Chương 31: Xuyên thành tiểu Hoàng đế trúng cổ

Huống hồ, nếu hắn không đáp lại…

Nghĩ đến đây, hắn liếc mắt nhìn người ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị, vẻ mặt kiêu căng lại chờ mong, mong hắn gắp thức ăn hầu hạ, suýt chút nữa đã bóp gãy đôi đũa.

Chậm chạp không đợi được người trong lòng gắp thức ăn, tiểu Hoàng đế nghi hoặc, quay đầu thấy hắn có vẻ không muốn, không khỏi lại mím môi trầm giọng: “Phu nhân nhà người ta…”

Đều hầu hạ lão gia dùng cơm.

Còn chưa kịp nói xong, Triệu Kính Từ đã nghiến răng cắt lời: “Thần nhớ rõ tối hôm qua đã nói.”

“Biết rồi biết rồi.” Tiểu Hoàng đế cũng ngắt lời, y chợt híp mắt cười, nói nhỏ bên tai hắn: “Ban ngày trẫm là Hoàng đế, ban đêm mới là phu quân của ngươi.”

Giọng nói của y nhẹ tựa không khí, hơi thở ấm áp trêu chọc khiến lỗ tai Triệu Kính Từ ngứa, mà răng cũng ngứa vì tức giận.

Phu quân? Triệu Kính Từ nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Rốt cuộc tiểu Hoàng đế có hiểu lầm gì về thân hình nhỏ bé của y vậy?

Những người hầu hạ chung quanh đều đứng khá xa, ngoài Lâm Tam tai thính hơn người giật giật khóe miệng ra thì dường như không ai nghe thấy.

Khi Triệu Kính Từ rời đi, hắn bất giác liếc nhìn Lâm Tam, cảm thấy người này có chút quen mắt, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó.

Tiểu Hoàng đế từ khi “nói rõ” với Nhϊếp chính vương, tâm ý cũng được “đáp lại”, ánh nhìn Nhϊếp chính vương lại càng thêm quấn quýt si mê nồng nhiệt, thời thời khắc khắc đều muốn dính bên hắn.

Triệu Kính Từ đôi khi cũng tự hỏi vì sao tiểu Hoàng đế lại cứ thích hắn đến như vậy? Nhưng hắn không nghĩ kỹ, có thể do chịu ảnh hưởng từ ký ức kiếp trước, cũng có thể là do hoàng tộc Lâm thị không ít kẻ cố chấp si tình nên hắn cảm thấy tiểu Hoàng đế đã có chút điên từ trong xương cốt.

Xe chạy thêm vài ngày, rất nhanh đã đến biên giới Trung Châu, qua hai ngày nữa là có thể đến kinh thành.

Nơi đây nhiều núi, khi đoàn xe đến một con đèo thì bỗng gặp mấy nghìn tên cướp lao ra, gặp người là chém.

Sắc mặt Triệu Kính Từ khẽ biến, lập tức hạ lệnh cho người bảo vệ xe của tiểu Hoàng đế, tự mình cưỡi ngựa chỉ huy những người khác phản kích. Chỉ là trong lòng hắn rất kinh ngạc, rõ ràng hắn đã sơ tán người, vì sao chỗ này vẫn còn mai phục?

Tất cả bọn họ đều được đào tạo bài bản, hiển nhiên chỉ ngụy trang thành những tên sơn phỉ.

Bọn họ đến từ đâu? Nhằm vào hắn, hay nhằm vào tiểu Hoàng đế?

Thần sắc Triệu Kính Từ ngưng tụ, suy nghĩ bay lộn, nhưng vẫn không bị phân tâm. Những mũi tên bắn vào xe đều bị kiếm của hắn chặn lại, mấy tên cướp chạy tới cũng bị một nhát kiếm của hắn chém qua yết hầu, thân kiếm tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo.

Tiểu Hoàng đế trong xe vẫn luôn im lặng, thật ra y muốn đi ra ngoài, trái tim y đập liên hồi, không tự chủ được mà lo lắng người bên ngoài kia.

Đó là… Hoàng hậu tương lai của y đó, hiện tại y tạm thời chưa thể cho đối phương danh phận đã để hắn phải tủi thân rồi, nếu giờ phút này không ra ngoài bảo vệ hắn thì y là cái dạng phu quân gì chứ?

Nhưng Tôn Đắc Tiền đã gắt gao túm chặt y, vừa khóc vừa khuyên ngăn: “Bệ hạ, người không thể đi ra ngoài được.”

Lâm Không Lộc trong lòng hét lên: Không, ta phải đi ra ngoài! Nếu có chuyện gì xảy ra với hắn thì làm sao ta sống được nữa?

0687 đột nhiên chặn hết ảnh hưởng của tình cổ, hỏi: “Còn muốn ra ngoài không?”

Lâm Không Lộc: “… Không, thật ra tôi hơi sợ máu, hơn nữa tôi cảm thấy Triệu Kính Từ rất lợi hại, chắc chắn có thể xử lý đám thích khách kia.”

0687: “……”

Nửa giờ sau, mọi thứ phát triển như Lâm Không Lộc đoán, tất cả “sơn phỉ” đều bị treo cổ, thân binh của Triệu Kính Từ đã bắt đầu thu dọn chiến trường.

Cũng không phải họ không muốn để lại người sống, mà là nhóm người này giấu độc trong miệng, một khi bị bắt sẽ tự sát ngay lập tức.

Triệu Kính Từ cũng đang kiểm tra chiến trường, khi đi ngang qua Lâm Tam đang băng bó vết thương, bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, tầm mắt rơi vào eo đối phương.

Vừa rồi Lâm Tam chiến đấu đã không cẩn thận để một tên cướp vô tình cắt qua hông, để lộ lệnh bài ám vệ.

Triệu Kính Từ đã từng nhìn thấy lệnh bài ám vệ hoàng gia, nhưng đó là khi tiên đế tại vị. Sau khi tiểu Hoàng đế đăng cơ, y đã đổi tất cả lệnh bài của đám ám vệ, lệnh bài mới có rất ít người thấy, bao gồm cả Nhϊếp chính vương trước đây vẫn luôn bị tiểu Hoàng đế đề phòng.

Nhưng Triệu Kính Từ đã từng nhìn thấy lệnh bài này, kiếp trước sau khi được tâm phúc cứu ra, hắn chưa từ bỏ ý định mà đi điều tra nơi An lão vương phi xảy ra chuyện và tìm thấy một lệnh bài như vậy ở đó.

Sau này, thông qua hồi ức của thị vệ mau mắn còn sống của An lão vương phi mới biết khi An lão vương phi bị chặn gϊếŧ đã có một nhóm người xuất hiện cứu họ, chính là nhóm người đeo lệnh bài này.

Đáng tiếc dù có sự giúp đỡ của nhóm người này, bọn họ vẫn không thể địch lại. Cuối cùng An lão vương phi được người mang theo lệnh bài đưa đến bờ sông, bị buộc phải nhảy xuống sông, từ đó mất tích.

Sau đó tiểu Hoàng đế tuyên bố, An lão vương phi đã chết.