Hoắc Tu Tuần phát sốt, trực tiếp được đưa tới phòng khám đối diện trường học.
Sau khi bác sĩ tiêm cho hắn một mũi, lại cầm ống nghe nghe nhịp tim của hắn một lúc lâu: "Đứa nhỏ này...phát sốt thì cũng thôi đi, tại sao tuổi còn nhỏ như vậy mà tim đã có vấn đề rồi? Cháu xem tim của cháu này, cứ đập thình thịch thình thịch!"
"Bố mẹ cháu đã đưa cháu đi khám chưa?"
"......"
"Nghe lời bác, nhất định phải coi trọng vấn đề này, sớm đi bệnh viện kiểm tra mới tốt! Nào nào, cháu có số điện thoại của công ty nơi cha mẹ đang làm việc không? Để bác gọi điện nói kĩ hơn với bọn họ."
Lúc này, chủ nhiệm lớp của Hoắc Tu Tuần mới đi đến cửa phòng, nghe thấy thế lập tức xông vào: "Chủ nhiệm Trương! Chủ nhiệm Trương! Tôi là giáo viên của đứa trẻ này, chúng ta xuống lầu đóng viện phí trước đã!"
Dứt lời, cô kéo theo bác sĩ đi ra ngoài.
Trên cầu thang, cô vội vàng nói nhỏ với chủ nhiệm Trương về hoàn cảnh của Hoắc Tu Tuần: "Vì vậy, ngài đừng nhắc gì đến cha mẹ trước mặt đứa trẻ này."
Chủ nhiệm Trương bừng tỉnh đại ngộ. Ông là người địa phương, án diệt môn năm đó ông nghe nhiều đến mức thuộc lòng. Năm đó bạn bè của ông ở bệnh viện lớn chính là bác sĩ cứu chữa cho những người bị hại trong vụ án đó, nghe nói khi được đưa đến bệnh viện, mỗi người trong nhà kia đều máu chảy thành sông, vô cùng thảm khốc!
"Haiz, con của hung thủ, đúng là mệnh khổ mà!"
"Tôi nói này, rõ ràng là một đứa trẻ tốt....Haiz, cô Chu, vừa rồi cô không thấy đâu, đứa trẻ kia sốt đến 38.9°, tôi tiêm cho nó một mũi để nó ngủ một giấc thật ngon. Nhưng mà nó không chịu ngủ, đôi mắt khép hờ, lơ đễnh giống như chết lặng. Chao ôi, tuổi còn nhỏ mà đã bị chuyện trong nhà ảnh hưởng đến tâm lý rồi."
............................
Hoắc Tu Tuần vẫn luôn cố không ngủ thϊếp đi, bởi vì hắn sợ, sau khi nhắm mắt lại hai chữ trên màn hình kia sẽ biến mất.
Hắn cảm thấy, chỉ cần hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm thì hai chữ kia sẽ vĩnh viễn tồn tại, cho dù tất cả chỉ là một BUG trong trình tự tɧác ɭoạи.
[Bùi Lâm, cấp độ 0]
[Nhiệm vụ: Công lược nam chính Hoắc Tu Tuần. Vật phẩm đã mua: 0. Khoảng cách: 105 m. Tích phân: 0]
Ánh mắt Hoắc Tu Tuần càng thêm ảm đạm, thậm chí bắt đầu trở nên đau đớn.
Nhưng khóe môi lại hơi gợi lên, loại cảm giác này thật sự rất khó hình dung.... Bởi vì hắn thực sự nghĩ không ra, đời trước có phải hay không vì hắn uống quá nhiều rượu giả mới có thể viết ra loại BUG này? Cứ coi như là BUG cũng không khỏi quá vô lý, nhiệm vụ của Bùi Lâm cư nhiên giống với những người khác, "công lược" nam chính Hoắc Tu Tuần?
Thật khó mà tưởng tượng được.
