Chương 1-III

CHƯƠNG 1-III

Tần Nam tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong thân thể của một đứa trẻ, bàn tay trắng trẻo mềm mại khẽ dụi lấy đôi mắt nâu sáng ngời đang ngập mờ trong màn sương nước. Chưa kịp nhìn rõ được khung cảnh hiện tại khi xuyên qua thì đã bị một bàn tay mập túm lấy.

"Niệm Niệm!!! Mau đến đây xem tên quái vật kia thảm hại như thế nào!!!"

Sau đó dứt khoát bị một đứa trẻ đô con mập ú kéo vào trong đám con nít đang xúm xụp lại một góc trong sân vườn.

Chui vô được trong đám con nít, Tần Nam mới thấy được một thân ảnh đang bị vùi dập đánh đập vô cùng tàn nhẫn . Khoảng khắc khi thấy được gương mặt xinh đẹp kinh diễm của đứa trẻ đó, Tần Nam cảm tưởng như mình thấy được một vị thần cao quý của đỉnh Olympus.

Quá..... quá mức xinh đẹp

Từng đường nét trên gương mắt cho dù vẫn còn non nớt nhưng lại tinh xảo mỹ lệ tựa như điêu khắc, mỹ mạo đến động lòng người.

Làn da trắng tuyết, mái tóc đen ánh xám mượt mà rũ xuống bao phủ lấy khuôn mặt trắng sứ như hoa sữa. Đặc biệt là đôi mắt xanh lam lấp lánh sáng lên như bảo thạch tinh xảo, sự hoà quyện giữa nét bí ẩn cổ điển của phương Đông và vẻ đẹp cứng cáp hoa lệ đậm chất văn nghệ mỹ miều của phương Tây khiến cậu bé trông tựa như tiểu thiên sứ đẹp đẽ bị đày xuống ải trần gian.

Cho dù quần áo bị vấy bẩn lấm lem, trên người đầy vết trầy xước cũng không làm cách nào lu mờ đi nhan sắc tuyệt đẹp ấy, trái lại vẻ quật cường thờ ơ lạnh lùng của đứa trẻ lại khiến nó toát lên khí chất không tầm thường mang đậm hơi thở của một quý tộc cao ngạo không bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai. Trong đôi mắt băng lãnh xanh biếc như biển cả sâu thẳm ấy là uỷ khuất, cũng là kiên cường không khuất nhục.

Cho dù bị đám trẻ xúm lại đánh đập, bị ném đất đá vào người, bị chê cười chửi rủa cay nghiệt vẫn lạnh lùng không một tiếng kêu rên giống như chuyện bị bắt nạt trêu chọc là thứ chẳng đáng lưu tâm.

"Đồ quái vật!!! Mày dám trừng mắt với tao!! Đồ tạp chủng, ngoại lai gớm ghiếc!!!"

"Mau cút đi!!!! Đồ ngoại lai!! Biến khỏi nơi này!!!"

"Mày là đứa trẻ bị chúa bỏ rơi, mày không thuộc về nơi này! mau cút về nơi dơ bẩn của mày đi"

""Mày nên xuống địa ngục đi!! đồ kinh tởm!!"

Đứa trẻ to con cầm đầu bọn nhóc tì không ngừng buông ra những lời mắng chửi thậm tệ không phù hợp với lứa tuổi, tiếng chửi càng ngày càng lớn hơn, đám nhóc nhìn bộ dạng âm trầm nhẫn nhịn một chút cũng không chịu hé răng của Đế Lam mà càng thấy gai mắng không ngừng dùng những lời lẽ cùng hành động để sỉ nhục xua đuổi cùng lăng mạ đứa trẻ cùng tuổi. Không hề hay biết hành động kỳ thị của mình là cực kỳ sai trái.

Một cô gái nhỏ có khuôn mặt bầu bĩnh vô cùng khả ái bỗng xen vào đám đông, đứng chắn trước mặt cậu bé, thân thể nhỏ nhắn dũng mãnh đối chọi với đám con nít hùng hổ kia, lớn tiếng nói:"Các cậu làm gì vậy?!! không được bắt nạt cậu ấy!!"

"Dao Dao, cậu mau qua đây!! Thằng đó là quái vật, cậu nhìn mắt nó xem, hoàn toàn khác với chúng ta, bộ dạng quái dị mờ ám, tốt nhất là nên tránh xa nó ra!!"

