Chương 100: Nổ mạnh chính là nghệ thuật (2)

Edit: lười

Lại lần nữa mở mắt trong cái không gian nhỏ này, tuy trong lòng vẫn còn chút khẩn trương nhưng so với trạng thái kinh hoảng thất thố thì tốt hơn nhiều.

Vài lần trước Ôn Noãn trong lúc tiếp thu tư liệu thế giới cũng thuận tiện tính toán thời gian từ lúc mở mắt đến lúc bị nổ chết mất khoảng 40 giây.

1,2,3...

Ôn Noãn đếm số trong lòng, hai mắt quan sát bốn phía.

Bánh xe này đang chuyển động, trong khoang hành khách có hai người, hai người này vừa nhìn là biết đang yêu nhau. Bên trong khoang có hai ghế dài đặt đối diện nhau, hai bên đều có cửa sổ, nhìn qua cửa kính có thể thấy ánh đèn lộng lẫy của công viên giải trí.

Ôn Noãn đứng dậy nhìn từ cửa sổ xuống, bên trái bánh xe là một đám người đang đứng cách đó không xa, tuy rằng không nhìn rõ vẻ mặt của họ nhưng nhìn động tác dựa vào nhau là có thể thấy được sự khủng hoảng của họ. Bọn họ không phải không muốn rời khỏi khu vực nguy hiểm này mà là bởi vì nguyên nhân nào đó, bọn họ không thể rời đi.

Dựa theo tư liệu cô lọc được lúc trước, những gì đang được dàn dựng bây giờ chính là tác phẩm thành danh của nam chủ Bạch Lễ, dựa theo lời hắn nói thì đây là pháo hoa mà hắn tặng cho các cặp tình nhân. Cả cái bánh xe to tổng cộng có 48 khoang hành khách, Bạch Lễ chỉ thả bom một trong 48 khoang đó, hắn thông qua loa phát thanh của công viên giải trí mời mọi người đoán xem bom đặt ở khoang nào, cơ hội chỉ có ba lần, đùng thì mọi người cùng vui mà sai thì không cần phải nói.

48 chọn 3, đoán đúng đoán sai hoàn toàn dựa vào vận may, thực bất hạnh là tất cả cảnh sát đều đoán sai, bom đúng giờ nổ bùm, kết quả của lần nổ bom này là 2 người chết, không người bị thương.

Không sai, Bạch Lễ khống chế uy lực của bom cực kỳ chuẩn xác, sau khi bom nổ thì chỉ oanh tạc đúng khoang của cô, đối với bánh xe và các khoang khác không chút ảnh hưởng nào. Cô và nam nhân đối diện này chính là hai quả trứng xui xẻo của sự kiện lần này...

11, 12, 13...

"Ô ô ô tôi không muốn chết, mẹ tôi chỉ có một đứa con trai là tôi thôi." Nam nhân đối diện lần thứ bảy nói ra câu này.

Khóe miệng Ôn Noãn giật giật, trực tiếp làm lơ nam nhân mặc tây trang đang khóc rối tinh rối mù.

Sau khi chết vài lần, Ôn Noãn có thể xác định, quả bom không phải được đặt bên ngoài khoang mà là được đặt bên trong. Cô cẩn thận kiểm tra mỗi một chỗ bên trong khoang hành khách, vách sắt phía trên, kẽ hở của đệm, phía dưới ghế, nhưng mà nhìn một vòng cũng không phát hiện ra đồ gì kỳ quái. Chỗ nổ mạnh chính là chỗ này mà, Ôn Noãn bắt đầu có chút khẩn trương, cảm giác đau đớn của vài lần nổ bom trước giống như lại xuất hiện lên trên người, hai tay cô đổ đầy mồ hôi, tiếng tim đập rõ ràng vang lên trong khoang.

20, 21, 22...

Bình tĩnh, bình tĩnh... Ôn Noãn hít sâu vỗ vỗ ngực, tường ngoài khoang hành khách không có khả năng có, trong ghế lô cũng không có, vậy còn chỗ nào là cô chưa xem qua? Còn có chỗ nào cô không kiểm tra...

Cô không kiểm tra...

Cô... Cô không kiểm tra!

Vừa rồi chỉ lo kiểm tra không gian mày mà lại quên mất bản thân!

Ôn Noãn vội vàng kiểm tra trên người xem xem có đồ gì không thuộc về mình không, cho đến khi sờ đến lắc tay hình con cá trên tay.