Một người cao cao tại thượng như giáo sư Bùi khi "công lược" hắn thì sẽ có bộ dạng như thế nào đây?
Sẽ cho hắn mấy viên kẹo xanh xanh đỏ đỏ như những người đã từng tiếp cận hắn?
Sẽ bảo hộ hắn? Sẽ giả vờ đau lòng hắn? Sẽ hỏi han ân cần? Sẽ dùng đôi mắt màu xám nghiêm túc nhìn hắn sao? Hay trong lúc hắn bị thương mà cứu hắn?
Hahaha, nếu giáo sư Bùi có thể làm những việc như vậy, ông trời sẽ không đổ mưa đỏ đi.
Hiệu quả của thuốc hạ sốt rất mạnh, một trận buồn ngủ ập tới, Hoắc Tu Tuần nắm chặt tay, nhưng không kháng cự được mà ngủ thϊếp đi.
Bên tai nghe thấy tiếng ve kêu xa xăm.
Khung cảnh trước mắt cũng từ từ biến thành màu xanh thẳm của mùa hè bên ngoài khung cửa.
Thời gian như quay về ngày tốt nghiệp cấp ba.
Giọng nói của Bùi Lâm trầm ổn, đoan chính, khuếch đại qua loa trường, từng câu từng chữ tinh tế đi sâu vào lòng mỗi học sinh sắp tốt nghiệp.
Năm đó, vì là học sinh tốt nghiệp xuất sắc nhất nên Bùi Lâm được chọn làm người lên đọc diễn văn. Lời y nói rất hay, rất xúc động, bạn học nữ trong lớp đều nghe đến đỏ cả hai mắt, mọi người ôm nhau đều không nỡ rời đi.
Trong cảnh tượng xúc động như vậy, chỉ có mình Hoắc Tu Tuần là đơn độc đứng dậy rời khỏi lớp học.
Hành lang vô cùng yên tĩnh, không có người đi lại. Hắn vừa nghe giọng nói kia vừa đi đến đài phát thanh của trường.
Cửa của đài phát thanh được làm từ thủy tinh.
Bùi Lâm ngồi bên trong, con ngươi màu xám trầm lắng, biểu tình nghiêm túc ôn hòa.
Ngày đó y mặc một bộ vest rất phù hợp với khí chất của mình, đeo một chiếc cà vạt sọc đỏ thẫm, ngón tay thon dài đỡ lấy tai nghe, liên miên đọc bài diễn văn. Trên đài không có ai khác, nhưng y vẫn tỉ mỉ như thường, thẳng eo ngồi ngay ngắn như một bức tranh hoàn mỹ.
Hoắc Tu Tuần cách một cánh cửa nhìn y.
Vẫn luôn nhìn y như vậy.
Nghe nói, một người sa vào trần ai, nhìn thấy sao trên trời, có khi sẽ bị ánh sáng chói mắt đó làm cho tim gan nhói đau
Nhưng loại đau đớn này đối với Hoắc Tu Tuần mà nói, kì thật cũng không quá mãnh liệt, có lẽ là bởi vì hắn đã sớm biết đến ngôi sao lấp lánh trong mắt mọi người này, cũng đã từng nhìn thấy người kia trong dáng vẻ bình thường nhất.
Kẻ có biệt danh là vạn năm lão nhị.
Nhìn thì ưu nhã bình thản, nhìn thì lễ độ không đố kị, thực tế lại không như vậy.
Hoắc Tu Tuần vẫn luôn biết rõ Bùi Lâm khát khao muốn vượt qua hắn như thế nào, âm thầm đọc thêm rất nhiều sách, trộm tìm giáo viên để phụ đạo, ngay cả tiết thể dục và đại hội thể thao, Hoắc Tu Tuần đăng kí môn nào y cũng đăng kí môn ấy, âm thầm cùng hắn phân cao thấp.