"Các cậu thật quá đáng, cậu ấy cũng không làm gì, tại sao lại đánh cậu ấy"

"Dao Dao, nó là quái vật!!! Cậu còn bênh vực cho nó, muốn theo nó làm quái vật luôn sao!!"

"Đúng rồi đó!! Dao Dao, cậu xem nó kìa, bộ dạng kỳ kỳ quái quái không giống chúng ta chút nào! Cậu mau mau tránh xa nó ra!!"

"Tiểu Niệm, mau mau kêu Dao Dao tránh xa tên ngoại lai đó!!"

Tần Nam đang còn ngỡ ngàng trước sự xinh đẹp tuyệt mỹ của nam chính bị đám nhóc tỳ giục một cái liền giật mình hoàn hồn lại.

Xem ra lúc này là cả ba người đang ở cô nhi viện, lúc nam chính và nữ chính còn nhỏ, vì màu mắt khác biệt mà nam chính trong cô nhi viện bị bắt nạt được nữ chính cứu giúp.

Đương nhiên với nhiệm vụ là công lược nam chính nên Tần Nam sẽ không giống như trong nguyên tác hùa nhau bắt nạt nam chính làm gì cho mang tội.

Với cả truyện này đúng là bug mà

Nam chính xinh đẹp ngất ngây con gà tây như thế mà mấy đứa nhóc này cũng nỡ ra tay

Tần Nam thật khinh thường cái trò bắt nạt trẻ con này

Nghĩ vậy cậu liền ngay lập tức chạy đến chắn trước mặt Hạ Dao và Đế Lam ra vẻ hùng dũng hiên ngang xông pha chiến đấu vì công lý:"Các cậu đừng có mà quá đáng!!! Cậu ta cùng lắm chỉ là ngoại hình có chút khác biệt mà thôi!!"

Mấy đứa nhóc bắt nạt liền bị bộ dạng quyết liệt của Tần Nam làm cho hoảng hồn nhìn cậu đầy khó hiểu.

Bình thường tuy không phải Tiểu Niệm là người trực tiếp bắt nạt tên mắt xanh ngoại lai đó nhưng cũng ngắm ngầm cho qua hành vi bắt nạt của bọn họ chỉ thản nhiên đứng xem cuộc vui.

Thế mà lần này lại đứng ra bênh vực tên quái thai đó

Tên nhóc cao to cầm đầu bọn bắt nạt là Tuân Tử, thấy Tần Nam đứng về phía Hạ Dao cùng tên kia liền thập phần bất mãn, phẫn nộ quát lớn:"Tiểu Niệm!!! Ngươi mà không qua đây! Sau này chúng ta liền không thèm chơi với ngươi nữa!! Ngươi muốn cùng tên quái thái đó chịu bắt nạt đi!!!"

Tiểu Niệm hình như là tên của Cố Từ khi còn ở cô nhi viện, mọi người ở đây đều rất yêu quý cậu, bởi lẽ cậu thật sự là một cậu bé xinh đẹp.

Không phải kiểu xinh đẹp xuất thần đem lại cho người ta cảm giác áp đảo phục tùng cùng lãnh khiết như hồ sâu của Đế Lam, thân xác này của Tần Nam đẹp theo kiểu nhu hoà trong sáng mang lại thiện cảm vô chí với đối phương, vừa có nét cứng rắn lại vừa nhu hoà khiến mọi người sinh ra ý muốn bảo hộ cũng không nhịn được đối với cậu tỏ ra thân mật gần gũi.

Đám trẻ thì lại càng đơn giản, chỉ dựa vào mỹ mạo của cậu liền trở thành đối tượng được nghênh đón nhiệt liệt.

Nhưng mà cậu đột nhiên tỏ thái độ cương quyết gay gắt phân rõ chí tuyến như vậy, bọn nhóc nhỏ liền cho rằng cậu phản bội bọn họ, căn bản chính là đang muốn cậu quay đầu trở về hoặc là chọn lựa chịu chung số phận với cái tên ngoại lai xấu xí kinh tởm kia.

Tần Nam đương nhiên chẳng để tâm đến trò chia phe vặt vãnh của mấy đứa con nít này, hơn nữa công lược chính của cậu là Đế Lam và Hạ Dao, cậu dại gì mà không nhân cơ hội này tiếp cận bọn họ. Nghĩ vậy liền lớn tiếng quát bọn họ:"Các ngươi chính là kẻ xấu thích bắt nạt người khác, ta mới không thèm chơi với các ngươi!!!"

