Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 16: Đối tượng công lược thật làm cho ta muốn quật ngã hắn (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: luoicon27

Mái tóc bạc mượt như tơ lụa tản ra hoa quang nhàn nhạt, tóc dài rũ đến mặt đất, theo động tác của hắn nhẹ nhàng quét động trên đất. Làn da trắng nõn như tuyết, dướt lông mi cong vυ"t là một đôi con ngươi đỏ như máu, mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ tươi.

Thật xinh đẹp, hắn có một loại đẹp vượt qua cả giới tính, Ôn Noãn âm thầm tán thưởng. Tuy rằng Raphael là nam nhân, nhưng thật sự có thể dùng hai từ xinh đẹp để miêu tả hắn.

"Đẹp không?" Đột nhiên, bên tai vang lên một giọng nói dễ nghe của nam nhân, giống như trộn lẫn cả vại đường trong đó ngọt ngấy khiến người ta nổi da gà.

Rõ ràng đã dùng bí pháp ẩn thân nhưng vẫn bị phát hiện làm Ôn Noãn triệt để khϊếp sợ, càng kinh ngạc hơn là cô không thể cử động ngoại trừ tròng mắt, các bộ phận khác giống như không phải của mình làm thế nào cũng không chịu nghe theo đại não điều khiển. Nhìn xuyên qua khe hở bức mành, người đang khiêu vũ đã biến thành một làn khói đen biến mất trong không khí, bộ xương khô không được chống đỡ đã rầm một tiếng đổ xuống mặt đất.

"Tại sao ngươi không nói lời nào?" Trong giọng nói của Raphael chỉ đơn thuần tràn ngập nghi hoặc.

Người phía sau càng tiến sát thêm một ít, thiếu chút nữa lưng Ôn Noãn liền dựa vào ngực hắn. Hai người càng gần sát, từng đợt hàn khí cũng nhè nhẹ thẩm thấu qua từng lớp quần áo, xuyên thẳng đến sống lưng cô: "Từ khi nào ngươi phát hiện ra ta?" Cô một bên mặc niệm chú ngữ giải trừ ẩn thân thuật, một bên hỏi.

"Ta chỉ đoán xem mà thôi, không nghĩ tới nơi này thật sự có người!" Raphael kinh hỉ nói.

Ôn Noãn đầu đầy hắc tuyến, cư nhiên cô lại! bị! hắn! lừa!

"Ngươi còn chưa trả lời ta câu hỏi lúc nãy đâu!" Raphael hưng phấn ôm bả vai Ôn Noãn xoay người cô lại: "Ta đẹp hay không đẹp?"

Đối thoại này có điểm không thích hợp a! Không phải hắn nên hỏi cô là ai, từ đâu đến, mục đích gi, làm việc cho ai mới phải sao! Ôn Noãn nhất thời không có biện pháp tiếp nhận đề tài ngòai dự kiến này.

"Mau nói đi, ta đẹp hay không đẹp!" Raphael hình như thật sự rất quan tâm đến vấn đề này, bắt lấy bả vai Ôn Noãn lắc lắc: " Mau nói đi mau nói!"

Thanh âm ríu rít của hán tử này thật làm cho người ta bực bội, Ôn Noãn nhíu mày, lạnh giọng nói: " khó coi, khó coi chết đi được!"

" Ngô!" Raphael bất mãn xụ mặt thành bánh bao, trừng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ôn Noãn:" Mắt ngươi mù sao! Ta lớn lên đẹp như vậy lại dám nói ta khó coi!"

Trong nguyên tác, Raphael có tự kỉ như vậy sao... Ôn Noãn cạn lời run rẩy khóe miệng.

"Tại sao ngươi không nói lời nào? Không phục sao? Ta thật muốn nhìn người nói ta xấu lớn lên có bộ dáng gì!" Raphael một bên lải nhải một bên tháo xuống mặt nạ của Ôn Noãn.