Chỉ tiếc là, ngay cả phương diện vận động, Bùi Lâm cũng là vạn năm lão nhị.
Thế cho nên mấy năm kia, mỗi khi có tiết thể dục, mỗi khi có đại hội thể thao, sau khi kết thúc, Bùi Lâm đều khoát tay: "Tớ mời mọi người uống nước có ga! Cả lớp đều có!"
Một thùng nước cam có ga kèm với tiếng reo hò của các bạn cùng lớp: "Ừ..... cảm ơn cậu, Bùi Lâm, người nào cũng có, mọi người mau tới đây đi!"
Nhân duyên trong lớp của Bùi Lâm tốt vô cùng, mọi người đềi thích sự nhiệt tình hào phóng của cậu.
Chỉ có Hoắc Tu Tuần biết, y học không giỏi bằng hắn, phương diện vận động cũng không bằng hắn, thiếu gia này chỉ có một điều duy nhất hơn được hắn chính là trong nhà có tiền.
Tức giận đến mức y chỉ có thể dùng tiền để tìm lại cảm giác ưu việt, vì thế mới nhiều lần mua đồ uống cho mọi người.
Cái kiểu âm thầm tức giận, bất tài kia đúng là khiến hắn cảm thấy chơi rất vui, cũng cười chết hắn rồi.
Đã có lần hắc ác độc mà nghĩ, tiểu thiếu gia ngày ngày đều bị hắn đè ép gắt gao, có nỗ lực thế nào cũng không thể lật mình. Có thể hay không có một ngày tâm lý vặn vẹo, biến thành kẻ xấu?
Ai mà ngờ rằng người ta thì vẫn luôn sống tốt như vậy.
Sau cùng, chỉ có hắn biến thành kẻ không thuốc nào cứu nổi.
......
Hoắc Tu Tuần mê mang tỉnh lại, ý thức thoáng tỉnh táo một chút.
Điều vui mừng nhất chính là, cái BUG trong màn hình vẫn không biến mất, trạng thái vẫn như cũ. [Bùi Lâm, cấp độ 0. Khoảng cách: 105 m.]
105 m.
Hoắc Tu Tuần chống tay lên đệm giường, thở hồng hộc mà bò dậy, bởi vì quá mức kích động mà bị đυ.ng đầu. Hắn nhất định là bị sốt đến mơ hồ! Hoàn toàn không nghĩ đến con số 105 kia, 105m là khoảng cách gần đến mức nào!
Bán kính 105m xung quanh bệnh viện, đối diện đường cái chính là trường tiểu học của bọn họ.
Mà giờ phút này Bùi Lâm hẳn là đang ở trong lớp học. Nếu mọi thứ chỉ là BUG thì sao khoảng cách trong BUG lại chính xác đến như vậy...?
Đợi giáo viên chủ nhiệm đi đóng viện phí quay trở lại, giường bệnh trong phòng đã trống không.
"Hoắc Tu Tuần đâu rồi! Tại sao lại không thấy đâu nữa!"
...............................
Cùng lúc ấy, phòng học của lớp 4-2
Cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, Bùi Lâm nâng má giả vờ nghe giảng, kì thực là đang xem ba biểu đồ trong "phần mềm biểu đồ não " mà Tiểu Q vừa mới cung cấp cho y, giúp y hiểu hơn về chiến dịch "Công lược thế giới mới".
Biểu đồ thứ nhất, là những nghi vấn trong lòng Bùi Lâm về thế giới này:
1, Ngải Đường Đường là người làm nhiệm vụ?
Điều kiện đã biết: Người này đột nhiên trở nên đẹp hơn + trùng hợp thực hiện nhiệm vụ tình tiết đánh chó.
Kết luận: Cơ bản được xác định√, sau đó phát hiện người này vô cùng quan tâm đến nam chính, hoàn toàn xác định√
2, Sửa chữa thế giới này có nhất thiết phải công lược nam chính?
