- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh
- Chương 52: Tướng quân tinh phân yêu ta (3)
Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh
Chương 52: Tướng quân tinh phân yêu ta (3)
Edit: luoicon27
Beta: Mì
Vách tường phòng tắm cảm ứng được nhiệt độ thân thể nên tự động phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Lôi Nặc cởi bỏ áo ngủ trên người, ánh mắt âm trầm nhìn mình trong gương.
Thân thể cơ bắp cuồn cuộn tràn đầy vết roi, hai điểm trước ngực sưng đỏ, nơi nào đó dưới thân bởi vì rời giường mà có chút đứng thẳng, giữa hai chân ướŧ áŧ dưới ánh đèn có chút loang loáng, người trong gương chính là một bộ dáng sau khi bị hung hăng lăn lộn.
Tuy rằng Lôi Nặc nghiêm khắc với bản thân, nhưng không đại biểu cho hắn không biết tối hôm qua hắn đã làm gì, nổi danh là bách khoa trong Liên Minh, lượng tri thức trong đầu tất nhiên là rất lớn, về SM hắn cũng biết một ít.
Nhân cách ban đêm thực sự là ngày càng hồ nháo! Lúc trước đánh nhau còn không tính, hiện tại cư nhiên còn chơi loại đồ vật này! Mấu chốt nhất chính là, từ vết thương trên người cùng cây gậy nhồi nhét trong cơ thể có thể thấy, nhân cách ban đêm kia cư nhiên là M, quả thực là sỉ nhục!
Lôi Nặc một quyền đánh lên tường, vết nứt nhỏ vụn từ chỗ nắm tay từ từ lan tràn ra bốn phía, ánh đèn trên tường lóe lóe, sau đó tắt hẳn.
Tỉ mỉ tắm sạch toàn thân một lần, Lôi Nặc lấy một kiện áo tắm dài trên giá áo mặc vào, vừa mới ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy người máy giúp việc của mình hướng phía dưới giường đi tới.
"Đứng lại!" Lôi Nặc cả kinh quát lớn.
Quản gia bị Lôi Nặc rống to sợ tới mức run run, màn hình chỗ đôi mắt của người máy xuất hiện dấu chấm hỏi.
"Thiếu gia?" Quản gia nơm nớp lo sợ lên tiếng.
"Khụ..." Lôi Nặc có chút xấu hổ khụ một tiếng: "Hôm nay không cần dọn phòng, các ngươi ra ngoài đi."
Đối với khác thường của Lôi Nặc, trong lòng quản gia có chút nghi hoặc, nhưng hắn là người hầu không có tư cách thăm dò bí mật của chủ nhân, hắn vẫn nên vâng theo thì hơn.
"Vâng, thiếu gia." Quản gia vẫy vẫy tay ý bảo người hầu lui ra ngoài: "Thiếu gia, ta đã bảo chủ bếp của nhà hàng Mỹ Vị vì ngài chuẩn bị tốt bữa sáng."
Lôi Nặc đối với việc kinh doanh nhà ăn Mỹ Vị của mình yêu sâu sắc, phòng bếp trong nhà trên cơ bản là tự hắn bài trí, trừ phi có tình huống đặc thù bằng không một ngày ba bữa hắn đều đi nhà ăn giải quyết. Hơn nữa là hắn tự mình làm...
"Vâng... " Quản gia cúi đầu lui ra khỏi phòng. Vì cái gì tướng quân Tinh Tế vang danh bên ngoài lại đối với nấu cơm yêu sâu sắc như vậy, hắn cảm nhận được sung sướиɠ khi ăn đồ ăn tự mình làm, nhưng làm ra một đống đen tuyền thực sự sẽ làm người cao hứng sao?
........
Nói tốt Khắc Thác Nhĩ mời cơm, Ôn Noãn đương nhiên không thể buông tha hắn, mà hôm nay cô còn có kế hoạch nhỏ muốn đi nhà ăn Mỹ Vị thực hiện, vì thế mà sáng sớm cô đã vọt vào nhà Khắc Thác Nhĩ, cường ngạnh lôi kéo hắn đi nhà ăn.
