Trong bệnh viện, ở một khu phòng bệnh trên tầng ba, có một người phụ nữ đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hốc hác, thỉnh thoảng lại ho vài lần. Cô đã ngửi mùi khử trùng này hai mươi bốn năm rồi, và bây giờ có lẽ một lúc nào đó, cô ấy thậm chí không thể ngửi thấy mùi này được nữa.
Tô Mộ từ khi sinh ra đã ốm yếu, bệnh tật, phần lớn cuộc đời cô phải nằm trong bệnh viện, may mà gia đình cô không giàu có nhưng đủ dư dả để lo tiền chữa bệnh nhưng rồi cũng đến lúc tàn cuộc. Bác sĩ nói rằng thời gian cô ấy được sống tiếp chỉ còn một tháng.
Họ nói thượng đế thật không công bằng, tại sao cô ấy phải chịu đựng điều này? Và tất cả mọi cố gắng đều sẽ trở thành hư vô, Tô Mộ nghĩ đến cha mẹ mình, thật sự không muốn, thật không muốn ...
【Muốn sống sót? 】
Tô Mộ đột nhiên mở mắt ra, cô ngồi dậy, nhìn chung quanh hỏi: "Ai? Ai đang nói chuyện?"
[Tôi là một hệ thống, cô không thể thấy tôi cô muốn sống sao? Tôi có thể giúp cô. 】
“Giúp tôi?” Tô Mộ nhếch lên khóe miệng cười bất đắc dĩ, “Tôi người sắp chết, câụ có thể giúp tôi như thế nào?
[Chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ, tôi có thể cho cô thân thể khỏe mạnh, làm vật chủ của tôi không? 】
Tô Mộ siết chặt chăn bông, dù sao tình huống cũng không thể tệ hơn, cố gắng lên cũng không sao, cô dứt khoát nói: "Được!"
[Trói buộc ký chủ Tô Mộ ràng buộc thành công, xin ký chủ chuẩn bị chuyển thế. 】
Tô Mộ lần nữa mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trong phòng làm việc sáng sủa, cô trong nháy mắt hoài nghi, cô không có cảm thấy khó thở, toàn thân toàn lực đột nhiên đứng lên, chỗ ngồi phát ra tiếng kêu thảm thiết, Cô không thể nghĩ thêm được nhiều, cô chỉ muốn chạy ra ngoài và hít thở không khí trong lành.
Tô Mộ nhìn dòng xe qua lại, ngẩng đầu nhìn trời xanh hai lần rồi ngã quỵ tại chỗ, không khỏi rơi nước mắt, đã bao lâu rồi không xuất hiện cảnh tượng như thế này? .
[Ký chủ, xin hãy bình tĩnh và chuẩn bị chuyển giao ký ức. 】
Câu chuyện của thế giới này rất đơn giản, nữ chính vừa vào làm đã được ông chủ trong mắt sủng ái, sau đó hai người cùng nhau trải qua muôn vàn khó khăn, nguyên chủ của thân thể cũng tên là Tô Mộ cô vừa mới ra ngoài làm việc hai năm vì tính cách nhát gan, cô bị một ông chú khốn nạn ở công ty đầu tiên quấy rối tìиɧ ɖu͙©, cô không dám công khai nên chỉ có thể âm thầm từ chức.
Sau đó, cô đến Phong Tần một công ty đa quốc gia, là công ty của nam chủ, mặc dù chất lượng tổng thể của nhân viên Phong Tần rất cao, nhưng Tô Mộ lại quá nhát gan và bị toàn bộ các bộ phận sai đi làm tay sai vặt như đi mua cơm bằng cách nào đó cô ấy trong một lần đưa cơm đã vô tình làm đổ lên người nam chính.
Nam chính mắc chứng nghiện sạch sẽ rất nghiêm trọng, còn Tô Mộ thì là một pháo hôi, làm bẩn đồ nam chính không bị ghét chỉ là độc quyền của nữ chính. Vì thế tất nhiên, cô ấy đã bị sa thải. Hành trình của Tô Mộ trở thành pháo hôi vẫn chưa kết thúc. Chỉ mới bắt đầu.
Nữ chính là em họ của Tô Mộ cách xa vạn dặm, Tô Mộ là người địa phương, bố mẹ có nhà, lại là người tốt nên đã thu nhận cho nữ chính cho ăn ở rất tốt, vì vậy nữ chính và Tô Mộ trở thành bạn thân của nhau, nhưng chỉ có Tô Mộ nghĩ hai người là bạn thân.
Tình yêu giữa nam chính và nữ chính không phải là tình yêu của những người bình thường, họ sẽ luôn gặp những tai nạn khác nhau, một trong số đó là việc nữ chính hiểu lầm nam chính, và Tô Mộ là người bị hiểu lầm nói thật vô lý, đau quá, cô vừa rồi giúp nam chính lúc say, bị nam chính hôn, cô mới là ngây thơ nhất đúng không?
Nhưng nữ chính lại không nghĩ như vậy, trong lòng rất buồn bực, cho nên nữ chính rất tức giận, kết quả là Tô Mộ bị dính đạn chuyện này còn chưa kết thúc, còn có một nam nhân phản diện số n nơi Tô Mộ làm việc, và anh ta đã lợi dụng lúc đó Tô Mộ để bắt cóc nữ chính, và nam chính đã đuổi Tô Mộ ra khỏi thủ đô sau khi kết thúc cuộc tình một cách hoàn hảo.
Lúc này trong lòng Tô Mộ có vấn đề, hơn nữa cha mẹ cũng không có ở bên cạnh, Tô Mộ vốn rụt rè một mình ở bên ngoài , sau này bị cưỡиɠ ɧϊếp, Tô Mộ không thể chấp nhận được như vậy, tất cả những chuyện này vì vậy cô ấy đã tự tử.
[Mục đích của hệ thống không phải là trở thành pháo hôi, và yêu cầu ký chủ thay đổi số phận pháo hôi của Tô Mộ. 】
Tô Mộ cười rất vui vẻ, cô kiên định nói: "Được."
———————————————————————————