Phát sinh nghi ngờ: để công lược nam chính thì cần phải hiến tế phản diện cho hắn. Cho dù là thay đổi cốt truyện từ hoa khôi ngốc bạch ngọt cứu rỗi nam chính quái gở vốn đã không hợp lý sang nam chính và phản diện HE lại càng phi lý hơn.
Điều kiện đã biết: " Cũng có nhiều tình huống một bên thỏa mãn nguyện vọng của nam chính, cuối cùng lại không thể nào nào ngăn cản được việc thế giới sụp đổ."
"Ngược lại cũng có không ít trường hợp không làm theo kế hoạch ban đầu dẫn đến một kết thúc rất li kì."
"Ví dụ, có người làm nhiệm vụ biến một cuốn tiểu thuyết tình yêu vườn trường nhàm chán thành một câu chuyện kinh dị, kí©h thí©ɧ, hồi hộp. Biến truyện hậu cung ngựa đực thành tiểu thuyết bách hợp nữ quyền, cuối cùng không biết tại sao lại có thể bảo vệ được thế giới đó."
Những thông tin bên trên đều lấy từ.... Thế giới màu trắng trước đó.
Kết luận: Muốn thế giới không bị sụp đổ, "Tình tiết phát triển hợp lý" sẽ hiệu quả hơn "Cứ cắm đầu vào chữa lành"√
Kết luận: Có thể không cần phải đi theo con đường cứu rỗi√
Kết luận: Thậm chí là có thể đi theo con đường cảnh sát bắt tội phạm.
3, Nam chính thật sự yêu "phản diện"?
Đã biết: Không phù hợp với tính cách thiếu tình yêu thương của nam chủ + không quen không tiếp xúc+ phần tử tội phạm nhưng phàm là người có tâm hắn cũng không có khả năng sẽ trở thành tội phạm.
Kết luận: Cơ bản xác nhận là không đáng tin×, sau đó nói lời sáo rỗng với Hoắc Tu Tuần, kiểm chứng thất bại nên hoàn toàn không thể tin×
4、......
Giáo sư Bùi làm rất thuận tay, vô cùng hài lòng với phần mềm bản đồ não này.
Hệ thống là một công nghệ cao, có thể trực tiếp căn cứ vào suy nghĩ của con người mà tạo ra những hình ảnh và văn bản phù hợp để tham khảo. Haiz, lúc y còn sống, Nhất Xứ mà có được hệ thống thông minh như thế này thì tốt rồi!
Rốt cuộc, những thiên tài công nghệ cao ở Nhất Xứ đều chẳng ra gì. Mỗi một người khi viết chương trình thì rất trâu bò, nhưng lúc làm PPT thì người này còn kém hơn cả người kia.
Mỗi lần phải chuẩn bị giáo trình để dạy học sinh mới, đồng nghiệp lại đùn đẩy cho nhau, kêu khóc thấu trời.
Nếu có thể dụ dỗ được cái hệ thống này thì tốt rồi!
Mọi người đều có thể rảnh tay!
......
Giáo sư Bùi bên kia dụng tâm viết chiến lược, bên này Tiểu Q lại tức giận bất bình.
Nó còn trừng mắt quan sát Ngải Đường Đường.
Tên đó chắc chắn là người xuyên việt! Nếu không phải, thì nó sẽ hái đầu xuống cho chủ nhân chơi! Hiệu quả của"bộ lọc sắc đẹp"rõ ràng như vậy! Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ khiến cho làn da trắng đến mức không giống người thường, trong suốt như pha lê, chạm vào sẽ có cảm giác giống như thịt quả vải vừa mới bóc.
[Oh! Tiểu Q đã đi kiểm tra rồi, cái hiệu ứng kia có hiệu quả rất tốt! Tên kia cũng có thể coi là chịu chi!]
[Chỉ trách Tiểu Q quá nghèo! Chủ nhân yên tâm, đợi đến khi Tiểu Q có tiền, Tiểu Q sẽ mua cho chủ nhân một cái.]
