Đã không thể bỏ trốn khỏi hoàng cũng, đương nhiên Rosie không thể trốn được khỏi lễ đăng quang của hoàng đế.
Một thiếu nữ xinh đẹp được đẩy vào đại điện trên một chiếc xe lăn, hộ tống phía sau nàng còn là cánh tay phải đắc lực của hoàng đế, ngài chỉ huy quân đội hoàng gia có thân phận vô cùng cao quý. Thật khó để Rosie có thể tránh khỏi ánh mắt dò xét từ các quý tộc. Nếu nàng vẫn còn đang ở lãnh địa Ashton, chẳng thì tình huống khó xử này chớp mắt cũng có thể giải quyết được, nhưng giờ đây phạm vi đã mở rộng, có những kẻ đến hoàng đế cũng phải nể mặt, Rosie cũng chẳng dám làm càn mà rước họa vào thân.
Một cái chân què cũng đủ khiến nàng khổ sở lắm rồi!
Những lời bàn tán nổi lên, không ít tiểu thư quý tộc đoán già đoán non thân phận của nàng. Không ít kẻ đã để ý đến nhan sắc và cơ thể nàng mà mon men muốn tiến lại gần. Tất cả đều bị chặn lại bởi Duncan. Kể từ sau khi bị hoàng đế cảnh cáo, anh ta đã thực hiện rất đúng chức trách giám sát của mình, Rosie nhận được sự tôn trọng nhưng đổi lại bằng thái độ lạnh lùng câm như hến của ngài hiệp sĩ. Nàng cũng chẳng thể cảm thấy vui vẻ nổi!
Tiếng kèn vang lên như một cách thông báo rằng lễ đăng quang đã chính thức bắt đầu, các quý tộc đều quy củ tìm đến vị trí của mình chào đón hoàng đế bệ hạ trong phong thái trang nghiêm nhất. Khắp cung điện này chắc cũng chỉ có một mình nàng dám ngồi khi hoàng đế tiến vào.
Thánh ca vang lên, dẫn đầu đoàn người lại thánh nữ Hypatia với chiếc vương miện trong tay. Lần đầu tiên Rosie nhìn thấy nữ chính của tiểu thuyết, nàng ta chiếm đóng toàn bộ sự kinh ngạc trong nàng. Mái tóc trắng thuần khiết, Hypatia xinh đẹp và thánh thiện chẳng khác nào một thiên thần giáng thế. Nếu đem ra so sánh với dáng vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người của mình, Rosie thập trí còn cảm thấy bản thân mình đang làm ô uế con người trong trắng.
Đó mới chính là người duy nhất có thể cứu rỗi Maximilian, cô gái thích hợp để đứng bên cạnh anh…
Trái tim nàng bất giác trở nên đau nhói khi nghĩ đến điều này. Dù biết chắc mọi thứ sẽ xảy ra nhưng nàng lại đang sinh lòng ghen tị với nữ chính một cách mù quáng. Rosie nghĩ bản thân mình đã điên thật rồi, nàng chẳng hề yêu Maximilian, vì sao nàng lại phải ghen tị với cô ấy chứ.
Buổi lễ tiếp tục diễn ra trong sự hững hờ mất tập trung của Rosie. Nàng thậm chí còn không biết rằng kể từ lúc bước vào cung điện cho tới khi đội trên đầu chiếc vương miện của hoàng đế, đôi mắt của Max đã nhìn về hướng Rosie không biết bao nhiều lần với sự mong chờ. Cuối cùng đôi mắt xanh xinh đẹp đó cũng chịu hướng về phía anh một lần, khiến Max như được tiếp thêm hy vọng.
Nhưng hy vọng nhỏ nhoi đó cũng dần bị dập tắt bởi ánh mắt đang dần bị nhẫn chìm trong thù hận và sự phẫn nộ của nàng.