Thời đại phát triển đến nay, nhân loại dùng nguyên liệu nấu ăn càng ngày càng nhiều nhưng công thức lại giảm bớt lượng lớn, hơn nữa hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, trên cơ bản chỉ một lọ dinh dưỡng dịch liền đủ cho lượng đồ ăn một ngày, xào rau nấu cơm gì đó không được coi trọng, dần dần, rất nhiều tay nghề đã bị thất truyền. Trong đó, nghiêm trọng nhất là đồ ăn Trung Quốc.
"Phi phi phi..." Ôn Noãn sắc mặt khó coi đem miếng bánh bao vừa mới cắn vào miệng phun ra, một miệng cắn phải hạt tiêu, hương vị trong miệng làm cô buồn nôn.
"Làm sao vậy?" Khắc Thác Nhĩ lo lắng hỏi, thấy Ôn Noãn vẫn liên tục nôn khan, hắn nhíu chặt mày ấn vang chuông trên bàn.
"Tiên sinh, ngài có gì phân phó?" Phục vụ hiệu suất mười phần xuất hiện.
" Các ngươi đây là cái gì?" Ôn Noãn chỉ vào bánh bao trên bàn hỏi.
"Tiên sinh, đây là đồ ăn Trung Quốc, bánh bao thịt heo." Phục vụ nhìn thấy bộ dáng khó chịu của Ôn Noãn cũng có chút luống cuống: " Vị khách nhân này là làm sao vậy?"
Ôn Noãn bưng nước trái cây lên bàn uống vài ngụm mới miễn cưỡng áp chế được vị hạt tiêu trong miệng, vẻ mặt cô ghét bỏ trừng mắt nhìn phục vụ: "Đầu bếp các ngươi nấu cơm như thế nào, trong bánh bao tất cả đều là hạt tiêu!!"
"Tiểu thư, đầu bếp chúng ta rất nghiêm túc dựa theo công thức tiêu chuẩn để làm." Thấy Ôn Noãn tựa hồ không có việc gì, phục vụ yên lòng cung kính nói. Công thức đồ ăn Trung Quốc của nhà ăn bọn họ chính là trân phẩm do ông chủ bỏ ra số tiền lớn từ hội đấu giá lấy được, chính là rất lâu về trước, được xưng là bảo vật đứng đầu trong ba vương quốc nấu ăn đã được khai quật của quốc gia, sao có thể có vấn đề được.
"Chỉ biết làm theo công thức, trách không được khó ăn như vậy." Ôn Noãn mặt ngoài thì khinh thường cười nhạo, bên trong thì lại hiểu được khó xử của đầu bếp. Công thức Trung Quốc cùng nước ngoài dù có giống đến mấy cũng có vài chỗ không giống, gia vị dùng thế nào, số lượng là bao nhiêu đều được ghi vào trong công thức, nhưng một vài bí quyết nhỏ trên cơ bản là sẽ không được ghi trên đó.
Phục vụ là một tiểu tử tuổi trẻ khí thịnh, rất bênh vực người mình, hắn còn rất bội phục nhóm đầu bếp ở thời đại này mà còn động tay động chân nấu ăn, đặc biệt là đồ ăn Trung Quốc có trình tự rất phiền phức. Vì vậy, khi Ôn Noãn mở miệng, phục vụ rõ ràng đã lộ ra bất mãn.
"Tiểu thư, ngài không thích món này có thể chọn món khác, mong không cần châm chọc đầu bếp của chúng tôi." Phục vụ nói.
Ôn Noãn đặt cái ly thật mạnh trên bàn: "Đem đầu bếp làm bánh bao gọi tới." Cô lạnh giọng nói.
"Đầu bếp chúng ta đều rất bận-"
"Cho ngươi hai lựa chọn, một: đem đầu bếp các ngươi gọi tới, hai: đem ông chủ các ngươi gọi tới." Ôn Noãn ngắt lời phục vụ nói.
"Này.." Vẻ mặt phục vụ mềm xuống. Hắn đương nhiên không có khả năng tìm ông chủ tới, trừ phi hắn không muốn làm nữa:" Mong ngài chờ, ta sẽ gọi đầu bếp lại đây."