"Tiểu Niệm!! Ngươi!!!"

Ngay lúc đám trẻ còn không biết làm sao thì giọng nói uy lực vang lên

"Đến giờ ăn trưa rồi! Tất cả mau vào nhà ăn!!!"Tiếng Sơ Colin vọng lại đầy uy lực khiến đám nhóc thất kinh nhanh chóng tản ra đi vào phòng bếp.

Cô nhi viện này cũng rộng rãi, cơ sở vật chất tuy đã quá tồi tàn nhưng ít nhất cũng đầy đủ, được xây dựng theo kiến trúc nhà thờ của phương tây, vậy nên từ nhỏ bọn nhóc tỳ như bọn họ luôn phải tuân theo quy củ của nhà thờ, gọi người chăm sóc bọn họ là sơ kèm tên thánh, hằng ngày cũng đều đặn học tập các lễ nghi bắt buộc của nhà thờ.

Sơ Colin chính là quản lý của trại trẻ mồ côi này, là người nắm quyền lớn nhất ở đây, bà ấy là một người cực kỳ nghiêm khắc, không một ai trong cô nhi viện là không kính sợ bà kể cả các sơ khác. bà đặc biệt thiên vị một số đứa trẻ biết nịnh nọt khiến bà vui lòng.

Tất cả trẻ mồ côi đều vội vàng đến phòng ăn thật nhanh để tranh được phần cơm đầy đủ vì nếu chúng đến trễ, chúng sẽ chỉ nhận lại được chút đồ thừa ít ỏi.

Đế Lam đương nhiên cũng vì miếng ăn mà lại vào cuộc chiến tranh giành đồ ăn mặc cho quần áo vẫn lắm lem và trên người đầy những vết thương lớn nhỏ.

Cuối cùng hắn cũng giành được một phần ăn đầy đủ nhưng khi bước về phía bàn ăn thì liền có kẻ ngứa mắt lấy chân ngáng đường khiến Đế Làm té sõng soài trên nền đây, nước canh nóng hổi cứ thế mà đổ ào xuống người cậu bé, nhiễm vào những vết thương chưa lành, đau xót khiến da thịt trắng nõn của cậu bé đỏ lên bỏng rát đau đớn. Mặc cho đau đớn chật vật Đế Lam lại không kêu rên lấy một tiếng, lặng lẽ nhặt nhạnh lại đồ ăn đã rơi vãi trên sàn nhà đầy dơ bẩn, cánh tay cậu bé lại run rẩy không ngừng vì bỏng rát.

Đột nhiên một chiếc khăn tay chạm vào bờ má vì canh nóng hất vào mà trở nên đỏ tấy, cái lạnh của nước xoa dịu đi cái bỏng rát trên gò má xinh đẹp ấy, đôi mắt xanh lam như biển hồ sâu thẳm đột nhiên tỏa sáng lên như bầu trời xanh lấp lánh hình bóng của một người.

"Ngươi không sao chứ? Đế Lam"

Cậu bé giương đôi mắt to tròn long lanh nước biển lên nhìn cậu như muốn xuyên thấu quá khuôn mặt Tần Nam quét một vòng quanh linh hồn cậu khiến Tần Nam không khỏi có chút run rẫy.

Cuối cùng dường như không nhận thấy ác ý trêu đùa trong hành động của Tần Nam, Đế Lam mới rụt rè cầm lấy khăn tay của Tần Nam.

"Ting~ hảo cảm độ +5"

Lúc này Hạ Dao cũng chạy lại đỡ Đế Lam lên, cô bé xinh xắn quét ánh nhìn giận dữ với đám nhóc tỳ ỷ lớn chuyên bắt nạt trẻ con kia. Mặc dù điều này sẽ làm đám nhóc tỳ vắt mũi chưa sạch kia càng thêm tức giận mà kiếm cớ bắt nạt Đế Lam thêm.

Tần Nam và Hạ Dao liền nhanh chóng kéo Đế Lam lại ngồi cùng bàn với mình. Đồ ăn của hắn đã bị hất rơi hết, hiện tại chỉ có thể đáng thương giương đôi mắt lạnh băng nhìn đồ ăn của bọn họ.

