Chương 47: Hoa dại ven đường không thể hái (7)

Edit: Louise LNG

Beta: Mỳ, luoicon27

Bởi vì vội vã mang Ôn Noãn trở về gặp sư phụ, hai người vốn dĩ đã bàn tốt ngày thành thân nhưng lại phải kéo dài thời hạn. Lần này vừa đúng lúc có trưởng bối ở bên, hai người cùng nhau mời Thiên Cơ lão nhân làm người chủ trì cho hôn sự cho bọn họ.

“Thời gian không thể quá sớm, nếu không các bằng hữu sẽ không kịp đến tham dự.” Ôn Noãn nhìn Vu Tử Hàn chọn ngày, gần nhất cũng là mấy tháng về sau. Từ kinh thành đến nơi này cũng phải mất hơn hai tháng, đám Diệp Thanh bọn họ khẳng định không kịp, càng đừng nói bạn bè của Vu Tử Hàn trải rộng khắp mọi nơi.

“Không cần chờ, bọn họ chỉ biết quấy rối.” Bạn bè của Vu Tử Hàn đều không phải đèn cạn dầu, nếu bọn họ tới thì đám cưới này có thành hay không còn khó nói lắm.

“Không đợi bọn họ ư?” Ôn Noãn có chút ngạc nhiên. Thành thân mà không mời bạn bè thân thích tới góp vui sao được!

“Ừ.” Vu Tử Hàn gật đầu, duỗi tay ôm eo Ôn Noãn: “Chủ yếu là ta chờ không kịp.” Hắn cúi đầu, mặt mày tươi cười nhìn nàng.

------

“Nếu không phải có một số thứ bắt buộc cần thời gian để chuẩn bị thì ta còn muốn ngay đêm nay chúng ta sẽ thành thân.” Vu Tử Hàn giơ tay vén tóc trên trán của Ôn Noãn.

Ôn Noãn tươi cười vòng tay qua ôm cổ Vu Tử Hàn: “Công lực nói lời âu yếm gần đây của ngươi lại tăng rồi.”

“Là Ôn tiên sinh dạy tốt.” Vu Tử Hàn nhéo nhéo lỗ tai Ôn Noãn, cười nói. Mấy ngày nay hắn cùng Ôn Noãn ở bên nhau, cái khác thì không luyện ra nhưng riêng về mảng nói lời ngon ngọt thì trình độ cứ tăng vù vù.

Vu Tử Hàn trước kia chỉ cần nói mấy lời ngon ngọt thì hắn đều sẽ đỏ mặt, bị nàng đùa giỡn hai câu liền các loại không được tự nhiên đã không thể nào xuất hiện. Có điều, tuy rằng hiện tại hắn đã thích ứng với hình thức chung sống mà nói lời âu yếm với nhau này, nhưng mà có một vài điều, nếu không cần mấy năm là hắn không thích ứng được.

“Thật ra ngươi không cần khẩn trương như vậy. Có thành thân hay không cũng không ảnh hưởng đến chúng ta.” Ôn Noãn cười nhìn Vu Tử Hàn, thấy hắn làm ra vẻ mặt nghi hoặc, cô lại lần nữa nói: “Dù sao thì những gì nên và không nên làm đều đã làm cả rồi.”

“Khụ!” Gương mặt bỗng nhiên đỏ ửng, Vu Tử Hàn ho khan hai tiếng, hai mắt lấp lánh nhấp nháy cũng không dám đối diện với Ôn Noãn: “Không cần nói mấy cái này!” Mỗi lần hắn cho rằng mình cuối cùng cũng chiếm được thế thượng phong, đùa giỡn Ôn Noãn thì nàng lập tức sẽ phản công một câu càng khiến người khác không thể chống đỡ được.

“Như thế nào? Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám nhận, chẳng lẽ ngươi không chịu trách nhiệm sao?” Ôn Noãn dùng sức đẩy Vu Tử Hàn ra, vẻ mặt ai oán khoa trương nói: “Vu Tử Hàn, không ngờ chàng là cái dạng người này, ta đã nhìn lầm chàng rồi!”