Đây là quà khen thưởng của trò bắn súng, đại não lập tức tuôn ra ký ức của nguyên chủ. Đây là phần thưởng nguyên chủ vừa rồi từ quầy bắn bóng lấy được, một đôi lắc tay bạc hình cá dành cho tình nhân. Gương mặt ông chủ quầy hàng bắn bóng chợt xuất hiện trong đầu, ngay từ đầu cô còn không cảm thấy gì, bây giờ liền cảm thấy khả nghi!

Ôn Noãn nhìn xuống giày của mình, phát hiện không có bất kỳ chỗ nào có thể giấu đồ, lại ngồi xổm xuống vén ống quần của nam nhân mặc tây trang, giày da màu đen đơn giản cùng dây giày đồng màu, ánh mắt Ôn Noãn sáng rực lên, bắt đầu tháo dây giày của hắn.

30, 31, 32...

"Cô làm gì vậy! Buông tôi ra! Tôi không muốn đi chân đất xuống hoàng tuyền đâu!" Nam nhân giãy giụa kêu to.

"Câm miệng!" Ôn Noãn dữ tợn trừng mắt nhìn hắn một cái: "Còn đυ.ng đến ta ta liền gϊếŧ chết ngươi!"

Nam nhân tây trang bị vẻ mặt vặn vẹo của Ôn Noãn dọa đến mức rụt rụt người.

Ôn Noãn cởi xuống giày da của nam nhân, sau đó nhanh chóng cởi bỏ lắc tay trên tay nam nhân, thật cẩn thận buộc đám lắc tay với dây giày lại với nhau. Ôn Noãn đứng lên, nhanh chóng lấy chìa khóa trong túi áo ra, dùng đầu nhọn đâm thật mạnh mấy lần vào cửa kính, cửa kính vỡ ra, cô lại dùng đế giày cạo phần cặn của thủy tinh đi, sau đó nửa người nhanh chóng choài ra ngoài của sổ, dùng sức ném đồ về phía hồ nhân tạo.

38, 39... Bùm!!!

Thật lớn bọt nước nổ tung trên mặt hồ, mọi người sợ hãi chạy trốn tứ tung. Cảnh sát canh giữ bên bánh xe cũng bị tiếng nổ bất thình lình dọa tới, không phải nói bom gài bên trong khoang của bánh xe sao, sao lại biến thành hồ nhân tạo nổ rồi?

Ôn Noãn nhìn mặt nước bắn lên bọt nước liền thở ra thật mạnh, chờ sau khi toàn thân thả lỏng rồi cô mới phát hiện sau lưng mình đã ướt một mảng.

"Thật là ngoài dự đoán ha hả ~" Trong loa phát thanh đột nhiên truyền ra một giọng nam dễ nghe, trầm thấp lại có từ tính, đặc biệt là tiếng cười kia, giống như lông chim quẹt nhẹ qua tâm can, làm người ta mặt đỏ tim đập.

"Phòng phát sóng, mau đi phòng phát sóng!" Đội trưởng không còn chịu uy hϊếp liền lập tức hạ mệnh lệnh: "Hai cậu đi khống chế bánh xe để hành khách rút lui xuống, chú ý bảo vệ hành khách trong khoang 40, tội phạm rất có khả năng sẽ nhân cơ hội ra tay tiếp."

"Không cần lo lắng như vậy, ta cũng sẽ không chạy trốn."

Giọng nam trong loa vẫn như cũ khí định thần nhàn.

Loại ngữ khí bình tĩnh của tên tội phạm này đối với cảnh sát mà nói đúng là quá trào phúng, rõ ràng là hắn khinh thường bọn họ, cho rằng bọn họ vĩnh viễn cũng không bắt được hắn!

"Không cần bị lời nói làm nhiễu loạn suy nghĩ, mau chấp hành mệnh lệnh." Sắc mặt đội trưởng khó coi nói.

Cảnh sát nhanh chóng chia ra làm hai đường, một đội chạy về phòng phát thanh, một đội chạy về phía bánh xe khống chế bánh xe để hành khách an toàn lui xuống.

"Cậu có thể điều khiển bánh xe không?" Nhân viên vẫn luôn bị tên tội phạm khống chế điều khiển bánh xe này, chắc là bị sợ hãi,

cảnh sát nhìn nhân viên điều khiển đang vẻ mặt kinh hoảng, thân người run rẩy nghĩ.

"Có thể... Có thể." Nhân viên điêu

khiển khó khăn trả lời.

"Được, vậy thì đưa toàn bộ hành khách xuống đi."