Nhà ăn hiệt suất rất cao, chỉ chốc lát, một nam nhân béo mặc trang phục đầu bếp xuất hiện trong phòng.
"Ngươi chính là đầu bếp làm bánh bao?" Ôn Noãn nhướng mày, nhìn từ trên xuống dưới nam nhân trung niên trước mặt.
"Đúng vậy tiểu thư." Đầu bếp liên tục gật đầu.
"Ngươi biết cho hạt tiêu nhiều sẽ khó ăn sao?" Ôn Noãn nói.
Đầu bếp không có hé răng, lần đầu tiên làm ra đương nhiên hắn đã tự mình nếm qua, hương vị hạt tiêu đúng là không tốt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hương vị chính, chỉ cần cẩn thận đem nó lấy ra là được.
"Chẳng lẽ ngươi không đem hạt tiêu nghiền thành bột sao?"
"Này... Công thức chưa nói qua." Đầu bếp ngơ ngác nói.
"Trong thực đơn chỉ cho phối liệu cùng cách làm cơ bản, thao tác chân chính thì cần linh hoạt một chút." Ôn Noãn bày ra bộ dáng thuyết giáo: "Còn có, ngươi #&%#£¢€.."
Đầu bếp bị bộ dáng thế ngoại cao nhân của Ôn Noãn mê hoặc, trong lòng hắn nhận định nữ nhân tuổi trẻ này trong giới mỹ thực chính là loại nhân vật cấp bậc đại thần, hai mắt hắn tỏa sáng nhìn Ôn Noãn đang giảng giải các loại bí quyết nhỏ của nấu nướng: "Đại thần, cầu ngài thu ta làm đồ đệ!"
Kế hoạch thành công! Trong lòng Ôn Noãn làm tay hình chữ V.
Trong nguyên tác, đầu bếp nấu đồ ăn Trung Quốc này cơ hồ là nhân vật xuyên xuốt toàn văn, đại khái là do nam nữ chủ có thuộc tính tham ăn nên cứ cách mấy chương hắn lại mang theo món mới xuất hiện một lần.
Đại thúc đáng yêu này có một sự cuồng nhiệt với đồ ăn khác hẳn người thường, là người bên cạnh chủ nhân cách Lôi Nặc có thể tiếp cận tốt nhất, tối hôm qua khi Ôn Noãn quyết định kế hoạch công lược, cô liền đánh chủ ý lên người hắn.
"Ta không phải đại thần gì, chỉ là biết mấy bí quyết nấu ăn nhỏ mà thôi." Ôn Noãn khiêm tốn xua xua tay: "Mấy chiêu nhỏ này không đáng để ý tới này ngươi cũng có thể nghĩ đến, không cần quá dựa theo thực đơn, cần mở rộng tư duy của mình." Giống như thần côn nói lung tung rối loạn, cuối cùng cô thực sự không tìm ra từ ngữ nữa mới ra vẻ cao thâm kết thúc thuyết giáo: "Cố lên đi, ta sẽ còn đến thăm ngươi."
Thấy đại thần không có ý muốn thu mình làm đồ đệ, đầu bếp béo trong lòng rất mất mát:" Đại thần, lưu lại phương thức liên lạc đi." Hắn lấy lui làm tiến, tính toán trước cần tạo quan hệ tốt với đại thần.
Ôn Noãn gật gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói số của mình.
"Tâm tư của ngươi toàn dùng trên đồ ăn, đồ tham ăn." Ngồi xem toàn bộ quá trình không lên tiếng, Khắc Thác Nhĩ đợi người đi mới mở miệng khinh bỉ nói.
"So với ngươi toàn dùng ở tiền còn tốt hơn, gian thương. " Ôn Noãn cãi lại.
Bên này Ôn Noãn cùng Khắc Thác Nhĩ một bên cãi lộn một bên hưởng thụ bữa sáng, bên kia đầu bếp béo sau khi được Ôn Noãn chỉ điểm thì không có cách nào tĩnh tâm ăn cơm được. Hắn phi như bay tới phòng bếp, muốn dựa theo phương pháp Ôn Noãn nói lần nữa làm bánh bao.
