Chú Trần không chịu ngồi mãi một chỗ, thỉnh thoảng lại chuồn ra ngoài dạo một vòng, hút điếu thuốc.
Mỗi lần trở về, đều có thể nhìn thấy hai đứa trẻ ngồi thành hàng, ánh mắt ngây thơ vô tội. Ông vừa quay đi, giáo sư Bùi lại tiếp tục là giáo sư Bùi, Seth lại tiếp tục là Seth.
Khả năng diễn xuất của cả hai đều rất tốt, chị y tá và chú Trần đều không cảm nhận được chút bất thường nào.
Lần này, chú Trần lại vừa hút xong một điếu thuốc, tinh thần sảng khoái quay trở lại, cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh.
Ông là người nhìn tiểu thiếu gia Bùi Lâm từ nhỏ đến lớn, tất nhiên đó là một đứa trẻ tốt.
Còn đứa nhỏ ở bên cạnh này.
Kì thật chú Trần cũng rất thích Hoắc Tu Tuần, chủ yếu là do đứa nhỏ lớn lên quá tuấn tú, thành tích lại tốt, cả lớp cũng chỉ có đứa nhỏ thành tích ưu tú này là có thể so với tiểu thiếu gia nhà ông. Nếu gia cảnh tương đương, thì không phải là một người bạn tốt hoàn mỹ mà ông trời ban cho tiểu thiếu gia nhà ông hay sao!
Chỉ đang tiếc lại sinh ra trong cái gia đình như vậy, haiz.
Bùi Lâm thừa dịp đang giả vờ ngoan ngoãn, não bộ nghiền ngẫm lại những lời nói vừa rồi của Seth.
Seth trách y xem thường hắn, tức giận đến mức đầu ngón tay phát run.
Làm gì có?
Y thừa nhận tuổi thơ của Seth đúng là bi thảm, nhưng nếu nói vận mệnh bất công, thì trên thế giới này có rất nhiều người phải chịu sự bất công.
Không lẽ mỗi một người như vậy đều sẽ đắm mình trong trụy lạc?
Có rất nhiều người, thân tại bùn lầy tâm vẫn sáng trong, cố gắng rèn luyện tiến về phía trước, ở trong vận mệnh bất công mà gắng hết sức mình mở ra một con đường tươi sáng.
Nếu ở đời trước, Seth cũng như vậy, y ngược lại sẽ kính nể hắn như một người đàn ông thực thụ.
Nếu đời trước Seth cũng có thể như vậy.....
Giáo sư Bùi đột nhiên nghĩ đến, nếu như trên đời này có một người giống như Seth, cũng có thân thế bi thảm, cũng có tư chất hơn người, nhưng lại không đi lên con đường phạm tội, mà tâm hướng quang minh, nghiêm túc sinh sống.
Người như vậy, cũng không cần phải đặc biệt theo đuổi y.
Trực tiếp nói với y là được, bởi ai lại đi cự tuyệt một người hoàn hảo tự mình đưa đến tận cửa như vậy? Cho dù đời trước cảm xúc thiếu hụt, nhưng nếu không thể tìm được lý do từ chối thì y cũng chỉ có thể chấp nhận.
Sau đó thế giới liền HE có thể đóng lại rồi.
Hoắc Tu Tuần cũng không có lí do gì để bán cái hệ thống "Thần điện Philae" thần kinh đó cho tổ chức tội phạm, Bùi Lâm cũng không phải tráng niên chết sớm.
Còn có thể ngẫu nghiên trộm lười biếng một chút, lúc không muốn tăng ca thì đem chương trình ném cho bạn trai viết, từ đây trải qua một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ.
Không cần phải sống lại, không cần phải tranh giành, cũng không cần phải đấu trí đấu dũng với mấy kẻ thần kinh.
Nam chính không cần phải làm gì mà đã có thể HE rồi.
Bùi Lâm: "???"
Chỉ tiếc là không có khả năng khiến Seth không làm gì cả.