Bùi Lâm tiếp tục nghiêm túc làm bản đồ: "Đừng, mày ngàn vạn đừng có làm như vậy.]
Lúc này Tiểu Q mới bị thụ hút bởi 3 cái biểu đồ mà Bùi Lâm đang mở ra, tò mò vây xem.
Sau đó, nó nghẹn họng trân trối.
Tiểu Q làm hệ thống đã nhiều năm, thật sự chưa từng gặp được một kí chủ có kế hoạch và tư duy tốt như vậy, càng chưa từng gặp được kí chủ nào có thể viết được nhiều như vậy chỉ trong nửa tiết học.
Bùi Lâm: "Vừa hay, Tiểu Q, mày tải nội dung biểu đồ thứ hai mà tao làm xuống hệ thống của mày đi."
"Có thể sẽ có sai số, nhưng sẽ không sai lệch quá nhiều."
Biểu đồ thứ hai là thiết kế "danh mục công lược" của Bùi Lâm.
Phương án công lược số 1:
Trước đặt giả thiết: điều kiện"Nam chính yêu phản diện" là thật (cơ bản không có khả năng).
Thiết kế tiến độ: Hiểu biết lẫn nhau (+15%)——nỗ lực thấu hiểu và đồng tình với tuổi thơ bi thảm của nam chính (+10%)——thấu hiểu sâu hơn (+15%)——nỗ lực tạo hảo cảm (+10%)——Khắc phục các loại trắc trở nhỏ (+10%)—— yêu sâu sắc (+10%)——khắc phục trắc trở lớn (+10%)—— kết hôn (+20%, tiến độ sửa chữa thế giới 100%)
Phương án 2:
Trước đặt giả thiết: điều kiện "nam chính yêu phản diện" là giả (Khả năng rất lớn)
Tình huống A: Ngải Đường Đường thành công "cứu rỗi" nam chính Hoắc Tu Tuần, nam chính chưa hắc hóa——làm tốt vai trò phản diện, lần thứ nhất chế tạo một số trắc trở cho đôi tình nhân (+30%)——lần thứ hai chế tạo trắc trở cho đôi tình nhân (+30%)——chế tạo kết cục có trắc trở lớn cho đôi tình nhân (+30%)——sống sót lui binh (10%, tiến độ sửa chữa 100%)
Tình huống B: Ngải Đường không hoàn thành nhiệm vụ, nam chủ vẫn hắc hóa——sau khi tốt nghiệp thì tiến vào Nhất Xứ (+20%)——lần đầu tiên lùng bắt thiên tài tội phạm Seth (+20%)——lần thứ hai bắt Seth (+20%)—— quyết chiến với Seth (+30%)——thành công bắt được phần tử tội phạm (+10%, tiến độ sửa chữa 100%)
Ghi chú: phương án 2 là phương án mở rộng không giới hạn, "Ngải Đường Đường" có thể được thay thế bằng bất cứ người xuyên việt nào khác.
Tiểu Q: "............................."
Cái này, đạng cùi bắp như nó tốt nhất là đừng nên lên tiếng.
Vì thế Tiểu Q yên lặng mà tải xuống, nhưng vẫn chưa hết.
Còn có 3 cái biểu đồ, là "phương án mở rộng không giới hạn"
Kích phát cảm xúc tiêu cực / tích cực của nam chính: ( đợi nhập)
Kích phát cảm xúc tiêu cực/ tích cực của Đào Tiểu Ninh: ( đợi nhập)
Kích phát cảm xúc tiêu cực/ tích cực của dì Đào: ( đợi nhập)
Kích phát cảm xúc tiêu cực/ tích cực của người xuyên việt: ( đợi nhập)
......