Hai hàng lông mày tinh tế nhíu chặt với nhau, mắt phượng hẹp dài sắc bén lóe lên hàn quang không vui, cho dù biểu tình lạnh lùng cũng không làm giảm tướng mạo mỹ lệ phi phàm kia.

"Ngươi?!" Raphael ngơ ngác nhìn mặt cô.

"Muốn đánh muốn gϊếŧ tùy ngươi!" Ôn Noãn nỗ lực đem đề tài kéo về quỹ đạo.

"Ngươi... ngươi kết hôn chưa?"

"A?"

"Không quan hệ, ngươi kết hôn hay không đều không ảnh hưởng tới việc ta cưới ngươi làm hoàng phi!"

Biểu tình Raphael nóng bỏng nhìn cô, đôi tay sờ mặt cô như đang sờ trân bảo đẹp nhất trên thế gian.

"Khoan đã! Ngươi biết ta là ai sao!" Ôn Noãn vội vàng hỏi.

"Không biết a." Raphael trả lời rất quyết đoán.

"...Ta là sát thủ, tới lấy mạng ngươi." Cho nên không cần đầu nóng một phát liền tùy tiện làm gì thì làm a! Mấu chốt nhất chính là, không cần quấy rầy kế hoạch công lược của cô a, không thể động đậy Ôn Noãn chỉ có thể yên lặng che mặt trong lòng.

"Nga." Raphael ôm Ôn Noãn đi vào tẩm điện.

"Rốt cuộc ngươi có hiểu ta nói cái gì không vậy.. ta là tới gϊếŧ ngươi a!" Ôn Noãn tăng ngữ khí, nhắc lại lần nữa.

"Ta biết, nhưng vẫn không ảnh hưởng việc ngươi trở thành hoàng phi của ta." Raphael đem Ôn Noãn đặt trên giường, sau đó nằm nghiêng bên cạnh chăm chú nhìn cô: "Chỉ cần ngươi trở thành hoàng phi của ta thì hết thảy của ta sẽ là của ngươi, tính mạng của ta cũng là của ngươi, lúc nào ngươi cũng có thể lấy đi."

"Ngươi là xà tinh bệnh sao!" Ôn Noãn thật sự không rõ mạch não của hắn, hai người bọn họ vừa mới gặp mặt lần đầu tiên hắn đã biểu hiện nhiệt tình như vậy, cái này làm cho cô thực sự bất an, nhất kiến chung tình không nên xuất hiện bên người nữ xứng như cô mới phải a.

"Phốc ha ha ha ha ha!" Raphael bị biểu tình run rẩy của Ôn Noãn chọc trúng huyệt cười, hắn ôm bụng cười ha ha.

"Uy uy..." rốt cuộc ngươi đang cười cái gì.

"Ha ha ha ha ha!" Raphael lăn từ trên giường xuống đất nhưng dù như thế cũng không ngăn được hắn cười to.

Ôn Noãn:..... ta nghĩ muốn bỏ nhiệm vụ này.

__________

Tẩm điện huy hoàng được trang hoàng bởi chỉ vàng lụa đỏ làm cho có chút không khí vui mừng, Ôn Noãn một thân váy dài hoa lệ phiền phức ngồi ở mép giường, bị phong ấn đấu khí nên cô không khác người thường là mấy, bởi vì không có việc gì làm nên cô nhàm chán nghịch viên đá quý được khảm trên làn váy.

Ôn Noãn có chút ngoài ý muốn khi Quốc vương Oro sẽ cho phép Raphael cưới một cái nữ nhân không rõ lai lịch, trên thực tế, hắn căn bản cũng không quan tâm đứa con trai này như thế nào. Chỉ cần Raphael không cùng vị Tam hoàng tử được sủng ái nhất kia tranh vị, như vậy mặc kệ hắn( Raphael) làm gì hắn ( quốc vương) cũng không can thiệp.

