Cuộc sống gần đây của Lâm Không Lộc vô cùng thoải mái. Tấu chương có Triệu Kính Từ phê giúp, ăn cơm có Triệu Kính Từ ăn cùng, chân đau có Triệu Kính Từ xoa bóp. Thậm chí, không biết Triệu Kính Từ đã nói gì cùng Thái hậu mà hiện giờ Thái hậu cũng không ép y lập hậu tuyển phi.
“Đây mới là yêu đương chứ.” Khi không có Triệu Kính Từ bên cạnh, ảnh hưởng của tình cổ cũng giảm đi. Y trở lại bình thường, không khỏi cảm thán: “Tôi đang sống trước cuộc sống dưỡng lão như ở thế giới trước rồi.”
“Thân, có phải cậu đã quên nhiệm vụ rồi không?” 0687 không khỏi nhắc nhở: “Hắc hóa giá trị của nam chính hiện tại là 37, độ yêu thích mới 81.”
Lâm Không Lộc: “81 thấp lắm hả? Nó leo lên từ số âm đó.”
0687: “…” Nhìn hai người mỗi ngày sến súa dính lấy nhau, tôi còn tưởng đã 91 rồi cơ.
Lâm Không Lộc: “Chứng tỏ hiện giờ anh ấy mới chỉ yêu tôi, còn chưa khắc cốt ghi tâm. Phải khắc cốt ghi tâm mới được.”
*
Triệu Kính Từ gần đây “Độc chiếm triều chính”. Tiểu Hoàng đế sau khi tự mình chấp chính, dường như y không có kế hoạch lấy lại quyền, điều này khiến không ít triều thần thầm phê bình y, nhào nhào trình sớ khuyên tiểu Hoàng đế.
Nhưng Lâm Không Lộc lười quan tâm đến việc này, y đang làm việc cho Cục Quản Lý Thời Không, đến tiểu thế giới làm nhiệm vụ. Đương nhiên, tiện thể yêu đương luôn. Nếu xử lý triều chính thì không phải làm hai phần việc mà chỉ nhận được một phần tiền lương sao?
Huống hồ, trong cốt truyện chính, y chính là một vị hôn quân không xử lý triều chính. Hiện giờ y không đi cốt truyện chính, lại càng không thể xử lý. Dù sao, Triệu Kính Từ cũng sẽ không đoạt quyền soán vị, cũng sẽ không để triểu Đại Hạ kết thúc, y còn lo lắng cái gì?
0687: “…” Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa, hình như là ngài đây tới để yêu đương, tiện thể làm nhiệm vụ.
Triệu Kính Từ cũng không để ý lời nói của người khác, hắn chỉ để tâm đến suy nghĩ của tiểu Hoàng đế.
Nhìn các lời buộc tội hắn trong tấu chương, hắn nhíu mày, nghiêng đầu nói với tiểu Hoàng đế đang dựa vào mình: “Hay là bệ hạ cùng ta học cách xử lý triều chính nhé?”
“Không muốn.” Lâm Không Lộc nép vào người hắn, như một con mèo không xương, lười biếng nói: “A Từ giúp ta xử lý là được rồi. Chân ta đau lắm, vừa nhìn thấy chữ thì càng đau hơn.”
Khóe miệng Triệu Kính Từ hơi giật giật. Có điều trước đây hắn bị thương lúc đánh giặc, cũng biết nếu bị đau một bộ phận trên cơ thể sẽ thực sự khó chịu, như thể toàn thân bị đau, không muốn làm gì cả, chỉ muốn nằm thôi.
Hắn theo bản năng mà giúp tiểu Hoàng đế bóp bóp chân, nghĩ thầm: Không thì đợi chân y khỏi rồi lại nói sau?
Mà hình như kiếp trước tiểu Hoàng đế xử lý triều chính cũng rất nát bét.
Nghĩ vậy, hắn lại di di ấn đường.
Thực ra không thành vấn đề, hắn sẽ thay đối phương xử lý tốt mọi việc, bảo vệ giang sơn, bảo vệ long ỷ kia. Tiểu Hoàng đế của hắn vẫn luôn có thể như bây giờ, vô tư vô lo, trong lòng hay trong mắt đều chỉ có hắn.
Nhưng, tiểu Hoàng đế sẽ bằng lòng chứ?
Triệu Kính Từ không quá rõ, có thể kiếp trước hắn từng bị đoạt quyền, bị tống vào ngục, gặp một tiểu Hoàng đế không phải là không màng đến quyền lực nên trong lòng hắn có chút bất an. Dường như hạnh phúc hiện giờ cũng không chân thật.
Vài vị đại thần thấy tiểu Hoàng đế như vậy cũng muốn tìm tông thân hoàng thất khác ra mặt quản chút. Nếu thật sự không được thì mời Thái hậu buông rèm huấn chính cũng được, còn hơn để Nhϊếp chính vương một mình nắm quyền.
Nhưng cố tình khoảng thời gian này Thái hậu lại không có ở đây, nàng xuất cung đi lễ Phật. Bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, liền tìm tới Tấn Vương.
Phủ Tấn Vương, Tấn Vương đang đánh cờ cùng một nam tử bạch y. Sau khi thắng, người thở dài: “Ngươi nói xem, Triệu Kính Từ nghĩ gì vậy? Vậy mà thật sự thích tiểu Hoàng đế kia à?”
Bạch y nhân nhíu mày, nói: “Không dự đoán được hắn sẽ như vậy.”
Theo suy đoán của họ, tình huống bình thường hẳn là Triệu Kính Từ từ chối, phiền chán tiểu Hoàng đế. Tiểu Hoàng đế yêu mà không được, càng ngày càng điên, cuối cùng hoàn toàn mất đi lý trí mới đúng.
Tấn Vương hơi bực bội, ném quân cờ: “Nói đi nói lại, vẫn là do Tiểu Hỉ Tử làm việc không ổn. Nếu ngày đó có thể khiến tiểu Hoàng đế mở mắt ra nhìn hắn thì chẳng sợ mấy chốc…” Tiểu Hoàng đế sẽ trở thành con rối trong tay họ, nào có mấy việc như bây giờ?
“Hoặc là, Triệu Kính Từ không yêu tiểu Hoàng đế thì hiện giờ tiểu Hoàng đế khẳng định phát điên rồi.” Bạch y nhân nói tiếp.
Nhưng mọi thứ lại chẳng diễn ra theo kế hoạch của bọn họ.
“Ngươi nói đi, hiện tại nên làm gì đây? Cái đám lão thần kia còn muốn bổn vương ra mặc. Ôi, Triệu Kính Từ còn đang lo không nắm được nhược điểm của bổn vương đây.” Tấn Vương cười lạnh.
Bạch y nhân nâng chén trà, che khuất sự chế nhạo trong mắt, nghĩ thầm: Nhược điểm của ngươi sớm đã bị Triệu Kính Từ nắm gần hết rồi.