Chương 21: Đối tượng công lược thật làm cho ta muốn quật ngã hắn (8)

Edit: luoicon27

"Ngươi có thích ta không?" Hắn thích nàng, hắn hi vọng nàng cũng thích hắn.

Ôn Noãn dừng động tác vuốt tóc trên tay, biểu tình nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đến khi Raphael chờ đến nóng nảy mới miễn cưỡng mở miệng nói: "Không chán ghét."

"Đó chính là thích rồi." Raphael thoả mãn ôm Ôn Noãn lăn lên trên giường, sau đó xoay người một cái đem cô đặt ở dưới thân: "Hai người thích nhau nên làm một ít sự tình đúng không ~ "

Ôn Noãn:.... Cô nhất định là bị thiểu năng trí tuệ mới cảm thấy không khí vừa rồi ấm áp!

"Bảo bối, ta đã học được rất nhiều tư thế, cam đoan sẽ thoả mãn ngươi ~ " Raphael vừa nói vừa chậm rãi hôn lên môi Ôn Noãn.

Tư vị đường mật quen thuộc khi dán môi lan tràn ra, Raphael nhịn không được dụ hoặc mà hôn sâu hơn, hàm răng sắc nhọn nhẹ nhàng gặm cắn môi đỏ của cô, đầu lưỡi từ từ chen vào, đảo qua lợi phấn nộn một chút, cuối cùng dây dưa không dứt với lưỡi của cô.

Đôi tay hắn không có ý tốt sờ loạn trên người cô, giống như hài tử tò mò mà hưng phấn thăm dò. Áo tắm đơn giản thuận tiện, đầu ngón tay cầm lấy nút thắt nhẹ nhàng kéo, áo tắm dài theo làn da bóng loáng rơi tại bên người. Giống như mở ra một lễ vật lớn, lớp bọc bên ngoài được bóc ra liền lộ ra một đại lễ thần bí bên trong.

Ôn Noãn không phải người gỗ không có cảm giác, bị trêu chọc nửa ngày như thế tự nhiên là cả người cô cũng nóng lên. Cô chủ động vươn tay kéo khăn tắm bên hông Raphael, soái ca khăn tắm nháy mắt liền biến thành mỹ nam loã thể.

"Ngươi cư nhiên... Ha! Cái gì cũng không có mặc!" Bên hông ngứa làm Ôn Noãn khẽ ngâm ra tiếng, cô thở hổn hển trừng lớn mắt: "Ngươi sớm đã có âm mưu đi!"

"Ân?" Raphael vô tội chớp chớp mắt: "Cái gì âm mưu?" Tóc bạc mượt như suối thả xuống, con ngươi màu đỏ đơn thuần tràn đầy ý cười "ta không hiểu Noãn Noãn nói gì a ~ "

"Lăn! " Bán manh đáng xấu hổ! Ôn Noãn nhấc chân đá qua.

Raphael cười tủm tủm bắt lấy chân cô: "Noãn Noãn không cần sinh khí, ngươi không thích sao?"

"Ta không thích!" Bị đùa giỡn Ôn Noãn tức đỏ mắt rống to mười phần.

"Nhưng là ta thực thích a ~ "

Raphael là cái hỗn đản đáng giận! Hốc mắt nhanh chóng tụ tập nước mắt do bị kí©h thí©ɧ, Ôn Noãn mau bị người này tra tấn đến điên mất rồi: "Ngươi rốt cuộc có làm hay không! không làm liền cút cho ta!"

"Noãn Noãn thật nhiệt tình ~ " Raphael nhộn nhạo cười, hắn vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ liếʍ đầu ngón tay: "Bảo bối, đây chính là ngươi yêu cầu."

Raphael si mê nhìn nữ tử dưới thân mình, toàn thân nàng phiếm hồng, một tầng mồ hôi mỏng cho nàng cảm giác một tia chật vật, con ngươi nhiễm xuân tình chăm chú nhìn mình. Phản ứng của nàng là bởi vì hắn xuất hiện, nàng nức nở khóc lóc đều là bởi vì động tác của hắn, hết thảy của nàng đều bởi vì hắn!

"Noãn Noãn, tiểu bảo bối, tiểu bảo bối của ta!" Hắn cắn nhẹ môi nàng, điên cuồng hôn sâu.

Tê! Trên môi đau đớn làm Ôn Noãn nhíu nhíu mày, cái kẻ điên này!