- ---

Khoang hành khách chậm rãi dừng ở cửa ra vào, cửa khoang bị cảnh sát chờ ở bên ngoài mở ra, Ôn Noãn dẫn đầu đi ra ngoài, mà nam nhân tây trang thì toàn thân nhũn ra được cảnh sát đỡ.

"Trạng thái của quý ông không được tốt, cần đưa đi bệnh viện, còn quý cô..." Cảnh sát nhìn Ôn Noãn vẻ mặt bình tĩnh.

"Tôi không có việc gì, có thể làm ghi chép." Ôn Noãn cười cười nói.

Bởi vì hiện trường vẫn còn rất hỗn loạn nên Ôn Noãn được an bài đến một cái ghế dài để nghỉ ngơi, bên cạnh có hai vị nữ cảnh sát làm bảo vệ. Trên người cô bọc khăn lông, hai tay ôm một ly cà phê nóng hầm hập nhắm mắt dưỡng thần.

Quầy bắn bóng nguyên chủ chơi kia cũng không lớn, ông chủ chỉ có một người. Dáng người ông chủ này hơi béo, trên miệng có một dúm ria mép, lúc nói chuyện sẽ run run lên trông rất thú vị, giọng nói của ông cũng là giọng của người trung niên, rất bình thường, không có gì đặc bbiệt. Nhưng mà trong nguyên tác, nam chủ sẽ dịch dung và đổi giọng, giả dạng làm một nam nhân trung niên bụ bẫm đối với hắn mà nói hoàn toàn không thành vẫn đề.

Hành khách trên bánh xe chỉ trong chốc lát liền được đưa xuống, đại bộ phận đều để lại phương thức liên lạc rồi ai về nhà nấy, chỉ có Ôn Noãn và nhân viên điều khiển là bị giữ lại, dù sao bọn họ cũng rất có khả năng từng tiếp xúc trực tiếp với tên tội phạm.

"Mời hai vị đến cục cảnh sát một chuyến." Thái độ đội trưởng ôn hòa nói.

"Được." Ôn Noãn gật đầu.

"Vâng... được." Nhân viên đều khiển giống như vẫn chưa thoát khỏi chuyện vừa rồi, hắn run run thân hình nhỏ gầy, đôi môi khẩn trương mím lại.

Ôn Noãn đánh giá nhân viên điều khiển vài lần, duỗi tay đưa cốc cà phê cho hắn: "Uống chút nước nóng đi, ly này tôi

chưa uống."

Nhân viên điều khiển liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái, khóe miệng cong lên một độ cong miễn cưỡng: "Cảm... cảm ơn." Hắn duỗi tay nhận lấy cái ly.

"Không cần khách khí." Ôn Noãn cười cười, giơ tay vỗ bờ vai của hắn: "Bây giờ không sao nữa rồi, cậu không cần sợ hãi."

Nhân viên điều khiển có chút ngượng ngùng: "Từ nhỏ tôi đã nhát gan rồi, để cô chê cười."

"Chúng ta cũng xem như là đồng hoạn nạn, kết bạn nhé." Ôn Noãn vươn tay.

"Được... được." Nhân viên điều khiển gật đầu.

"Tay cậu..." Ôn Noãn giống như nhìn thấy thứ gì đó, cúi đầu gần hơn.

"Sao... Làm sao vậy?" Hơi thở cực nóng phun lên mu bàn tay, nhân viên điều khiển có chút thẹn thùng đỏ mặt.

"Không, không có gì." Ôn Noãn lắc đầu, duỗi tay bắt tay hắn.

....

Hai người cùng ngồi trên xe cảnh sát, còi cảnh sát gào thét mở đường, xe cũng vững vàng đi trên đường.

"Ôn tiểu thư giống như cực kỳ trấn định." Đội trưởng ngồi ở ghế phụ cười ha ha nói.

"Vẫn tốt, tôi là tác giả tiểu thuyết trinh thám, đối với phương diện này còn nhìn thấy khá nhiều tuy vẫn rất khẩn trương nhưng cũng không đến mức hỏng mất." Ôn Noãn nói.

"Thì ra là thế." Đội trưởng gật đầu: "Tiểu tử này sao còn sợ hãi như vậy? Bây giờ cậu đang ở xe cảnh sát, không có việc gì nữa rồi." Hắn nói với nhân viên điều khiển bên người Ôn Noãn.

"Tôi.. tôi nhưng là..." Nhân viên điều khiển hự nửa ngày cũng không nói được câu.

Ôn Noãn câu môi cười: "Hắn chính là sợ ông phát hiện hắn là tội phạm nha."

" Cái gì!"

Nhân viên công tác sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Noãn.