Chương 40: Xuyên thành tiểu Hoàng đế trúng cổ

Lý ma ma lập tức nhận lệnh thực hiện.

Không chỉ vậy, lo tiểu Hoàng đế thật sự không đứng dậy nổi, Thái hậu còn sai người đưa một ít công cụ phụ trợ.

Đêm đó, Lâm Không Lộc vô cùng hoảng sợ ngay khi mới bước vào tẩm điện. Bảy tám cung nữ xinh đẹp đứng thành hàng, sắc mặt ửng hồng, đều cúi đầu không dám nhìn y.

Khóe miệng Lâm Không Lộc giật giật, hỏi hệ thống: “Tình huống gì đây?”

0687: “Thái hậu nghe nói cậu không được nên sắp xếp người tới thử xem.”

Lâm Không Lộc: “…” Thử xem? Nhiều người như vậy, đây là muốn làm cho y qua đời luôn sao?

Tôn Đắc Tiền bây giờ mới bước tới, cẩn thận nói: “Bệ hạ, người xem người vừa ý vị vào, nếu…”

“Đều cút!” Không ngoài dự kiến, tiểu Hoàng đế quả nhiên nổi lửa giận, đuổi tất cả mọi người ra ngoài.

Tôn Đắc Tiền không ngừng kêu khổ trong lòng, vội vàng dẫn mọi người ra người.

Các cung nữ cũng rất hoảng hợ, mấy khay gỗ đang bưng cũng không cẩn thận làm rơi. Nhưng Thái hậu để các nàng đến, các nàng cũng không không dám trở về ngay như vậy. Cuối cùng đều lúng túng đứng bên ngoài tẩm điện.

Lâm Không Lộc không biết điều này, để bình tĩnh lại sau khi nổi giận, y đã đi ngủ sớm.

Ngày hôm sau thức dậy, y xuống long sàng, bỗng đá vào một khay gỗ.

Y cúi đầu nhìn, thấy tấm vải lụa phủ trên khay gỗ đã rơi ra, chỉ để lộ những dụng cụ nằm rải rác.

“Đây là cái gì?” Lâm Không Lộc hỏi.

0687: “Thái hậu lo cậu không đứng dậy nổi, sai người chuẩn bị công cụ phụ trợ.”

Lâm Không Lộc: “…”

Y vốn định làm như không nhìn thấy, nhưng lại vô tình liếc thấy một cái miễn tử linh* có nút thắt bằng sợi dây màu đỏ, tức khắc lại tò mò.

*Là một dụng cụ phụ trợ cho việc giao hợp của người xưa. Bề ngoài là những hạt đồng nhỏ, và một số hạt nhỏ hơn, giống như hạt đậu rộng. Bên trong rỗng và chứa thủy ngân hoặc các vật dụng có thể cuộn được khác. Cách sử dụng là nữ giới đưa vào âʍ đa͙σ hoặc nam giới kẹp vào dươиɠ ѵậŧ rồi quan hệ. (Hình ảnh cuối chương)

Nghe nói đây là gì gì đó phiên bản cổ đại, có thể động. Lâm Không Lộc rất tò mò, làm sao mà thứ này động đậy được. Mà còn có… thật ra y cũng rất muốn biết, rốt cuộc y có được không.

Vì thế, mặc dù trong tẩm điện không có ai nhưng tiểu Hoàng đế vẫn chột dạ liếc nhìn xung quanh. Sau đó mới trộm nhặt thứ dưới đất lên rồi bò lại lên giường.

Nhưng thứ này dùng thế nào? Lâm Không Lộc vân vê sợi dây đỏ, thầm nghĩ, không lẽ là buộc vào nơi đó.

“Thống nhi, cậu nhìn mosaic chút đi.” Y bỗng dặn dò hệ thống.

0687: “…”

*

Hôm nay Triệu Kính Từ dậy rất sớm, đây có lẽ là lần thượng triều tích cực nhất của hắn.

Nhưng hắn dậy sớm cũng vô dụng, tiểu Hoàng đế không tới. Triệu Kính Từ khẽ nhíu máy, trong lòng có hơi nôn nóng.

Thời gian không nhanh không chậm mà trôi, nhưng tiểu Hoàng đế lại chậm chạp không xuất hiện. Các triều thần cũng không nhịn được mà túm tụm tốp ba tốp năm nhỏ giọng nghị luận.

Triệu Kính Từ như không kiên nhẫn, triệu tiểu thái giám ra ngoài điện hỏi: “Sao bệ hạ còn chưa tới?”

“Đây…” Tiểu thái giám hơi do dự, nhưng nghĩ đến việc Nhϊếp chính vương mới là người thực sự khống chế triều đình, vẫn nhỏ giọng nói: “Đêm qua thái hậu sai người dạy bệ hạ hiểu rõ việc người, có thể, có thể là mệt.”

Mệt?

Sắc mặt Triệu Kính Từ nháy mắt u ám, không biết lửa giận từ đâu mà ra, đột nhiên phất tay sải bước về phía tẩm cung Hoàng đế.

Vào cửa liền thấy bảy tám cung nữ trẻ tuổi xinh đẹp đứng ở ngoài điện.

Triệu Kính Từ âm thầm nghiến răng, bên ngoài đã có bảy tám người, cũng không biết trong điện còn có bao nhiêu. Hay, đây là vừa mới ra ngoài sau khi hầu hạ xong?

Hắn trực tiếp ngăn Tôn Đắc Tiền đang muốn thông báo, trầm mặt vào điện.

Lâm Không Lộc vừa mới buộc xong dây màu đỏ, không ngờ có người xông vào. Y sợ tới mức vội kéo chăn che mình, hoảng loạn hỏi: “Ai?”

Cách màn, y mơ hồ thấy bóng dáng Triệu Kính Từ, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.

Đôi mắt Triệu Kính Từ tối lại, không rời khỏi tẩm điện mà đại bất kính bước tới, đẩy màn kéo chăn ra.

Như không dự đoán được sẽ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn sững sờ một lúc, sau đó hai mắt dần sâu thẳm.

Tiểu Hoàng đế đỏ bừng mặt, sợ tới mức luống cuống tay chân. Nhưng Triệu Kính Từ giữ tay y lại, mà sóng ngầm kích động dưới đáy mắt hắn. Hắn bỗng túm long bào bên cạnh, trực tiếp giúp y mặc nó vào.

Tiểu Hoàng đế ngây người.

Triệu Kính Từ nhìn y, trên mặt không chút biểu tình, mà giọng lại khàn khàn, nói bên tai y: “Phu nhân nhà người ta, không phải đều sẽ hầu hạ lão gia mặc quần áo sao?”

Tiểu Hoàng đế cúi đầu, lỗ tai nóng rực. Đúng là phải hầu hạ không sai, nhưng có thể để y lôi cái đồ kia xuống trước không đã.

*

Tất cả lâm triều, tiểu Hoàng đế vẫn còn choáng váng, gương mặt ửng đỏ hây hây, gần như không thể nghe rõ các triều thần đang nói gì.

Cũng may y không cần nghe rõ, y vẫn chưa chính thức tự mình chấp chính, chỉ cần “Ừ” một tiếng khi các triều thần hỏi ý kiến là được.

Nhưng vẫn có người nhận thấy sự bất thường, quan tâm hỏi: “Bệ hạ không khỏe sao?”

Lâm Không Lộc ổn định hơi thở có chút rối loạn của mình, giả vờ cau mày: “Trẫm không sao, các ngươi tiếp tục.