Cho dù đã trở thành người có địa vị cao quý nhất, đáp ứng tất cả những điều mà nàng mong muốn Max cũng chẳng thể xê dịch nổi được trái tim cứng rắn của nàng. Anh cảm thấy hối hận vì quãng thời gian xa cách hai tháng đó, thậm chí Max còn cảm thấy việc trả thù cũng dần trở nên vô nghĩa khi phải đánh đổi bằng trái tim của nàng.
Rosie không hề biết rằng kể từ sau lần biến đổi đó, trái tim Max đã dần trở nên lệ thuộc vào nàng. Mọi cảm xúc hành động của anh đều liên quan đến Rosie, nàng ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh, nó ám ảnh Max hơn cả quãng thời gian gắn bó với người thân duy nhất của anh là mẹ. Thứ tình cảm đó đã vượt qua tầm kiểm soát của hệ thống, Maximilian đã không còn đơn giản chỉ là một nhân vật chính trong câu chuyện nào đó.
…
Lễ đăng quang kết thúc, mọi người cũng bắt đầu trở về nghỉ ngơi và chuẩn bị cho bữa tiệc khiêu vũ sẽ diễn ra vào buổi tối. Với một chiếc chân không thể hoạt động như hiện tại, Rosie không nghĩ mình sẽ phải phí hơi thừa sức chuẩn bị cho buổi tối. Thay vào đó nàng sẽ tận dụng thời gian của mình trả thù tên khốn đã đẩy nàng vào kết cục bi thảm ngày hôm nay.
“Đi đâu mà vội vàng như vậy ngài phù thủy… À không, giờ ta phải gọi ngài là đại pháp sư mới phải!” Âm thanh trong treo của thiếu nữ vừa cất lên khiến Dylan cảm thấy rợn cả tóc gáy. Ngay từ khi nhận thấy ánh mắt như muốn đốt cháy hắn ta trên đại điện, đại pháp sư đã biết mình không thể ở đây quá lâu mà.
Kẻ xấu thường luôn chột dạ, kẻ làm việc xấu càng không dám ngay thằng xuất hiện một cách lớn lối. Dylan thì đúng hay rồi, không chỉ xuất hiện một cách lớn lối, so với hoàng đế còn muốn nổi bần bật với dung mạo yêu nghiệt của mình trong lễ đăng quang Maximilian. Cũng không thể trách được người bị hại vác vũ khí đến đòi mạng.
“Bắt lại!” Một mệnh lệnh lạnh lùng được đưa ra.
Rosie mặt không cảm xúc nhìn người của Duncan tàn nhẫn bắt trói cái tên lòng lang dạ sói đó lại. Ngay khi nhìn thấy hắn xuất hiện bên cạnh hoàng đế trong trang phục của đại pháp sư, Rosie đã hoàn toàn có thể nhận ra bản thân mình vì sao có thể bị bắt lại một cách dễ dàng như vậy được. Gã phù thủy lừa đảo đó, không chỉ hành xác nàng bằng thứ thuốc ghê tởm buồn nôn rẻ tiền của mình, còn dám cầm tiền của rồi đi bán tin tức cho hoàng đế. Cái ghế đại pháp sư nàng là dùng một chân của nàng đổi lại. Rosie đang suy nghĩ có nên đòi lại cái chân này một cách thỏa đáng hay không đây.
“Chúng ta lại gặp nhau một lần nữa rồi, thay vì bỏ chạy ngài không nên đến để nhắc lại chuyện cũ với ta một chút sao.” Rosie bày ra thái độ kẻ mạnh hỏi tội hắn.
Dylan bị các hiệp sĩ trói thành cái bánh tét mà áp giải đến trước mặt nàng. Hắn không ngờ người bên cạnh hoàng đế lại nghe lời cô ta đến vậy, Dylan dù mang trên mình thân phận đại pháp sư cũng cao ngạo không nổi hèn mọn cầu xin:
“Đừng tàn nhẫn như vậy mà Rosie, ta làm như vậy đều là vì có lý do cả. Ta xin thề nếu bản thân làm những chuyện này vì lợi ích các nhân sẽ bị sét đánh chết.”