Nói trắng ra, cái hắn cần không phải là "cứu rỗi" mà là "trị bệnh"!!!!!
Nhưng đó cũng không phải là trọng điểm.
Trọng điểm ở đây là Hoắc Tu Tuần biết rõ "nhiệm vụ công lược" của y.
Tin tức của y và "nam chính" có sự chênh lệch.
Nguồn thông tin của Hoắc Tu Tuần rõ ràng cao cấp hơn của y, rất có khả năng còn có thể nắm giữ nhiều thông tin mà y không biết.
Điều này cực kì không ổn.
Từ xưa đến nay, "thiếu hụt thông tin" đều là căn nguyên của của việc bị người khác nghiền ép đến không thể phản kháng.
Đặc biệt là trong sách lược thực chiến, tin tức lạc hậu và thiếu hụt rất có khả năng sẽ khiến cho bản thân nhận lấy một kích trí mạng. Đời trước Bùi Lâm cũng là chết vì bị lộ thông tin dẫn đến hành tung bị bại lộ.
"......." Bùi Lâm trầm ngâm một lát.
Chú Trần lại đi dạo một vòng, Bùi Lâm nhìn về phía Hoắc Tu Tuần.
"Là lỗi của tôi."
"Seth, tôi sai rồi, về sau tôi sẽ có gắng đi theo cốt truyện."
..............................
Cái này không phải là thỏa hiệp, cũng không phải là lừa gạt.
Y chỉ là không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể lựa chọn hợp tác cùng có lợi. Về vấn đề tin tức thiếu hụt thì cứ để sang một bên, y đã định trước là phải phụ thuộc vào Seth, tuyệt đối không thắng được hắn.
Nhưng, y đã lấy ra thành ý thì Seth có phải cũng nên ngoan ngoãn một chút không?
Bùi Lâm không yêu cầu Hoắc Tu Tuần không biết phép tắc, ngoan ngoãn phục tùng nữ chính như trong "Cứu rỗi nam chính hắc hóa". Nhưng ít nhất cũng phải cứng rắn hơn bây giờ.
Bằng không y thật sự nhịn không được mà tức giận, không "cứu rỗi" nổi.
Hoắc Tu Tuần: "Tất nhiên là tôi sẽ phối hợp với giáo sư Bùi."
"Nhưng cũng phải xem "biểu hiện" của giáo sư Bùi nữa."
Bùi Lâm: "Cậu hi vọng tôi sẽ có biểu hiện như thế nào?"
"Để tôi nghĩ đã...."
Đôi mắt màu hổ phách của Hoắc Tu Tuần nhìn về phía trần nhà, bên trong ánh lên ánh sáng của đèn huỳnh quang, chậm rãi tản ra ý cười, sườn mặt tuấn mỹ còn vương nét trẻ con của hắn thoạt nhìn tái nhợt mà hư ảo, giống như đang khát khao những điều tốt đẹp trong truyện cổ tích.
Nhưng mà giây tiếp theo.
"Cốt truyện phải triển khai như thế nào, cậu còn tới, hỏi, tôi?"
"Không đến mức đó chứ giáo sư Bùi? Thiên tài như cậu, "ánh sáng của Nhất Xứ", chỉ cần 3 tháng đã có thể phá giải được 90 lớp mã hóa của "Thần điện Philae", một vấn đề đơn giản như vậy cũng không chịu tự mình động não à?"
"Hãy mang cho tôi chút bất ngờ đi giáo sư Bùi, tôi rất mong chờ đó! Chứ không lẽ, cậu muốn tôi nhai nát mấy cái tình tiết ngọt ngào rồi tự mình mớm cho cậu hả?"
Bùi Lâm: "....."
Rất tốt, vô cùng tốt. Bình thường chưa được mấy giây, lại cmn giở thói kiêu căng.