Giúp người làm niềm vui / hại người lợi mình: ( đợi nhập)
Luyện được / mất đi kỹ năng mới: ( đợi nhập)
Tham gia / rời khỏi cuộc chơi: ( đợi nhập)
......
Kiếm được / mất đi tiền tài: ( đợi nhập)
Hoàn thành / bỏ lỡ đầu đề nghiên cứu khoa học cấp quốc gia: (đợi nhập)
Tất cả những điều mà Tiểu Q có thể nghĩ đến và không thể nghĩ đến đều được viết ra.
Trước đây Tiểu Q chỉ biết, cách mà mỗi một thế giới mở ra đều không giống nhau. Có một số ít thế giới quy định về tích phân rất rõ ràng, tức là khi tiến vào, thế giới đó sẽ nói cho hệ thống làm cái gì sẽ được cộng điểm, làm cái gì sẽ bị trừ điểm, mà thế giới trong " Cứu rỗi nam chính hắc hóa" lại khó hơn một chút, quy định về điểm số không rõ ràng, tất cả đều phải dựa vào bản thân mình đi thử nghiệm.
Dù vậy, nó đi làm đã nhiều năm, đây cũng là lần đầu tiên gặp được kí chủ ngay từ lúc bắt đầu đã có thể tự mình động não, trực tiếp tạo ra bảng khấu trừ và bảng tích phân chỉnh tề đến vậy.
Bùi Lâm: "Phải tìm ra quy luật thì mới tiện hành động."
"Nội dung này mày cũng phải tải xuống."
"Sau đó mỗi một điều kiện cộng hoặc trừ điểm, tao sẽ thử nghiệm một chút. Đến lúc ghi chép số điểm vẫn phải nhờ đến mày."
......
Tiểu Q mơ mơ hồ hồ.
Chủ nhân nhà nó, không hổ danh là nhân vật phản diện siêu cấp tài giỏi của đơn vị bảo mật quốc gia.
Làm việc vừa có kế hoạch vừa có trật tự!!!
Nhưng có một số điều, Tiểu Q vẫn không hiểu, âm thầm phản bác từng cái.
[Nhưng mà, chủ nhân, tôi đều đã nói với ngài rồi mà. Việc nam chính thích ngài đã được tất cả mọi người trong cục chúng tôi kiểm nghiệm vô số lần, tuyệt đối là chính xác trăm phần trăm. Tiểu Q đã ràng buộc với ngài thì sẽ không lấy tin tức giả để lừa ngài đâu, lẽ nào ngài không tin Tiểu Q ạ] QAQ
[Hay là chủ nhân đang tự xem nhẹ mình?]
[Chủ nhân, ngài đừng tự xem nhẹ mình như vậy! Mặc dù ngài là nhân vật phản diện, nhưng cũng là người được tiểu thuyết gốc công nhận cả về tài năng lẫn nhan sắc, nếu nam chính chỉ coi trọng tài hoa và nhan sắc, thì việc hắn thích ngài cũng không phải là không có đạo lý?]
Bùi Lâm: "..........."
Nhưng dù sao đây cũng là hệ thống đang ràng buộc với mình, y vẫn là kiên nhẫn giải thích cho nó một chút.
"Không phải là tao không tin mày, chỉ là tao xác thực không quá tin tưởng vào cái gọi là "Số liệu". "
"Tao đã làm việc với số liệu rất lâu rồi, nhìn thì có vẻ rất đáng tin, nhưng thực ra lại rất dễ xảy ra sai xót. Chỉ cần thao tác sai một chút là sẽ thay đổi, khả năng cao sẽ dẫn đến trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, thậm chí còn đưa ra kết quả sai hoàn toàn."
"Còn nữa, dựa trên logic mà nói, tao vẫn luôn cảm thấy việc " Hoắc Tu Tuần thích mình" tuyệt đối sẽ không thể xảy ra."
"Dù sao thì, đời trước tao cũng là bị Hoắc Tu Tuần hại chết."