“Không cần náo loạn.” Vu Tử Hàn bất đắc dĩ đỡ trán.

--------

---

Dưới chân núi Lương Thành là một toà thành lớn náo nhiệt, tuy so với kinh thành không phồn hoa bằng nhưng cũng là số một số hai trong cả nước.

“Hai vị muốn chọn trang phục hay may y phục theo yêu cầu?” Hai mắt lão bản sáng lên nhìn một nam một nữ đi vào khách điếm. Hai người nam anh tuấn nữ xinh đẹp, trên người ăn mặc không hề tầm thường, vừa nhìn thấy chính là có vụ làm ăn lớn.

“Chúng ta muốn may hỉ phục theo yêu cầu.” Vu Tử Hàn nói với lão bản.

“Hai vị tìm đúng người rồi! Sở trường của sư phó nhà chúng tôi chính là may hỉ phục đó!” Lão bản nhanh chóng mời hai người đến nội đường ngồi: “ Tiểu Xuân, mời khách nhân trà hảo hạng. A Hoa, mang mẫu tranh hỉ phục đến đây.”

Khi Vu Tử Hàn và Ôn Noãn cẩn thận thảo luận xong, quyết định ngày thành thân sẽ vào hai tháng sau, như vậy các bằng hữu của hai người có thể kịp đến chúc mừng. Rốt cuộc thì ngày thành thân mà không có bạn bè thân thích đến chung vui thật sự là quá quạnh quẽ.

Sau khi chọn được ngày, hai người liền bắt đầu chuẩn bị đồ vật cần thiết khi thành thân.

Các bức tranh của cửa hàng trang phục này đều là mời hoạ sư chuyên môn đến vẽ, từng nét bút đều rất tinh tế, màu sắc trên quần áo được điều phối tinh chuẩn (tinh tế, chuẩn xác), hình thức hoa văn trên vải dệt cũng tinh diệu (tinh tế, kỳ diệu) trong từng chi tiết nhỏ.

“Ngươi cảm thấy cái này thế nào?” Ôn Noãn chỉ vào một mẫu hỏi Vu Tử Hàn.

“Ngươi thích là được.” Vu Tử Hàn đối với nhưng thứ này không có đặc biệt nghiên cứu hay ý kiến gì, ở trong mắt hắn, Ôn Noãn mặc gì cũng đẹp hết.

“Y phục của ngươi, phải là ngươi thích mới được.” Ôn Noãn cười nói.

“Cái gì?” Vu Tử Hàn sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt tối sầm: “Ngươi muốn ta mặc nữ trang?!”

“Như thế nào? Ngươi không muốn?” Ôn Noãn nhướng mày.

“Ta đương nhiên không muốn!” Một đại nam nhân như hắn làm sao có thể mặc y phục của nữ nhân! Vu Tử Hàn nhíu mày.

Ôn Noãn vẻ mặt suy sụp, lập tức có bộ dạng hoàn toàn không hứng thú: “Vậy thành thân cũng không có ý tứ gì, dứt khoát không làm.”

“Ôn Noãn!” Vu Tử Hàn nghiến răng nghiến lợi. Nữ nhân này luôn làm khó dễ hắn, nàng nhất định là do ông trời phái xuống để hành hạ hắn mà!

Ôn Noãn không hứng thú đem tập tranh trong tay gấp lại, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Được!” Vẻ mặt Vu Tử Hàn không còn gì để luyến tiếc:“Nữ trang thì nữ trang, ta đáp ứng ngươi!” Nếu không đồng ý thì tức phụ sẽ chạy mất, hắn không thể cam đoan rằng mình lại có thể bắt được nàng hay không.

“Thật sao?” Ôn Noãn xác nhận lại lần nữa, nói: “ Ngươi không muốn mặc thì thôi, đừng miễn cưỡng chính mình, ta sẽ không ép ngươi.”

Ngươi lôi việc không thành thân ra như vậy mà còn bảo là không ép buộc ta sao! Vu Tử Hàn khoé miệng giật giật: “… Ta muốn mặc, thật.”