Phanh! Đầu bếp béo vội vàng đẩy cửa nhà bếp, đi vào thì phát hiện bên trong một mảnh an tĩnh, tất cả mọi người vì tiếng tông cửa đột ngột mà đem ánh mắt nhìn về phía hắn.
Tình huống quen thuộc này... Tướng quân lại đến sau bếp nấu cơm! Đầu bếp béo sắc mặt tái nhợt nghĩ.
"La Tư, vừa rồi ngươi đi đâu?" Lôi Nặc ngồi nghỉ ở khu vực trước bàn ăn, mặt không đổi sắc đem vật thể đen tuyền không rõ trên đĩa đưa vào miệng.
"Đem...Tướng quân!" La Tư khẩn trương hành lễ: "Vừa rồi có khách nhân không hài lòng với đồ ăn của ta, ta liền đi qua."
"Không hài lòng?" Lôi Nặc nhíu mày: "Không hài lòng chỗ nào?" Trù nghệ của La Tư là số một số hai, những người tương đối khó tính trong ăn uống cũng đối với đồ ăn cùa hắn khen không dứt miệng, cư nhiên còn có người không hài lòng.
"Vị khách nhân kia gọi đồ ăn Trung Quốc, bánh bao thịt heo. Cô ấy đối với trong bánh bao có nhiều hạt tiêu rất bất mãn, cho nên đã gọi ta qua." Nói đến chỗ này, vẻ mặt La Tư bắt đầu hưng phấn lên: "Vị khách nhân kia đối với nấu ăn rất có giải thích, cô ấy nói cho ta một ít bí quyết nhỏ, mà bí quyết đó ở trong công thức không có!"
Lôi Nặc đối với khách nhân rất có nghiên cứu vớ nấu nướng kia nổi lên lòng hiếu kỳ, hắn buông dao nĩa trong tay nói: "Là khách nhân như thế nào? Ở đâu?"
"Là một vị tiểu thư xinh đẹp, cô ấy ở tầng hai phòng số 3." La Tư cung kính trả lời nói.
"Đi đem nàng mời đến đây." Lôi Nặc quyết đoán mở miệng nói. Cao thủ nấu nướng đến cả La Tư đều mở miệng tán dương không dứt, hắn nhất định phải trông thấy, không chừng cô ấy còn có thể đưa ra một ít đánh giá cùng chỉ điểm đối với trù nghệ của hắn. Nói thật, hắn đã rất chán ghét người xung quanh trợn mắt nói dối để nịnh hót, rõ ràng đồ ăn hắn làm ra khó ăn như vậy, người chung quanh lại liên tục tán thưởng.
Chỉ chốc lát, thủ hạ đi mời người liền trở về phòng bếp, chẳng qua hắn là đi một người.
"Người đâu?" Lôi Nặc mặt không cảm xúc nói.
"Thiếu gia, khách nhân phòng số ba đã rời đi." Thủ hạ trả lời nói.
Môi mỏng có chút không cao hứng hơi hơi dơ lên, Lôi Nặc yên nặng cầm lấy dao nĩa tiếp tục ăn chỗ vật thể không rõ trong đĩa.
------------
Ánh đèn màu cam hồng làm cho ghế lô tăng thêm chít không khó ái muội, nữ nhân mặc y phục trói buộc hưng phấn dơ roi da trong tay quất nam nhân quỳ trên mặt đất, nam nhân trần trụi một bên hô đau một bên sảng khoái thở dốc.
"Không đủ, tiếp tục." Nữ nhân tóc đỏ toàn thân mặc áo da đen bó đến kín mít đang lười biếng ngồi dựa trên ghế sô fa chán đến chết nhìn tình cảnh biểu diễn mãnh liệt bên dưới.
Ôn Noãn thật sự là trừ Lôi Nặc ra còn lại đối với người bên ngoài cô không có hứng thú, nhưng là vì kiếm tiền, cô không thể không tiếp đãi khách nhân, bởi vậy Ôn Noãn cho hai người khách nhân chơi với nhau, dùng lời nói lạnh nhạt tới dạy dỗ cùng kí©h thí©ɧ bọn họ vui đùa. May là cô được trời ưu ái cho tiếng nói, làm lỗ tai mang thai trong truyền thuyết, lãnh đạm lại mờ ám.