Từ tối hôm qua, sau khi bị Raphael nhất kiến chung tình rồi cầu hôn, cho tới buổi chiều hôm nay cô đã mặc vào đồ cưới hoa lệ ngồi chờ tân lang mới nhận thức của mình. Tốc độ làm việc của Raphael này, quả thực...

Cạch!

Một tiếng vang rất nhỏ từ ban công truyền đến, Ôn Noãn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên. Giây tiếp theo, chỗ cổ cô xuất hiện cảm giác lạnh lẽo, một lưỡi dao sắc bén đặt ngay tại yết hầu.

"Nếu ngươi không muốn chết, liền ngoan ngoãn nghe theo lời ta nói." Giọng nói nữ tử trầm thấp mà khàn khàn từ sau người vang lên, Ôn Noãn bị bắt gật đầu theo lời cô ta nói.

"Cởϊ qυầи áo ra." Nữ nhân trầm giọng ra lệnh.

Cở quần áo? Ôn Noãn nhướng mày, đây hẳn là nữ chủ Thập Nhất đi, đại khái cô ta nghĩ giả trang thành cô để tiếp cận Raphael, như vậy mới dễ dàng ám sát. Nghĩ như vậy, Ôn Noãn liền thuận theo cởi váy dài đưa cho người phía sau.

"Rất tốt." Thập Nhất làm một phép định thân thuật cho Ôn Noãn, sau đó đem cô thu vào nhẫn không gian của mình, cuối cùng cô ta biến thành bộ dáng Ôn Noãn, thay áo dài hoa lệ ngồi ở mép giường chờ mục tiêu ám sát tới.

Raphael mặc một bộ chế phục xinh đẹp đi trên hành lang dài, giày da không nhiễm một hạt bụi đi trên hành lang lặng yên không một tiếng động. Trên mặt hắn mang theo tươi cười sung sướиɠ, trong miệng ngâm nga khúc hát về hôn lễ của thế giới này.

Ở tối hôm qua, hắn thu được một món quà sinh nhật trời ban, một tân nương tử xinh đẹp. Nàng có một đôi nhϊếp mâu* câu hồn đoạt phách, khi nhìn hắn cảm giác như hắn là duy nhất của nàng, là toàn bộ thế giới của nàng. Từ trước đến nay hắn chưa từng được ai nhìn như vậy, người khác nhìn hắn không phải chán ghét khinh thường thì chính là sợ hãi, chỉ có nàng... chỉ có nàng là không giống! Nghĩ như vậy, bước chân của hắn càng thêm nhanh.

(*) nhϊếp mâu: đôi mắt bị thu phục

"Noãn Noãn bảo bối, ta tới rồi ~ " Raphael đẩy cửa phòng, nhiệt tình hướng người ngồi trên mép giường nhào tới.

Bị đẩy ngã ở trên giường Thập Nhất vẫn còn đang sững sờ, cô thật bị mục tiêu ám sát này làm cho kinh diễm rồi. Tóc bạc, mắt đỏ, ngũ quan tuyệt mỹ, trong mắt lập lòe ngôi sao nhỏ càng làm tăng cảm giác manh của hắn, bộ dáng mỹ nam tử này rất hợp với thẩm mỹ của cô.

"Ta---- ngô" yết hầu đột nhiên bị bóp chặt, Thập Nhất trừng lớn mắt giãy dụa.

"Ngươi đem Ôn Noãn đi đâu rồi!" Raphael sắc mặt âm trầm nhìn Thập Nhất sắp hít thở không thông mà chết. Khí vị của nữ nhân này cùng trên người bảo bối hoàn toàn bất đồng, dù cô ta có cố tình thu liễm nhưng để gần sát vẫn ngửi thấy được.