Tần Nam cũng không đành lòng, liền chia miếng bánh mì ra làm đôi rồi xớt bớt phần đồ ăn ít ỏi của mình cho Đế Lam.

"ngươi ăn đi, dù sao ta cũng ăn ít lắm!"

Đế Lam nhận lấy phần thức ăn chia đôi, bỗng chốc cứng đờ lặng tờ nhìn chăm chú vào phần thức ăn mà chẳng hề động tay mà nhìn thẳng Tần Nam bằng cặp mắt xanh sâu thẳm như biển hồ kia.

Cuối cùng như thất thần một hồi lâu, cậu bé mới chầm chậm cầm lấy ổ bánh mì, mặt vẫn cúi gầm xuống, nhưng Tần Nam vẫn có thể nghe ra giọng mũi vô cùng nhỏ của cậu bé:

"Cảm.... cảm ơn"

"Độ hảo cảm +10"

Tiếng hệ thống vang lên khiến Tần Nam hài lòng

3 đứa trẻ dưới ánh nhìn kỳ thị của bọn trẻ vẫn thản nhiên ăn hết phần ăn của mình.

———đường phân cách———

Đêm tối khi ánh trăng không thể soi sáng nơi góc tối ảm đạm của trại trẻ mồ côi.

Một bóng dáng nhỏ bé luồn lách qua những góc tối.

Thành công thoát khỏi sự tuần tra của các sơ cô trong đêm tối mà lần mò đến nhà ăn.

Nhà ăn hiện tại không còn dư nhiều thức ăn nhưng cũng tạm đủ để có thể nhét vừa cái bụng ăn bé xíu của Tần Nam.

Đừng hỏi tại sao một thanh niên 25 tuổi à không.... nếu tính theo tuổi của từng thế giới thì hiện tại cậu cũng đã sống được trăm mấy tuổi, người như cậu lại phải lén lút đi ăn vụng lúc đêm khuya như thế này.

Lượng thức ăn ít ỏi của trại trẻ này căn bản không đáp ứng đủ nhu cầu phát triển của một đứa trẻ bình thường huống chi cậu còn chia một phần của mình cho Đế Lam. Thành ra khỏi nói cũng biết một chút xíu đồ ăn còn lại không thể làm no bụng Tần Nam.

Thật ra chuyện lén trộm đồ ăn này khiến cậu có chút xấu hổ, nhưng bàn tay nhỏ lại vô cùng thuần thục lấy được ổ bánh mì và chút thức ăn nhẹ còn dư trên bàn, vô cùng dứt khoác nhanh nhẹn đến không ngờ.

Ngay lúc Tần Nam còn đang cao hứng với màn trộm đồ ăn vô cùng trót lọt này thì ông trời lại không muốn cậu được yên thân.

Tần Nam vô tình vung tay đập trúng cạnh bàn, âm thanh vô cùng lớn khiến các sư cô chú ý, tiếng bước chân dồn dập đi đến nhà bếp cùng giọng nói càu nhàu không thể nào lẫn đi được của dì Colin.

Chết rồi!! dì Colin mà bắt được cậu thì chết chắc!!!

Buổi sáng đã làm ầm ĩ một trận, buổi tối còn lén lút trộm đồ ăn không trốn đi thì chắc chắn sẽ bị ăn đòn.

Nhưng mà trốn ở đâu bây giờ???

Trốn ở đa.......u

Đang lúc Tần Nam còn đang rối rắm không biết phải làm sao thì một bàn tay nhỏ nhắn chui ra từ đống dụng cụ nhà bếp gần đó nhanh như chớp kéo cậu vào trong.

Tần Nam vừa kịp hoàn hồn lại thì bắt gặp ngay ánh mắt xanh biếc như đá quý lấp lánh trong bóng đêm của ai đó chưa kịp thốt lên kinh ngạc thì đã bị một bàn tay bịt miệng lại, tiếng bước chân ngày càng gần, Đế Lam ra dấu í chỉ cậu im lặng.

Ngay sau đó tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, bóng dáng to lớn của sơ Colin bước vào với bộ mặt nghiêm khắc trông vô cùng đáng sợ.

Bà ta quét ánh mắt dữ tợn qua khắp mọi nơi rồi lại nhìn phần vụn thức ăn sót lại còn vun vãi trên bàn mà đi dò xét xung quanh. Miệng không ngừng lẩm bẩm lời đe doạ:"Là con chuột nhắt nào dám lén lút vào phòng bếp ăn vụng hả??? Khôn hồn thì mau lòi mặt ra đây nếu ta mà bắt được thì các ngươi chỉ có chết!! Chẳng lẽ là lũ chuột con chết tiệt sao!!"