Ôn Noãn nhìn chằm chằm vẻ mặt nghĩ một đằng nói một nẻo của Vu Tử Hàn một lúc lâu, cho đến khi cả người hắn mất tự nhiên mới nở nụ cười: “Mặt ngươi đều đã nhăn thành cái bánh bao rồi, ha ha ha! Vừa rồi ta chỉ chơi ngươi thôi, làm sao có thể để ngươi mặc nữ trang cơ chứ!”

“ Ngươi…” Vu Tử Hàn bực mình trừng mắt nhìn Ôn Noãn liếc mắt một cái: “ Chơi ta rất vui sao?” Luôn là trêu đùa hắn như vậy! Nữ nhân này thật đáng giận!

“ Chơi vui!” Ôn Noãn cho Vu Tử Hàn một khuôn mặt tươi cười sáng lạn.

“Hừ!” Vu Tử Hàn quay đầu đi chỗ khác, làm bộ không để ý đến Ôn Noãn.

Cách một cái bàn nhỏ, Ôn Noãn lấy tay chọc chọc bả vai Vu Tử Hàn: “ Tức giận?”

Vu Tử Hàn trầm mặc không nói.

Vì để lại không gian thảo luận cho hai người, sau khi đưa tập tranh mẫu cho họ lão bản lập tức lôi kéo người hầu lui ra khỏi nội đường nên bây giờ chỉ còn hai người Ôn Noãn và Vu Tử Hàn.

Ôn Noãn nhìn xung quanh, xác nhận không có ai ở ngoài cửa nghe lén rồi mới nói một lần nữa: “Tử Hàn, không cần tức giận, ta sai rồi mà! Về sau ta sẽ không đem ngươi ra đùa nữa.”

“Hừ!” Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nàng đã nhiều lần đem hắn ra trêu đùa, mỗi lần cũng hứa hẹn sau này sẽ không như vậy nữa, nhưng đều làm trái lại với những gì nàng nói.

“Tử Hàn ~ Tử Hàn ~ A Hàn ~ Hàn~” giọng nói mềm mại như nước chảy một tiếng lại một tiếng gọi tên Vu Tử Hàn, dường như nếu không nhận được đáp án của đối phương thì sẽ không dừng lại.

Vu Tử Hàn bị gọi đến mức đứng ngồi không yên, hắn đỏ mặt quay đầu lại trừng mắt với Ôn Noãn: “Không được gọi ta như vậy! " Không được dùng giọng điệu đó ở bên ngoài! Nếu như bị người khác nghe được… Sắc mặt Vu Tử Hàn từ hồng biến thành đen: “ Ngươi cho ta – ưm?!”

Thừa dịp Vu Tử Hàn quay đầu lại, Ôn Noãn lập tức thò người ra hôn lên môi hắn. Thình thịch thình thịch! Tim đập nhanh dần, đột nhiên bị tập kích khiến cảm giác ngượng ngùng cùng khẩn trương ập vào trong lòng, hai tay Vu Tử Hàn nắm chặt lấy hai bên tay vịn, cố nén ý nghĩ ôm lấy Ôn Noãn.

“Hai vị khách quan, xin hỏi các ngươi đã quyết định tốt chưa?" Lão bản vẫn luôn đợi bên ngoài chờ Ôn Noãn gọi vào nhưng đợi cả một buổi chiều vẫn chưa thấy trong phòng có động tĩnh, hắn nôn nóng đi qua đi lại, rốt cuộc không chờ được nữa mới đến bên cửa dò hỏi.

Âm thanh ngoài cửa khiến hai người đang đắm chìm trong nụ hôn phục hồi lại tinh thần, Ôn Noãn cười rời khỏi môi của Vu Tử Hàn, rồi quy củ về chỗ.

Vu Tử Hàn âm thầm làm mấy lần hít sâu, bình ổn lại cảm xúc kích động của mình.

“Chọn xong rồi, ngươi vào đi.” Ôn Noãn không cho Vu Tử Hàn thời gian hồi sức, nàng vừa ngồi xuống lập tức mở miệng gọi.

Vu Tử Hàn vội vàng uống mấy ngụp nước để giải khát.

