cửa, một chiếc đầu nhỏ với hai bím tóc lắc lư ló ra. Không ai khác ngoài nữ chủ Lạc Tuyết của chúng ta:

«tần ca anh có ở trong đây không?»

vừa thấy Lạc Tuyết đến Tần Nam liền chạy vọt đến bên nàng niềm nở trả lời:

«anh ở đây, chúng ta mau đi thôi tiểu tuyết»

rồi kéo Lạc Tuyết đi bỏ mặc Lục Thần vẫn còn ngơ ngác ở đó. Cũng không thể trách Tần Nam a, hắn chỉ muốn hạn chế cho nữ chủ tiếp xúc với nam chủ thôi không nghĩ đến hành động của mình lại vượt quá dự đoán.......

Lục Thần nhìn bóng hình hai người nam nữ đi bên cạnh nhau, người cười người nói vui vẻ. Trong lòng bỗng dáy lên một ngọn lửa không tên, ngọn lửa đấy len lỏi khắp mọi ngóc ngách trong trái tim hắn.

Hắn tưởng kéo Tần Nam về bên cạnh hắn

tưởng muốn giết chết cô gái kia

tại sao ngươi dám chiếm đi tầm mắt hắn

tại sao ngươi dám đứng bên cạnh hắn

và......tại sao lại khiến tiểu Nam cười vui vẻ như vậy

Không ...........nụ cười của hắn chỉ nên là của ta

cô gái tiểu Tuyết kia thật làm hắn chướng mắt

hảo tưởng muốn giết cô ta........

những suy nghĩ giết chóc tàn bạo khiến Lục Thần thở dốc nặng nề...

Hắn đang suy nghĩ gì thế này? hắn đang muốn tàn sát, nhưng rõ ràng đó là chuyện hắn chán ghét nhất. Lục Thần dường như đã quên mất mục tiêu của chính mình. Hắn không muốn trở thành một tên hắc đạo lúc nào cũng nhuốm máu tanh nhưng bây giờ chính hắn lại tưởng giết người.

Điều này thật nực cười làm sao....

Lục Thần cuối cùng cũng nhận ra được rằng tình cảm cuồng nhiệt của hắn đối với tiểu Nam không đơn thuần là bằng hữu. Hắn thế nhưng lại đối với tiểu Nam có xâm chiếm dục vọng

Tần Nam là ánh mặt trời ấm áp thắp sáng cuộc đời tối tăm lạnh lẽo của hắn.

Thế nhưng hắn lại muốn độc chiếm mặt trời cho riêng mình

không muốn san sẻ cho bất kỳ ai

tiểu Nam, làm sao đây ta..........

dường như đã yêu ngươi mất rồi

Lục Thần ổn định lại tinh thần, tạm thời tuyệt đối không thể cho tiểu Nam biết điều này. Về đến nhà mình, hắn đã nhìn thấy đám thuộc hạ đang đứng trước cửa nhà.

Nhìn thấy Lục Thần bọn họ cung kính chào, một tên cầm đầu cất giọng nói máy móc:

«thiếu gia, lão đại muốn ngài trở về»

Lục Thần liếc nhìn tên vừa nói, rồi bóp cổ tên đó nâng lên không trung, lực đạo mạnh đến nỗi khiến người ta cảm tưởng bàn tay kia sẽ xuyên thẳng vào trong yết hậu của tên đó. Đợi khi nguôi ngoai cơn giận Lục Thần mới buông tay, tên cầm đầu đã ngất đi từ lúc nào không hay.

Đôi mắt xám tro lạnh như băng liếc nhìn đám thuộc hạ, tràn đầy ý vị cảnh cáo:

«tốt nhất đừng để ta thấy các ngươi xuất hiện ở đây hoặc đi theo ta lần nữa, ta sẽ không nhẹ nhàng như ngày hôm nay, về nói với ông ta đừng xen vào cuộc sống của ta.»

Đám thuộc hạ đều bị cái nhìn cảnh cáo lạnh thấu xương của hắn làm cho khiếp sợ, vội vàng trở về báo tin cho lão đại.

Lục Thần thản nhiên đi vào nhà, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng may hôm nay tiêu nam không đến nhà hắn dạy kèm. Nếu không khi nhìn thấy cảnh tượng này khẳng định sẽ xa lánh hắn. Nghĩ đến cảnh tượng tiểu Nam xa cách nhìn hắn, lục thần lại dáy lên lửa giận, hắn không thể để điều đó xảy ra.

tiểu Nam tuyệt đối không được rời xa hắn

Tần Nam lúc này đang luyện tập cùng với nữ chủ. Đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, là do ảo giác chăng.

------------- giải phân cách-------------