Nữ khách nhân thấy Ôn Noãn lộ ra vẻ mặt nhàm chán, liền càng thêm ra sức biểu diễn, cô tăng thêm sức lực trong tay, đánh đến nam nhân kêu rên không ngừng.
"Không tồi.." Ôn Noãn thuận miệng khích lệ một câu.
"Chủ nhân..." Được khích lệ nữ khách nhân vui vẻ cười rộ lên.
Trong tai vang lên tạp âm rất nhỏ, sau đó tiếng của Khâc Thác Nhĩ truyền tới: "Ôn, vị khách nhân giàu có hôm qua lại tới, điểm danh muốn ngươi đi qua."
Ôn Noãn nhướng mày: "Ta đang tiếp đãi khách nhân khác."
Nghề này, người cung cấp phục vụ quy không có phục vụ nhiều người một lúc, những khách nhân đó hiểu rõ đạo lý này, muốn chọn một dạy dỗ sư tốt một chút nhất định phải chờ đợi. Xếp hàng, đây là quy tắc mà đại bộ phận khách nhân đều tự giác tuân thủ, chỉ có số ít khách nhân tài đại khí thô hoặc tính tình nóng nảy sẽ vô cớ gây rối mạnh mẽ sửa đổi quy tắc, lúc này người quản lý sẽ đưa ra quyết định có lợi nhất để giải quyết vấn đề.
Ví dụ như, nhường cho người có địa vị cao thêm quy tắc...
"Hắn nguyện ý dùng hai viên hải chi lệ làm thù lao, bảo ngươi đi đến chỗ hắn, thời gian không đổi, vẫn là hai giờ." Khắc Thác Nhĩ nói đến chỗ "hai viên" liền tăng thêm ngữ khí.
"...Ngươi có tiền như vậy vì sao còn tham tiền a." Ôn Noãn khinh bỉ nói.
"Ai cũng sẽ không từ chối tiền cả." Khắc Thác Nhĩ trả lời nói.
Ôn Noãn tắt tai nghe, từ trên sô fa đứng dậy.
"Chủ nhân?" Hai người nghi hoặc nhìn Ôn Noãn mặc áo khoác.
Ôn Noãn liếc liếc bọn họ, ngữ khí lãnh đạm nói: "Tiếp tục, ta sẽ trở về kiểm tra."
"Vâng." Hai người nghe lời lên tiếng.
.......
Lôi Nặc hôm nay thực không vui, rất không vui, đầu tiên là khi tỉnh lại thì bị nhân cách bên ngoài làm khó một phen, chờ đến lúc lấy được quyền không chế thân thể thì phát hiện gậy cao su không thấy, hắn lục tung mọi thứ tìm rất lâu cũng không tìm được, vì thế mang theo tâm tình tiếc nuối cùng hưng phấn chạy đến vũ trường muốn nhìn một chút nữ nhân kia sẽ trừng phạt mình như thế nào, kết quả đến đó thì người làm lại nói cho hắn nữ nhân kia đi tiếp đãi khách nhân khác!
"Sao cô ấy vẫn chưa tới?" Lôi Nặc có chút nóng nảy kéo cửa ghế lô, hỏi người phục vụ đứng ở cửa.
"Tiên sinh chờ thêm một chút, Ôn tiểu thư sẽ đến ngay bây giờ." Phục vụ cung kính trả lời nói.
Lôi Nặc ngửa gương mặt trắng nõn, ngũ quan nhăn lại với nhau, hắn tức giận đóng cửa ghế lô, tức giận ở trong phòng đi qua đi lại.
Tối qua được thể nghiệm cảm giác kỳ diệu, chủ nhân đối đãi với hắn giống như tình nhân có tình cảm chân thành, lúc này lại vứt bỏ hắn, đi theo nô ɭệ khác chơi! Thật chán ghét, loại cảm giác này giống như bị vứt bỏ, dù biết rõ đây chỉ là trò chơi, bọn họ chỉ là quan hệ khách hành cùng người bị mướn, hắn có thể mua thời gian của cô, như vậy người khác cũng có thể, nhưng Lôi Nặc vẫn cảm thấy nghẹn khuất.