________

Đương đương đương------

Tiếng chuông cổ xa xưa từ xa truyền đến, đèn đuốc trong vương cung sáng trưng, chỉ có cung điện của Moss hoàng tử là một mảnh đen nhánh.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!" Toàn thân Moss vô lực nằm trên mặt đất, trong mắt chất chứa phẫn nộ cùng sợ hãi lẫn chán ghét.

"Ta chỉ là muốn làm ngươi an tĩnh một chút để nghe ta nói chuyện mà thôi." Hai chân Raphael vắt vào nhau, nhàn nhã ngồi ở ghế cao: "Ngươi luôn muốn công kích ta, cái này làm ta thật buồn rầu." Trước mặt người khác, Moss vẫn luôn là Tam hoàng tử ôn hoà có lễ, nhưng những lúc chỉ có hai người, Moss liền sẽ không chút nào che dấu ý định muốn gϊếŧ chết người duy nhất có thể mang đến uy hϊếp cho vương vị của mình.

"Ngươi có chuyện gì thì mau nói!" Moss nghiến răng nghiến lợi nói, sau lưng lại thầm điều động ma lực của mình nhằm giải khai cấm chế trên người.

"Ta vẫn luôn cho rằng phụ thân thích nhất là ngươi, vì ngươi, hắn không tiếc hạ độc ta muốn độc chết ta. Nhưng hiện tại xem ra là ta nghĩ sai rồi, hai chúng ta đều là quân cờ của hắn, hắn chân chính bảo vệ là người khác. Chờ hai chúng ta đều đã chết, người thần bí kia liền xuất hiện, trở thành quốc vương mới của đế quốc Oro." Thanh âm trầm thấp của Raphael nhẹ nhàng vang lên bên tai Moss, mang theo đó là sự mê hoặc kỳ diệu: "Thật không cam lòng, dựa vào cái gì chứ."

Moss đột nhiên an tĩnh lại, sự ghen ghét cùng khủng hoảng lan khắp toàn thân. Hắn hung hăng cắn môi dưới, dù chảy máu cũng không hay biết.

Đúng vậy, dựa vào cái gì! Hắn tôn kính ông ta như vậy! Hắn đem ông ta trở thành người hắn sùng bái nhất! Hắn từng thề phải làm một quốc vương giống ông ta! Chính là hết thảy đều là giả, tình thương cha kia chỉ là nguỵ trang! Phụ thân còn bảo hộ một người khác! Sẽ có người khác tới tranh đoạt vương vị với hắn!

Không được! Không được!

Vương vị là của hắn!

Đế quốc Oro cũng là của hắn!

"Tam hoàng tử điện hạ." Thị vệ ẩn nấp trong tối phát hiện Raphael gỡ bỏ kết giới liền vội vàng vọt vào: "Điện hạ? Ngài không có việc gì chứ?" Lúc trước hoàng tử điện hạ còn thịnh khí lăng nhân lúc này lại như chó nhà có tang quỳ rạp xuống đất, con ngươi màu lam xuất hiện oán hận, chán ghét, thất vọng luân phiên.

"Vừa rồi ngươi đi đâu?" Đắm chìm trong thế giới của mình một lúc lâu Moss mới mở miệng hỏi.

"Raphael ở chung quanh bày kết giới, thuộc hạ vô dụng, không thể đánh vỡ." Thị vệ quỳ một gối trên mặt đất.

"Phế vật!" Moss phẫn nộ phất tay đem thị vệ ném ra thật xa, thẳng đến hắn đυ.ng vào vách tường phun ra một búng máu mới lộ ra biểu tình thống khoái nói: "Ta có chuyện muốn ngươi đi làm."

Thị vệ gian nan bò dậy: "Thỉnh điện hạ phân phó."

"Đi nói với Đại Tế Tư, ta đã nghĩ thông suốt." Xuyên qua tầng lớp cửa sổ sát đất, trong mắt Moss mang theo âm ngoan nhìn về phía cung điện của Oro quốc vương.

Là người phản bội ta trước! Là ngươi phản bội ta trước.

Editor: lạnh quá mấy mem. Luoi nhà ta rất sợ lạnh nhưng lại thích mùa đông huhu. Chúc mấy mem chùm chăn đọc truyện trong vui vẻ và ấm áp. Mặc dù chương này vẫn hơi ngắn thì phải. TwT