Hắn bước qua bậc thềm ra khỏi đình, ngay chỗ giao ở hành lang gặp phải phủ doãn Vương đại nhân.
Vương đại nhân khẽ mỉm cười lấy lòng, nói trong phủ chuẩn bị tiệc rượu vì hắn và bệ hạ đón gió tẩy trần. Bệ hạ đã đi rồi, đến mời Vương gia đi cùng.
Triệu Kính Từ nghe vậy, phản ứng đầu tiên lại là: Nhanh vậy mà Tiểu Hoàng đế đã tắm gội xong?
Hắn khẽ cau mày, nói: “Dẫn đường.”
Vương đại nhân treo nụ cười trên mặt, nhưng thực ra trong lòng rất thấp thỏm. Tiểu Hoàng đế xảy ra chuyện trong lãnh địa thuộc quyền hắn, hắn khó có thể tránh tội, bấy giờ mới chuẩn bị yến tiệc để lấy lòng.
Đón gió tẩy trần chỉ là cái cớ, muốn mượn tiệc rượu tặng mỹ nhân tiện thể lấy “công” chuộc tội mới là thật.
Vì thế, khi Triệu Kính Từ đến sảnh liền thấy tiểu Hoàng đế đã ngồi ở chủ vị thưởng thức ca vũ, còn có hai mỹ nhân đang ngồi bên cạnh.
Khóe miệng hắn khẽ giật, mặt lạnh không nói chuyện, trực tiếp đi tới ngồi phía bên phải.
Mắt Lâm Không Lộc sáng rực khi nhìn thấy hắn, nhưng vì kiêng dè bên người còn có người khác nên đành kiềm chế bản thân, rụt rè nói: “Sao Triệu khanh lại ngồi cách trẫm xa như vậy?”
Triệu Kính Từ ngẩng đầu nhìn y, ung dung thản nhiên nói: “Chỗ này rất tốt.”
Trong lòng lại nghĩ: Còn có thể cách gần thế nào? Ngồi vào chỗ của hai mỹ nhân kia?
Lâm Không Lộc cũng không muốn để hai tiểu cô nương ngồi bên cạnh, nhưng người ta cũng đều đã ngồi xuống nên y bèn không đuổi.
Y hiểu được ý đồ của Vương đại nhân, xã hội cũ cực kỳ tàn ác, nữ tử không thể tự mình làm chủ. Y có muốn làm khó thì cũng sẽ làm khó Vương đại nhân, không cần thiết phải làm hai tiểu cô nương khó xử.
Nhưng không biết Triệu Kính Từ có phải đã hiểu lầm việc gì hay không, sau khi ngồi xuống, ánh mắt không hề thưởng thức ca vũ mà thường xuyên nhìn về phía chủ vị.
Nhìn thấy vậy, Vương đại nhân vội ám chỉ hai mỹ nhân vừa múa xong qua đó ngồi.
Mà không biết vì sao Triệu Kính Từ chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không từ chối.
Vương đại nhân kinh ngạc trong lòng: Không phải đều nói Nhϊếp chính vương không gần sắc đẹp sao? Sao cứ luôn nhìn chằm chằm mỹ hân bên cạnh bệ hạ vậy? Sớm biết vậy đã sắp xếp trước cho Vương gia rồi.
Dù sao vị này mới là người có thực quyền.
Lâm Không Lộc vừa thấy, sắc mặt lập tức tái mét. Lúc y ngồi cạnh mỹ nhân thì không cảm nhận được, mà khi bên người Triệu Kính Từ cũng có, ánh mắt y nháy mắt như muốn bốc cháy.
Nhưng y không nỡ nổi giận với người yêu mình, vì vậy y bỗng ném đũa nhìn Vương đại nhân với ánh mắt u ám, hỏi: “Vương Tuyên Hải, trẫm gặp phải sơn phỉ ở biên giới Trung Châu, ngươi không có gì muốn nói sao? Bình thường ngươi cai quản như thế nào?”
Vương Tuyên Hải không ngờ chỉ mới giây trước tiểu Hoàng đế còn tươi cười, giây sau đã biến sắc. Hắn sợ tới mức vội quỳ xuống nhận tội. Nhưng hắn thực sự không giải thích được việc này, biên giới Trung Châu đầy rẫy sơn phỉ, nhưng khe núi nơi tiểu Hoàng đế gặp tai nạn thật sự không có. Trời mới biết đám người đó nhảy ra từ đâu.
Bấy giờ Triệu Kính Từ mới nhàn nhạt mở miệng: “Đám người kia là cải trang thành trộm cướp, Vương đại nhân không biết cũng là chuyện bình thường.”
Hắn như đang nói đỡ cho Vương Tuyên Hải, Lâm Không Lộc nghe vậy càng không vui. Y thấy hai mỹ nhân còn ngồi bên cạnh hắn, mím môi rồi đột nhiên đứng dậy rời đi.
Vương Tuyên Hải không biết tiểu Hoàng đế đã rời đi, vẫn nơm nớp lo sợ mà quỳ.
Triệu Kính Từ đi tới trước mặt hắn, chậm rãi nói: “Vương đại nhân ngày thường dựa vào tặng người tặng lễ, lấy lòng người để cai quản Trung Châu?”
Vương Tuyên Hải nghe vậy càng thêm run rẩy, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
“Viết sớ thỉnh tội đi.” Giọng Triệu Kính Từ không nhẹ không nặng, không nghe ra vui buồn.
Nói xong, hắn cũng xoay người rời đi.