Không chỉ kiêu căng, Hoắc Tu Tuần còn hậu tri hậu giác mà khẽ cắn môi, ánh mắt lóe lên, tự đắm chìm trong sự vui sướиɠ.
Bùi Lâm thực sự nhịn không được.
"Cốp" một tiếng, không nặng không nhẹ mà cốc lên đầu Hoắc Tu Tuần
"Cậu thích kinh hỉ đúng không? Lần đầu tiên tôi đánh cậu, cậu có kinh hỉ không? Còn cần tôi giúp cậu tổ chức thêm party để kỉ niệm không?"
"Lần sau nói chuyện cho tử tế, ít nói mấy lời kỳ quái lại."
"......"
"....."
"Hoắc Tu Tuần, cậu có thể bình thường một chút được không?"
"Còn đã thích diễn trò, cậu có bản lĩnh thì khóc cho tôi xem nào?"
Nhân tiện sống lại còn có thể khiến cho đầu óc bị úng nước nữa hả? Y nhớ đời trước Seth làm gì có loại tính cách này?
.....................
Cùng lúc ấy, Bùi Lợi Bân đã hùng hùng hổ hổ tìm đến lầu 3 của bệnh viện.
Ông xắn tay áo lên, được lắm thằng nhóc thối kia, dám chơi với con trai của kẻ gϊếŧ người, cánh cứng rồi nên cái gì cũng dám làm đúng không?
Chú Trần vừa đi WC về, liếc mắt một cái: "Ai ya, anh tới rồi ạ?"
Chú Trần biết cha Bùi đã hai mươi năm, biết người này kì thực không phải là người xấu, rất có đầu óc kinh doanh, đối với anh em đều rất nghĩa khí.
Còn về việc xử lí các mối quan hệ trong gia đình, vẫn luôn là rối tinh rối mù.
Bà vợ tốt náo loạn đến li hôn, khi mọi chuyện không như ý muốn lại đánh con trai để giải tỏa áp lực, quan hệ cha con cũng vì vậy mà vẫn luôn căng thẳng.
Chú Trần cũng đã khuyên rất nhiều lần nhưng khuyên không được.
Ông rất đau lòng cho tiểu thiếu gia. Phụ huynh nhà người ta đánh con cái đều sẽ có lí do, hoặc là con cái quá nghịch ngợm, hoặc là thành tích kém, nhưng cha Bùi lại không như vậy!
Cha Bùi phàm là tâm tình không tốt thì nhìn con trai cũng không thuận mắt, một khi đã như vậy liền thuận miệng bịa ra lí do để đánh.
Nhưng Bùi Lâm rất ưu tú, vì vậy muốn tìm một lí do để đánh cũng rất khó, chỉ có thể tìm mấy chuyện vụn vặt, tỉ như thời gian ra ngoài quá dài hoặc quá ngắn, ăn cơm quá chậm hoặc quá nhanh, đưa con trai của kẻ gϊếŧ người đi bệnh viện, vv....
Chú Trần: "Ai ya, anh! Không được đâu! Anh xem hiện tại đang ở bên ngoài mà!"
Bùi Lợi Bân: "Chú đừng cản anh, anh phải cho nó học được thế nào là gần mực thì đen, phải đau thì mới nhớ lâu được."
Kết quả, "cốp"
Ông tận mắt nhìn thấy con trai mình giơ tay cốc vào đầu con trai của kẻ gϊếŧ người.
Bùi Lợi Bân bị cố định ngay tại chỗ, ít nhất là ông bị đơ mất nửa phút, tiến thoái lưỡng nan, vô cùng xấu hổ.
Chuyện gì đây, trực tiếp từ "tại sao mày làm bạn với con trai kẻ gϊếŧ người" quay ngoắt sang "tại sao mày lại bắt nạt bạn cùng lớp"?
........................
Trước đây Bùi Lâm còn nhỏ, mỗi lần không biết vì sao lại bị cha đánh đều âm thầm cảm thấy tủi thân.
