Tô Mộ có tất cả ký ức về nguyên chủ ban đầu, vì vậy rất dễ dàng để làm việc. Chẳng bao lâu nữa, đã đến giờ ăn trưa. Lúc này, một người phụ nữ mặc váy dạ hội vặn vẹo eo uốn éo bước tới, cô ta giả vờ thút thít nói: "Tôi Gần đây đang giảm cânTiểu Tô, hãy đổi sang loại đồ ăn ít calo hơn, cô biết khẩu vị của tôi mà đúng không. "
Trương Yến đang định rời đi sau khi nói xong nhưng Tô Mộ đã ngăn cô ta lại: "Tôi xin lỗi, chị Trương, tôi bây giờ không rảnh."
Tô Mộ đeo cặp lên lưng, mặc kệ Trương Yến đang kinh ngạc, đi thẳng qua cô ta, cô từ nhỏ đã ốm yếu, cha mẹ và người thân đều ôm cô bảo vệ nâng niu cô, cô cũng chưa từng chịu bất cứ bất bình nào trên đời cả cô ấy sao có thể nhẫn nhịn như nguyên chủ ban đầu?
Sau khi ăn xong, Tô Mộ bắt đầu dọn dẹp bàn của mình ném tất cả những thứ không phải của mình vào thùng các tông, nguyên bản bàn của nguyên chủ giống như một cửa hàng tạp hóa, ai cũng có thể tùy tiện vứt cái gì đó lên bàn cô khi đi ngang qua. Sau khi dọn dẹp xong cô đem đống đồ này tới chỗ tổ trưởng.
"Tổ trưởng Vương, thật xin lỗi anh nhưng không biết tại sao những thứ này của đồng nghiệp lại ở trên bàn của tôi, cũng không biết là của ai. Anh quen biết nhiều người nên phiền anh trả giúp tôi với, thật xin lỗi đã làm phiền anh."
Tổ trưởng Vương cầm lấy thùng các tông như gặp phải ma trơi, cũng không dám nói cái gì, rốt cuộc cũng vì Tô Mộ thật xinh đẹp, không thấy nói ra cái gì sai.
Tô Mộ bắt đầu giải quyết công việc một cách sảng khoái, không lâu sau, một người đàn ông đẹp trai cầm trên tay một xấp tài liệu đi tới, anh ta đặt tài liệu trên bàn của Tô Mộ một cách rất tự nhiên với giọng ra lệnh: " Đây cái này cần hoàn thành trước năm giờ. "
Người đàn ông này đến từ một bộ phận khác của công ty. Anh ta trông khá đẹp trai và trong nhà cũng có ít tiền. Anh ta là người đàn ông mà nguyên chủ đã phải lòng. Anh ta tên là Triệu Tuấn anh ta nhìn qua một cái liền nhìn ra nguyên chủ thích mình, nên chỉ cần nói một ít lời dễ nghe liền lừa dối được nguyên chủ vì anh ta làm trâu làm ngựa, Tô Mộ cực kỳ ghê tởm loại này nam nhân như vậy.
"Anh Triệu, sao anh lại nhờ tôi làm việc của anh? Đội trưởng có biết không?"
Triệu Tuấn vẻ mặt cũng không khá hơn đội trưởng Vương bao nhiêu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cô ... Cô nói cái gì?"
Tô Mộ sốt ruột gõ ngón tay lên bàn nói: "Anh Triệu lỗ tai anh không tốt lắm, tôi nói anh tránh xa tôi ra, đừng quấy rầy công việc của tôi, tôi rất bận, không còn thời gian nghe hỏi thăm của anh Triệu đây. Đội trưởng sẽ đến thăm vẫn còn một số công việc chưa hoàn thành. "
Triệu Tuấn tức giận nói: “Đừng hối hận!” Đem tài liệu bỏ đi, lúc này mọi người trong bộ phận đều nhìn Tô Mộ như chết trân, Tô Mộ bình tĩnh mặc kệ tất cả, cuối cùng vẫn là tổ trưởng Vương hét lên, mọi người mới dừng nhìn Tô Mộ.
Tô Mộ là người đầu xong việc về nhà, trước đây nguyên chủ bản thân không chỉ phải giải quyết công việc của Triệu Tuấn, thỉnh thoảng người ở bộ phận này cũng ném công việc cho cô, cô ấy luôn phải tăng ca để hoàn thành công việc.
.
Tô Mộ bước vào một tiệm cắt tóc, nguyên chủ là người bị cận thị, để tóc mái dài và dày trên trán, đã cản trở khả năng nhìn đường của cô. Tóc hơi xoăn, nguyên chủ trước đây thường hạ thấp bản thân luôn cúi người. Cho nên trông cả người rất ảm đạm và không đẹp, cô ấy cần thay đổi diện mạo.
Tô Mộ dáng vẻ sảng khoái với diện mạo mới, bước vào trong tiệm mắt kính, sau khi chọn một đôi kính phù hợp với đôi mắt trí tuệ của cô, cả người cô toát lên khí chất rạng ngờ, nguyên chủ dung mạo đẹp, da rất trắng, không cần tới mĩ phẩm, hiện tại đã trở thành một mỹ nữ xinh đẹp.
Tô Mộ mua thêm một đôi kính màu nhạt khác và hai cặp kính áp tròng. Sau đó, cô bước vào một siêu thị và quét qua một đống quần áo và giày dép. Tô Mộ đến một nhà hàng tây cao cấp với diện mạo mới. Cô đột nhiên muốn đi vệ sinh.
Cô vừa vào trong khoang, một bóng người chen vào, Tô Mộ nhìn lại, tâm trạng không tốt, tổng giám đốc Phong Tần, nam chính An Ngôn Dịch, sao anh ta lại ở đây? !