Nếu có thể đem cả người cô thì tốt rồi, làm cô chỉ có thể ở bên người mình, chỉ có thể bồi mình chơi...
Cạch!
Ôn Noãn vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy Lôi Nặc dáng người thẳng tắp đứng ở giữa nhà, vẻ mặt khổ đại thâm cừu không biết nghĩ cái gì. Hắn không mang mặt nạ, gương mặt đẹp trai cứ như vậy bại lộ trước mặt cô, may mắn là mặt tướng quân tinh tế không được bại lộ trước mặt mọi người, đại bộ phận bá tánh cũng không biết mặt của tướng quân mà bọn họ sùng bái trông như thế nào.
"Khụ, khụ." Ôn Noãn ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở Lôi Nặc là cô tới.
Lôi Nặc nghe tiếng thì phục hồi tinh thần, vừa quay đầu thì nhìn thấy người mình đang tâm tâm niệm niệm ý cười đầy mặt nhìn mình. Cái mũi Lôi Nặc đau xót, miệng bẹp một cái, hai mắt bắt đầu nổi lên lệ nước mắt.
Hắn khóc!? Ôn Noãn khϊếp sợ thiếu chút nữa thì không duy trì nổi vẻ mặt của mình, tuy rằng biết Lôi Nặc buổi tối là một người cực kỳ cảm xúc nhưng cô cũng không nghĩ tới là đến trình độ này.
Sở dĩ Ôn Noãn không muốn chạm vào người khác nhưng vẫn tiếp khách là muốn ở trong lòng Lôi Nặc tăng thêm một chút địa vị, hiện tại buổi tối là lúc Lôi Nặc cảm thấy hứng thú với cô nhất, khi hắn phát hiện người hôm qua còn đối với chính mình thân mật khăng khít thì hôm nay lại đi bồi người khác chơi, trong lòng khẳng định sẽ có chút hụt hẫng. Rốt cuộc hai người vừa mới tiếp xúc nên cô không mong nhiều lắm, chỉ cần hắn có một chút không cao hứng là cô đã đạt tới mục đích của mình.
Chỉ là, cô không nghĩ tới phản ứng của Lôi Nặc lại vượt quá dự tính...
Ôn Noãn áp xuống kinh ngạc trong lòng, trêu đùa mở miệng: "Ai chọc bảo bối của gia không cao hứng?"
"QAQ..." Lôi Nặc mở to đôi mắt đầy nước mắt lên án nhìn Ôn Noãn.
"..." Đối mặt với ánh mắt đáng thương hề hề của Lôi Nặc, Ôn Noãn có chút chột dạ.
"Có phải vừa rồi người chơi cùng người khác..." Lôi Nặc ủy ủy khuất khuất hỏi.
Ôn Noãn cất bước đi đến trước mặt Lôi Nặc, duỗi tay nhẹ nhàng nâng cằm hắn, hôn lên môi hắn, một chút lại một chút giống như chuồn chuồn lướt không có chút ý tứ thâm nhập nào.
Hô hấp hai người hòa quyện vào nhau, khắp mũi đều là hơi thở của đối phương, Ôn Noãn nhận ra hô hấp của Lôi Nặc bắt đầu trở nên nóng rực, liền rời đi môi hắn. Ngón tay lôi kéo vành tai hắn, môi đỏ chậm rãi in lên đôi mắt hắn, hơi hơi vươn đầu lưỡi một chút lại một chút liếʍ nước mắt nơi khóe mắt của hắn.
"Chủ nhân..." Lôi Nặc bị hành vi ái muội của cô làm cho mê muội đến mơ màng hồ đồ, đã sớm quên chính mình muốn làm gì.
"Đồ vật hôm qua ta đặt ở trên người ngươi còn không?" Hai tay Ôn Noãn đặt sau lưng Lôi Nặc, lòng bàn tay chậm rãi di chuyển xuống dưới.
"Không còn nữa..." Lôi Nặc thành thật trả lời.
Bàn tay đưa vào trong quần hắn, dọc theo đường mông nhẹ nhàng di chuyển: "Còn nhớ rõ ta nói gì sao?"