“Vì lý do gì ta không cần biết trước hết, chúng ta nên tính toán từ cái chân này mới phải.” Rosie nở một nụ cười tà ác chỉ vào cái chân bị bó bột đến to tướng của nàng, món nợ này nàng nhất định phải đòi.
“…” Dylan kinh hoàng ngước lên nhìn nàng, Rosie đóng vai ác cũng nhập tâm quá rồi đó. Tại sao Maximilian lại giao cả trái tim mình cho một ác quỷ như vậy được cơ chứ.
“Đánh gãy chân hắn… Không, đánh gãy cả hai chân. Nếu bệ hạ mà hỏi tới, một mình ta sẽ gánh hết.”
“Thưa tiểu thư, làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi khỏi, ngài ấy dù sao cũng là đại pháp sư.” Duncan khó xử muốn lên tiếng khuyên bảo, bệ hạ nuông chiều nàng ta quá trời đến ngay cả hắn cũng không dám bật lại. Những ngài hiệp sĩ cũng không thể đẩy người phụ nữ duy nhất của bệ hạ vào còn đường hắc hóa như vậy được.
“Phải có kẻ phải trả giá cho cái chân này, hay ngài muốn ta đi tìm bệ hạ.”
“…” Duncan nghệt mặt.
Bệ hạ đã mê đắm Rosie đến nỗi sẽ làm theo bất kỳ yêu cầu gì nàng ta muốn. Nếu đổi bằng chân của hoàng đế… đại pháp sư chịu tội vẫn tốt hơn: “Người cứ tiếp tục đi ạ.”
“Rosie dừng lại, dừng lại. Ta sẽ chữa khỏi cho nó, đôi chân của cô ta sẽ chữa khỏi cho nó.” Đừng trước số phận sắp tàn phế của mình, Dylan kinh hoàng hét lớn ra điều kiện.
Tiếc rằng nàng cũng đâu dễ bị lung lay đến vậy: “Ta lấy gì để tin ngài một lần nữa đây Dylan.”
“Lấy sinh mạng của ta đang nằm trong tay cô, Maximilian lắm giữ sức mạnh có thể gϊếŧ chết được ta.”
Đó cũng chính là lý do hắn mới phải tìm đến đây, thập trí phải lợi dụng một cô gái để tiếp cận được ngài ta.
Rosie vì lời nói này của đại pháp sư làm cho tỉnh táo trở lại. Dylan! Dylan Yuden, cái tên quen thuộc này…
Dylan Yuden, nam phụ của tiểu thuyết, người mang khuôn mặt của một thiếu niên chỉ mới 24 tuổi nhưng thực anh ta đã sống rất lâu trước cả khi đế quốc được thành lập. Dylan là đại pháp sư mạnh mẽ nhất của đế quốc, nam phụ sẽ chống lại Maximilian trong truyện. Anh ta cho rằng nam chính sẽ trở thành một bạo quân hủy diệt nhân loại và nhuộm máu đại lục nên đã muốn gϊếŧ chết nam chính. Dylan cũng từng cật lực khuyên can nữ chính rời xa nam chính vì không tin tưởng hắn sẽ thay đổi bản thân. Kết cục cuối cùng của anh chính là bị nam chính đánh bại và mất đi hết sức mạnh.
Thật đáng kinh ngạc khi kẻ lừa gạt này lại chính là nam phụ của tiểu thuyết. Và hắn đã lợi dụng nàng để tiếp cận Maximilian, hắn muốn đối phó với nam chính, chắn hẳn sẽ có thể giúp được nàng thúc đẩy nhiệm vụ.
Ánh mắt căm phẫn của nàng bỗng trở nên sáng sự khi nhận ra được điều này. Rosie không ngần ngại đáp ứng điều kiện của hắn…