“Đến đây, hai vị, chọn được mẫu nào rồi?” Lão bản nhanh chóng đi vào, hắn ta nhìn vào mẫu mà Ôn Noãn đã chọn, a dua cười nói: “Ánh mắt của hai vị thật tốt, mẫu đó chính là cái đẹp nhất mà sư phó của cửa hàng chúng tôi nghĩ ra được!”

“Ồ? Vậy khẳng định là rất quý?” Nhìn đôi mắt lấp lánh của lão bản sáng lên, Ôn Noãn liền biết giá cả chắc chắn không rẻ.

Lão bản cười ha ha hai tiếng: “Tiền công của sư phó tất nhiên muốn cao một chút, nhưng tiền chủ yếu thì vẫn dùng vào hỉ phục này. Nếu muốn trang phục này đẹp đến mức hoàn mỹ thì cần phải dùng vải Vân Cẩm quý hiếm mới được, hoa văn đa dạng ở trên cũng phải dùng tơ vàng chỉ bạc thêu thành, đương nhiên trân châu đá quý cũng phải là hàng tốt nhất.” Nói xong, lão bản cơ trí nói thêm: “Tuy nhiên, hai vị có thể dùng sợi bông ngọc cẩn, giá rẻ hơn nhưng chất liệu cũng không tệ.”

Đã có hàng tốt nhất thì Vu Tử Hàn làm sao có thể dùng đồ kém hơn, cho dù chỉ là kém hơn một chút thì cũng vẫn là kém. Nghĩ như vậy, Vu Tử Hàn vung tay lên liền đem hỉ phục chọn ra.

Sau khi chọn xong trang phục, hai người lại chạy một chuyến qua cửa hàng trang sức và cửa hàng son phấn, mua một đống đồ rồi chuẩn bị về nhà tranh.

"Cứu mạng a!" Một nữ tử y phục tả tơi một bên nôn nóng kêu cứu, một bên nghiêng ngả lảo đảo chạy đến.

Một đám người mặc đồ đen cầm vũ khí hàn quang lấp lánh trong tay đuổi theo phía sau nữ tử không bỏ: "Đứng lại!"

Dân chúng xung quanh đều bị cảnh này dọa sợ, bọn họ cuống quít vọt ra ven đường, để một khoảng trống lộ ra.

Nữ tử che lại cánh tay đang chảy máu không ngừng té ngã bên chân Vu Tử Hàn, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng ta tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt tan rã, rõ ràng là mất quá nhiều máu, cánh tay nhuộm đầy máu nắm lấy vạt áo Vu Tử Hàn, giọng nói suy yếu khẩn cầu nói: " Cứu... cứu cứu ta, cầu xin ngươi."

Vu Tử Hàn theo bản năng ngồi xổm xuống tự mình bắt mạch cho nữ tử kia, phát hiện mạch tượng của nàng ta hỗn loạn, nội lực cũng rất loạn, dường như là bị một chưởng pháp thuượng thừa nào đó đánh thành như vậy.

"Xem lần này ngươi chạy kiểu gì!" Hắc y nhân theo sát xuất hiện.

Ôn Noãn vội vàng che hai người ở phía sau, ánh mắt sắc bén nhìn hắc y nhân trước mặt: "Ban ngày ban mặt lại dám đả thương người khác, trong mắt các ngươi có còn vương pháp hay không!"

"Vương pháp? Ha ha ha." Một dám người mặc đồ đen ngửa mặt lên trời cười to: "Chúng ta chính là vương pháp!"

"Các ngươi quá kiêu ngạo!" Ôn Noãn phẫn nộ quát.

Một người mặc đồ đen dường như là thủ lĩnh đứng ra hùng hổ nói: "Đây là ân oán giữa chúng ta và nữ nhân kia, người không liên quan thì đừng xen vào việc của người khác. Nếu không, đừng trách chúng ta không khách khí!"

Ôn Noãn lạnh lùng cười: "Được! Nếu như vậy, chúng ta sẽ không làm phiền các ngươi làm việc, tạm biệt!" Nói xong, nàng liền kéo Vu Tử Hàn chạy đi.

Hắc y nhân:???