"Nhớ rõ!" Lôi Nặc có chút hưng phấn liếʍ liếʍ môi: "Cầu ngài trừng phạt ta, chủ nhân!"
"Giống ngày hôm qua, lên giường." Ôn Noãn quyết đoán bỏ tay ra, ngữ khí lạnh nhạt ra lệnh.
Đối với Lôi Nặc, mặc kệ là roi hay cái gì, đều là công cụ có thể mang cho hắn kɧoáı ©ảʍ, loại trừng phạt này thực chất chính là biến tướng của khen thưởng. Nhưng Ôn Noãn sao có thể cho hắn toại nguyện, đối phó với run M, phải hung hăng ngược hắn mới được.
Ánh mắt từ các loại đạo cụ có thể tạo thành đau đớn nhanh chóng xẹt qua, từ trong đáy hòm Ôn Noãn lấy ra một bao bàn chải. Bàn chải có lớn có bé, có mềm có cứng, màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Lôi Nặc tự giác trói tay chân ra đằng sau sau đó ngoan ngoãn ngồi lên giường, chờ Ôn Noãn trừng phạt mình.
"Cái này ta đã chọn rất lâu, cảm thấy thích hợp nhất." Ôn Noãn quơ quơ bao nhỏ trong tay, trong ánh mắt mong chờ của Lôi Nặc rút một bàn chải lớn ra.
"Đây là cái gì?" Lôi Nặc sững sờ, loại đồ vật này thật sự có thể dùng ở đây sao, cứ cảm thấy không có tác dụng gì.. Đối với Lôi Nặc mà nói, loại mềm như bông không thể mang đến kí©h thí©ɧ đau đớn như thế này thật sự không vui chút nào.
Ôn Noãn nhìn hứng thú trong mắt Lôi Nặc dần mất đi, khóe miệng cô nhẹ cong, đưa đền gần bộ phận nào đó của hắn, dùng sức chà.
"A!" Lông cứng chà thật mạnh vào nơi quan trọng nào đó giữa hai chân, đau đớn thình lình kí©h thí©ɧ Lôi Nặc rụt rụt thân mình.
Ôn Noãn đem bàn chải trong tay di chuyển tới một đầu khác, dùng sức chà xát thịt cầu bên dưới. (T_T cứu!!! T_T)
"Hừ...hô.." Đầu bàn chải chọc chỗ này chạm chỗ kia, kɧoáı ©ảʍ như có như không làm Lôi Nặc giãn người.
Thấy tiểu Lôi Nặc hơi hơi nâng đầu, Ôn Noãn hơi hơi cười, quay cuồng bàn chải dùng sức chà.
"Ân a ~" Tiếng kêu lần này rõ ràng có cảm giác khác lần trước, trên da Lôi Nặc bắt đầu nổi lên từng chỗ hồng nhạt, hạ thân càng là bị kí©h thí©ɧ nên hoàn toàn nổi lên phản ứng.
Ôn Noãn hình như là muốn cho hắn thống khoái, bàn chải trong tay bắt đầu di chuyển toàn thân, lúc nhẹ lúc mạnh,từng chỗ từng chỗ làm cho toàn thân hắn bắt đầu phiếm hồng.
"Ân ~ nói đó, dùng sức chút." Nếm được ngon ngọt Lôi Nặc hưng phấn nói.
"Nơi này? Hay là nơi này?" Ôn Noãn khoa tay múa chân: "Phải dùng sức một chút sao?"
"Đúng! Đúng! Dùng sức một chút!" Lôi Nặc liên tục gật đầu.
Ôn Noãn cười nhạo một tiếng, buông bàn chải lông cứng trong tay ra, thay một bàn chải lông mềm.
"Không đúng! Không đúng! Dùng sức một chút!" Lông mềm quét trên da chỉ có ngứa, Lôi Nặc khó chịu vặn vẹo người.
"Ta đang dùng sức a." Ôn Noãn ác liệt cười. Lông mềm quét quét điểm nhỏ trước ngực, sau đó dọc theo cơ bụng quét xuống hạ thân.
"Ân...ân hừ QAQ..." Lôi Nặc chịu không nổi loại động tác nhẹ nhàng bâng quơ này, hắn nước mắt lưng tròng nhìn Ôn Noãn ngồi ở mép giường cầu xin tha thứ nói: "Chủ nhân... Ta sai rồi, cầu ngươi!"