Nhưng mà tiếng hít thở run sợ của đám trẻ nhỏ làm sao qua nổi con mắt tin tường sáng quắc lên trong đêm của sơ Colin.

Bà nhanh chóng nhận ra điều bất thường sau đống dụng cụ nhà bếp ngổn ngang ở góc phòng cũng là chỗ trú ẩn của hai con chuột con đang run sợ.

Sơ colin cười lên một tiếng đầy thoả mãn như con mèo lớn bắt được miếng mồi ngon chuẩn bị xé xác phanh thây con mồi ra từng mảnh.

Trưa nay cậu và Đế Lam đã làm ầm lên rồi nếu bây giờ mà bị bắt, kết cục sẽ thê thảm như thế nào không cần nói cũng đoán được.

Ngay lúc sơ Colin chuẩn bị vạch trần chỗ ẩn núp của bọn họ thì Tần Nam hít một hơi sâu dũng khí bừng bừng chạy ra khỏi chỗ trốn mặc cho Đế Lam hết sức ngăn lại vẫn không trở tay kịp.

"Á à.... hoá ra không phải con chuột mà là một thằng nhóc tỳ hư đốn!"

Sơ Colin hét lên giận dữ.

Tần Nam cũng vì âm thanh lớn tiếng của bà ta mà không nhịn được co rúm lại cố giương đôi mắt to tròn như cún con hỏng lấy được một chút thương xót từ bà ta.

"Xin lỗi sơ Colin..... con quá đói.... vậy nên... vậy nên nửa đêm mới lén xuống đây..."

Nhưng sơ Colin chẳng may mẩy động lòng, ả ta túm lấy cổ áo Tần Nam xách cậu lên mặc cho cậu sợ hãi hét toáng lên, giọng bà ta vẫn rầm rì chửi rủa.

"Hừ! Dám cả gan ăn vụng cơ đấy! Xem tao xử trí mày như thế nào!!"

Kết cục như thế nào khỏi nói cũng biết, Tần Nam chính là bị tét mông một trận. Tuy rằng không đau lắm nhưng là người trưởng thành như cậu cho dù đang trong cơ thể của một đứa trẻ đi nữa thì như vậy cũng thật xấu hổ. Thôi thì ít nhất cậu cũng cứu được Đế Lam vào phút chót, nếu không sợ rằng nếu Đế Lam bị phát hiện thì hình phạt sẽ không chỉ đơn giản như vậy thôi đâu.

Tần Nam nhấc cái mông ê ẩm của mình lụi cụi đi về phòng ngủ chung.

Còn đang muốn đáp mình xuống giường thì đã bị cái bóng đen nhỏ ngay chân giường làm cho hoảng sợ.

"Ây da~ là nhóc hả?"

Nhìn kỹ thì ra là Đế Lam, làm cậu giật bắn cả mình.

Đế Lam nhìn bàn tay đang xoa cái mông đau nhức của mình của Tần Nam, cậu nhóc lầm lì lại bỗng dưng lên tiếng trước.

"Tại sao.....ngươi lại cứu ta?"

Đế Lam trông cực kỳ nghiêm túc, đôi mắt màu xanh phỉ thuý trong màn đêm u tối ánh lên tia sáng rực rỡ chứa đầy sự nghi hoặc cùng đề phòng, giống như một con dã thú lần đầu tiên nhận được ấm áp mà cảm thấy hoang mang tự hỏi.

Tần Nam nghĩ mãi nghĩ mãi, lại bất giác nhìn thẳng vào mắt Đế Lam, đôi mắt xanh biếc như đại dương mênh mông tĩnh lặng sâu thẳm lại mang một sự tăm tối khó lường được.

"Bởi vì ngươi rất đẹp, nhất là đôi mắt này..."

Ai ngờ Tần Nam chưa dứt lời đã bị Đế Lam trừng mắt hung dữ, hắn phản bác đầy chắc nịch

"Nói dối!! Tất cả mọi người đều nói ta là quái vật, rất xấu xí, là thứ quái thai dị hởm kinh tởm không thể nào chịu được!!!"

"Đôi mắt này giống như quái vật vậy!! khiến người ta chán ghét..."