"Mặc dù tao không có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, nhưng tự bản thân tao cho rằng...... giả sử năm đó tao may mắn gặp được một người thật lòng thật dạ yêu tao, tao nhất định sẽ trả giá hết thảy, nỗ lực theo đuổi người đó."
"Nhưng mày nhìn Hoắc Tu Tuần mà xem."
"Tao làm việc cho Nhất Xứ, hắn lại đi làm phần tử tội phạm, thiên phú của hắn cao như vậy, nếu thật sự thích tao vì sao không sánh vai cùng tao chứ?"
"Lùi một bước mà nói, nếu khi còn bé hắn được sinh ra trong bóng tối, thiếu thốn tình yêu thương, vặn vẹo, khát khao hơi ấm, mong muốn được cứu rỗi."
"Thì tao là người chưa từng cho hắn một chút ấm áp mà hắn muốn. Còn nữa, tao cho rằng, nếu "chờ đợi sự cứu rỗi" là buông thả bản thân, để chính mình sa đọa vào bóng tối rồi chờ người đến cứu vớt. Loại người này căn bản không cần bất kì ai đến cứu mình cả."
Toàn bộ quá trình, Tiểu Q đều rất nghiêm túc nghe y nói.
Nghe không hiểu nhưng lại thấy rất thuyết phục.
Ừ thì xác thực nghe không hiểu, nhưng lại cảm thấy rất có đạo lý, rất lợi hại. Nó suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
[Chủ nhân, người mà ngài yêu ở đời trước không phải là Đào Tiểu Ninh ạ?]
[Sao ngài lại nói là ngài không gặp được tình yêu đích thực của đời mình chứ. Kì thực ngài không có gì phải xấu hổ cả. Là do ánh mắt của cô ấy không được tốt, tôi thấy chủ nhân còn tốt hơn cả Hoắc Tu Tuần.]
Bùi Lâm: "......"
Bùi Lâm: "Mày không cần phải giúp tao ghi nhớ số liệu nữa, để tao tự nhớ."
......
Hoắc Tu Tuần mơ mơ hồ hồ từ cửa sau đi vào trong lớp.
Hắn không gây ra tiếng động, chỉ có thời điểm đứng không vững ngã ngồi lên ghế làm cho bàn học phát ra tiếng kẽo kẹt, nhất thời khiến cả lớp chú ý.
Hắn miễn cưỡng dựa vào ghế, chống đỡ cơn sốt chưa lui, con ngươi màu hổ phách hơi hoảng hốt, nhìn chằm chằm về phía Bùi Lâm.
Bộ dáng hắn như vậy trông rất đáng thương.
Ngay cả ngồi cũng ngồi không vững, hô hấp nặng nề, Ngải Đường Đường đau lòng "A" một tiếng, nhưng tiếc là đang trong giờ học nên cậu ta cũng không thể đi qua chỗ Hoắc Tu Tuần.
Tiểu Q: "Đáng thương quá, chủ nhân, ngài nhìn hắn mà xem."
Bùi Lâm cũng chỉ như mọi người, quay đầu nhìn hắn một chút mà thôi.
Sau đó lại tiếp tục làm việc của mình.
Khi đó cũng đã là tiết thứ ba của buổi chiều, sắp đến giờ tan học, ánh nắng mặt trời sớm đã chuyển sang màu đỏ của hoàng hôn. Y vẫn như trước ngồi ngay ngắn nghiêm túc, ánh chiều tà chiếu lên chiếc áo trắng làm nổi bật tấm lưng thẳng tắp của y.
Hoắc Tu Tuần cứ âm thầm mà nhìn y.
Cho dù là BUG thì cũng không có khả năng chân thực đến thế.
Hắn rốt cuộc đang mong chờ điều gì?
Dù cho đây là thật.
Dù cho đây là thật, thì hắn cũng không phải là chưa từng lĩnh giáo qua sự vô tình của giáo sư Bùi.