Thập Nhất ma võ song tu rốt cuộc phát huy tác dụng, ma lực bị Raphael là vong linh pháp sư hoàn toàn ngăn chặn, đấu khí trong cơ thể lặng lẽ vận chuyển. Cô đem đấu khí tập trung trên tay, một chưởng đẩy người đang đè chính mình ra.

Ánh mắt Raphael lóe lóe, phất tay triệu hồi ra bốn bộ xương khô tay cầm lưỡi hái: " Ta hỏi lại lần nữa, Noãn Noãn ở đâu!"

"Ngươi thật xinh đẹp." Thập Nhất hoàn toàn không để ý Raphael đang tức giận, loại triệu hoán thuật này trong mắt cô chỉ là trò hề, giọng nói nhàn nhã đùa giỡn:" Làʍ t̠ìиɦ nhân của ta thế nào?"

"Tình nhân?" Raphael kéo kéo khóe miệng.

Nằm trong không gian có phong cảnh tú lệ khóe miệng Ôn Noãn giật giật, thật nghẹn khuất a, bên ngoài đang có muội tử muốn thông đồng cùng tân lang mới nhậm chức của cô mà cô lại đang phát ngốc trong này không làm gì được. Tuy rằng Raphael cùng Thập Nhất vốn dĩ là cp, cô mới là người ngoài đến.... nhưng vẫn rất khó chịu a, rõ ràng là cô gặp hắn trước.

"Ngượng ngùng, ta không thích cùng người quái dị làʍ t̠ìиɦ nhân. " Raphael vuốt vuốt tóc dài nói.

Ôn Noãn: phốc-----

Thập Nhất:......

"A ~ có ý tứ " Thập Nhất ngây người vài giây rồi lại khôi phục bộ dáng bất cần đời: "Chỉ cần ngươi làʍ t̠ìиɦ nhân của ta, ta sẽ không gϊếŧ ngươi."

"Ngươi thực phiền, ta đã nói là ta không thích người quái dị." Raphael không kiên nhẫn chỉ huy bộ xương khô tiến lên: "Noãn Noãn hẳn là ở trên người của ngươi, ta có thể nghe được." Bộ xương khô trong tay cầm lưỡi hái tản ra hàn quang hướng thẳng tới phía Thập Nhât mà đến.

Thập Nhất linh hoạt tránh né công kích của nó, thân hình mơ hồ vọt đến bên người Raphael, cầm lên một sợi tóc bạc của hắn ngửi ngửi: "Mỹ nhân, ngươi không hề suy xét một chút sao?"

Raphael quay đầu đứng đối diện Thập Nhất tươi cười sáng lạn nói: "Tìm được rồi."

Máu trong cơ thể cấp tốc lưu động, làn da trắng nõn căn bản ngăn không được nó chuyển động mãnh liệt, Thập Nhất hoảng sợ nhìn đạo vết thương tự dưng xuất hiện, máu trong người không ngừng từ miệng vết thương chảy ra, chỉ trong nháy mắt, nguyên bản một người sống liền biến thành bộ xương khô.

Đinh!

Chiếc nhẫn tố sắc rơi xuống đất, khóe miệng Raphael mỉm cười nhặt nhẫn lên, đem ma lực của mình truyền vào.

Phù phù

Đột nhiên xuất hiện giữa không trung Ôn Noãn trực tiếp ngã trên người Raphael, ánh mắt cô quỷ dị nhìn hán tử bị đè dưới thân vẻ mặt nhộn nhạo, lại quay đầu nhìn vật thể khô quắt không rõ kia.

"Đó là cái gì?"

"Củi lửa."

"Ngươi lặp lại lần nữa!"

"...Thi thể"

Nam chủ đem nữ chủ gϊếŧ chết! Đây là loại kịch bản gì a a a! Ôn Noãn hoảng sợ ngây người, bệnh xà tinh khủng bố như thế cô còn khống chế được sao!?!

______

Editor: chưa thấy a nam chủ nào như a nam chủ này...rất....đặc biệt.
« Chương TrướcChương Tiếp »