Ôn Noãn gật gật đầu, thay bằng một bàn chải khác. Bàn chải này nhỏ hơn, đầu bàn chải mềm mà lại nhọn.
Lông mềm dọc theo hoa văn của tiểu Lôi nặc một chút một chút xoa, nếp uốn, chỗ nào cũng không buông tha.
Lôi Nặc mau bị loại động tác mềm nhẹ này tra tấn đến điên rồi, hận muốn cô dùng sức một chút, muốn cô cho hắn đau đớn, mặc kệ dùng roi hay là dùng cái gì khác, chỉ cần không phải như vậy là được rồi.
"Chỉ nhân... Ân a hô~ ngứa, chủ nhân, cầu ngươi, không cần như vậy." Lôi Nặc né tránh nhưng mà tay chân bị trói ăn bản không trốn được quá xa đã bị kéo trở về: "Chủ nhân, cầu ngươi đánh ta, quất ta, thế nào cũng được, làm ta đau!"
Ôn Noãn hoàn toàn làm ngơ Lôi Nặc khẩn cầu, ánh mắt chuyên chú nhìn nửa người dưới của hắn, bàn chải mềm mại trong tay chậm rãi thâm nhập vào lỗ nhỏ trên đỉnh tiểu Lôi Nặc.
"Ngô!"
---------
Lôi Nặc cảm thấy mình có thể là một phế nhân, hắn hoàn toàn vô lực nằm ngã trên giường, đến cái còng trên chân cũng không có sức để mở.
"Chơi vui sao?" Ôn Noãn cởi bỏ cái còng của Lôi Nặc.
"Chơi không vui!" Lôi Nặc lên án nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn cười khẽ cúi người xuống, khẽ hôn hôn môi Lôi Nặc nói:"Chơi vui sao?" Cô lại hỏi lần nữa.
"...Chơi không vui!" Lôi Nặc lại lần nữa nói.
Ôn Noãn lại hôn hôn hắn, đầu lưỡi ở răng môi hắn quét một vòng: "Chơi vui sao?"
Gương mặt Lôi Nặc bay lên màu hồng phấn: "Chơi không vui..."
Ôn Noãn nhướng mày, cho hắn một cái hôn nóng bỏng: "Chơi vui sao?"
"...Chơi không vui..." Hai mắt Lôi Nặc sáng lấp lánh nhìn Ôn Noãn, trong con ngươi tràn đầy lời mời gọi "lại đến lại đến! Lại đến thân thân ta!"
"Chơi không vui thì thôi." Ôn Noãn không chút lưu tình nào đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên sô fa rời đi.
Lôi Nặc: "..."
______________
Sáng sớm rời giường Lôi Nặc cảm thấy thân thể mình rất kỳ quái. Không có dấu vết kỳ quái như hôm qua, cũng không có vết thương do đánh nhau gây ra, hết thảy giống như tối hôm qua nhân cách kia không có xuất hiện, nhưng mà hắn biết, hắn thực sự có xuất hiện.
Chẳng nhẽ là nhân cách ban đêm ngoan hơn? Lôi Nặc có chút nghi hoặc.
Xoay người từ trên giường ngồi dậy, toàn thân cơ bắp không cảm giác được đau nhức, đại não một trận hoảng hốt không rõ, một ít đoạn ngắn ký ức linh tinh vụ vặt xuất hiện trong đầu.
Đầu lưỡi đỏ tươi nhẹ nhàng liếʍ nước mắt của mình, nữ nhân ác liệt cười, lông bàn chải nhẹ chà, cầu xin thở dốc...
"Thiếu gia, ngài tỉnh sao?"
"Lăn!" Hai tay Lôi Nặc che khuất gương mặt đỏ ửng, vô lực ngã vào trên giường.
Tác giả có lời muốn nói: [Ở một ghế lô khác có một nam một nữ vẫn đang chơi trò chơi: chủ nhân, lúc nào thì về, ta đều chơi mệt mỏi!"]
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh
- Chương 52: Tướng quân tinh phân yêu ta (3)