Sẽ vì nghĩ không ra nguyên nhân mà mê mang, thống khổ.
Bởi vì y trời sinh đã có tư duy logic rất mạnh.
Nhưng hành động của cha y, mẹ kế, em kế đều không hợp lẽ thường. Y lại không hiểu nên rất nhiều lần, y nghĩ có phải có chỗ nào đó không đúng hay không.
Sau khi lớn lên y mới biết, Bùi Lợi Bân rất thích đánh y, là bởi vì ánh mắt của y là ánh mắt quật cường, không chịu thỏa hiệp, rất giống vợ trước của ông.
Từ trước đến nay ông ta không áp chế được vợ mình, nhưng lại không dám đánh bà.
Những oán khí đó dần tích tụ lại, tuy sợ vợ, nhưng ông ta lại cảm thấy bản thân nhất định có thể đánh cho đứa con trai giống vợ trước của mình kia phải chịu phục.
Ông ta là cha. Một đứa con trai như vậy, ông ta cho nó phòng ở đẹp đẽ, cẩm y ngọc thực, mỗi ngày xe đón xe đưa, cho nó học đấu kiếm, học dương cầm. Nó nhất định là yêu quý mình.
Bùi Lâm cũng biết y nên yêu quý cha của mình.
Nhưng là, y càng xem càng không hiểu những sự tương phản cực đoan kia.
Vài năm sau, Bùi Lợi Bân phục hôn với vợ trước. Khi muốn đánh con trai, lại bị vợ nạt đến mức động cũng không dám động.
Sau đó, tuổi Bùi Lâm dần lớn, không còn khí thế nông nổi lúc trẻ.
Công việc cũng bận rộn. Quan hệ cha con không mặn không nhạt, nhìn thì hài hòa, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là có khoảng cách.
Những việc đã qua, ai cũng không nhắc lại.
Thỉnh thoảng Bùi Lợi Bân cầm theo chai rượu, giống như muốn tìm con trai để nói gì đó, nhưng mỗi lần đều không nói gì cả. Sau đó, Bùi Lâm lại mất sớm, cha mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, những lời muốn nói cũng không thể nói ra được nữa.
Trước khi sống lại, Bùi Lâm sớm đã ước định với Tiểu Q.
"Tao sẽ cố gắng giúp mày sửa chữa thế giới."
"Nhưng đồng thời, tao sở dĩ đồng ý trở về là vì muốn nghiêm túc mà sống, giống như bắt đầu lại từ đầu."
Sống lại một lần, y sẽ cố gắng hưởng thụ và trân trọng tất cả những điều tốt đẹp.
Còn những tổn thương y từng phải chịu, y cũng sẽ không trốn tránh.
Vì vậy khi Bùi Lợi Bân xông đến túm lấy y, y cũng không có trốn.
Nhưng lại có người chắn trước mặt y.
Ánh đèn ở hành lang sáng như tuyết, trong khoảnh khắc ấy Bùi Lâm chỉ nhìn thấy bóng lưng Hoắc Tu Tuần, hắn dang hai tay bảo vệ y.
Trong nháy mắt kia tựa hồ có cái gì đó..... loại cảm giác ấy xa lạ cực kì.
Y cũng không yêu cầu bất cứ ai phải bảo vệ mình, y cũng có thể tự mình cầm kiếm đánh bại ác long.
Y coi thường Hoắc Tu tuần cũng là bởi vì từ đầu đến cuối y không hiểu, rõ ràng hắn có thể giống như mình, nhưng lại lựa chọn vứt đi thanh kiếm của mình, nhắm mắt rơi xuống vực sâu.
Cả đời của Seth, đều đang đợi người đến cứu.
Y cư nhiên lại tin tưởng vào việc này!
Cuối cùng, vẫn là chờ không được, xem đi.
Đến tận lúc này, thế giới phi lí của Seth, tự hồ là lần đầu tiên lộ ra chút ánh sáng nhàn nhạt.