Nữ tử bị thương:...

"Tiểu Noãn, ngươi chạy làm cái gì?" Vu Tử Hàn có chút mơ hồ. Với võ công của bọn họ, dư sức đánh lại mấy người mặc đồ đen kia.

"Ta sợ bị bọn họ ăn vạ." Ôn Noãn thành thật trả lời.

"Nàng là đang nói đến cô nương bị thương kia?" Vu Tử Hàn nghi hoặc hỏi: "Nàng ta có vấn đề?"

"Không biết." Nàng ta đương nhiên là có vấn đề! Nữ nhân kia chính là nữ phụ số một trong tiểu thuyết, Thánh Nữ Ma giáo Cầm Thương, tên thật kỳ ba, người càng thêm kỳ ba.*

(*) kỳ ba: kỳ quái lạ lùng

Cầm Thương nhận nhiệm vụ tiếp cận Vu Tử Hàn, mục đích là trộm hàn chu quả của Thiên Cơ lão nhân, truyền thuyết kể rằng ai ăn loại trái cây này thì công lực của người đó sẽ tăng lên hai trăm năm. Trên thế giới này ai có thể sống đến hai trăm năm? Cho dù là người tập võ, dài nhất cũng chỉ đến hơn một trăm năm, cho nên ăn trái cây này liền có thể xưng bá võ lâm.

Trong nguyên tác, Cầm Thương kia nguỵ trang thành người bị đuổi gϊếŧ, thành công giành được sự đồng tình của Vu Tử Hàn, trong giai đoạn dưỡng thương được hắn chiếu cố thì thích hắn. Điều này quả thật là nhược điểm trí mạng của Cầm Thương, không biết thời điểm tác giả viết suất diễn của nàng có phải bị cái gì đó kí©h thí©ɧ hay không, ngay từ đầu khi không yêu Vu Tử Hàn nàng ta là một muội tử tâm cơ rất sâu nhưng từ sau khi thích hắn, hành vi của nàng ta liền trở nên não tàn.

Ví dụ như tự đâm chính mình một đao sau đó bôi nhọ nói là Diệp Thanh làm, hay là hạ dược để bò lên giường Vu Tử Hàn,...

"Không biết?" Vu Tử Hàn nhướng mày.

"Tóm lại là ta không thích nàng ta." Bước chân Ôn Noãn dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Thật không? Vậy thì không quan tâm đến nàng ta nữa." Vu Tử Hàn gật đầu, kiên định nói.

Vu Tử Hàn là một người rất có tinh thần trọng nghĩa của hiệp sĩ, tuy rằng trong giang hồ hắn nổi danh là hái hoa tặc... nhưng gặp phải loại sự việc này, mặc kệ đối phương là ai, hắn đều sẽ ra tay giúp một phen, nhưng hiện tại hắn có thể từ bỏ tinh thần trọng nghĩa, trực tiếp lựa chọn đứng về phía mình, điều này khiến Ôn Noãn rất vui vẻ.

"Hàn Hàn, ta yêu ngươi!" Hai tay Ôn Noãn giữ lấy mặt Vu Tử Hàn dùng sức hôn hắn một cái.

Không cần ở dưới tình huống có nhiều người chung quanh như vậy thân hắn! Vu Tử Hàn đầy mặt đỏ bừng che miệng.

Còn nữa, Hàn Hàn là cái quái quỷ gì!

-------

Tác giả có điều muốn nói: câu chuyện này sắp xong rồi, cho nên trước tiên cùng nhóm tiểu khả ái chào hỏi, chuyện xưa lần sau sẽ thiên về khẩu vị một chút, bởi vì Cúc Hoa phát hiện hình như là mình bị lạc đề, rõ ràng là phần tiêu đề viết là nam chủ đều là xà tinh bệnh, kết quả viết mấy cái nam chính trừ bỏ Raphael thì đều rất bình thường [ đây quả thực là vấn đề nghiêm trọng]

--------

⚠⚠Vì vậy mà bà tác giả quyết định các nam chính về sau đều sẽ rất hủy tam quan, mong các bạn cẩn trọng⚠⚠