Chương 26: Xuyên thành cậu ấm Omega kiêu căng ương bướng (Kết thúc)

Omega 26. Ngài thượng tá, ngài thật dịu dàng.

“Khụ, cái đó chỉ có thể gọi thầm thôi. Nếu sau này rời khỏi Cục Quản Lý Thời Không, không được gọi như vậy đâu.” Nghe Lâm Không Lộc nói xong, 0687 hơi đổ mồ hôi.

Đúng thật là không ít người ở Cục Quản Lý Thời Không đều thầm gọi vị bệ hạ kia là bạo quân, đó là một câu chuyện dài.

Mười mấy năm trước, năng lượng của thế giới chủ bỗng nhiên bắt đầu xói mòn, hình thành vô số thế giới nhỏ. Nhưng những thế giới nhỏ này không thể tồn tại ổn định, thường sụp đổ ngay khi mới hình thành, chưa kể lãng phí năng lượng của thế giới chính, sinh mệnh trong thế giới nhỏ cũng sẽ gặp tai ương và diệt vong.

Cục Quản Lý Thời Không được thành lập vào thời điểm đó để nghiên cứu việc quản lý những thế giới nhỏ hỗn loạn này, để chúng có thể phát triển một cách có trật tự và chuyển đổi suôn sẻ từ thời nguyên thủy hoang dã sang thời đại văn minh, tốt nhất có thể nuôi năng lượng trả lại cho thế giới chủ, nhưng vào lúc đó…

0687: “Vị bạo quân của chúng ta, khụ khụ, không phải, là vị bệ hạ kế vị của chúng ta. Sở thích lớn nhất của ngài là nơi nơi chinh chiến, sở thích thứ hai là lệnh người khai thác đá năng lượng ở khắp mọi nơi để cung cấp năng lượng cho cơ giáp, để có thể tiếp tục chinh chiến mọi nơi.

Bởi vì thế giới nhỏ chỉ hấp thụ năng lượng, không nuôi năng lượng trả lại, dẫn tới chất lượng của đá năng lượng trong nhiều quặng tinh ở thế giới chủ đã giảm sút nghiêm trọng. Bệ hạ trực tiếp hạ lệnh cấm Cục Quản Lý Thời Không, hơn nữa muốn cắt đứt liên hệ giữa thế giới chủ và thế giới nhỏ, để thế giới nhỏ tự sinh tự diệt. Ngay trong cuộc khủng hoảng để sinh tồn này…”

“Tình cờ, một nhân viên Cục Quản Lý Thời Không đã ném một cuốn tiểu thuyết vào nơi xói mòn năng lượng của thế giới chủ, sau đó kỳ tích xuất hiện. Các cậu phát hiện thế giới nhỏ mới được sinh ra thế mà lấy câu chuyện của cuốn tiểu thuyết này làm cốt lõi, trực tiếp nhảy qua thời kỳ nguyên thủy hoang dã, hình thành nền văn minh nhân loại, hơn nữa vận hành ổn định, năng lượng không xói mòn, đồng thời còn thành công trả lại năng lượng dư thừa cho thế giới chủ.” Lâm Không Lộc bất đắc dĩ thay nó nói hết, “Mấy việc này tôi biết hết rồi, nói thẳng trọng điểm.”

0687: “Khụ, trọng điểm là, Cục Quản Lý Thời Không đã nhanh chóng báo cáo tình hình, bệ hạ cho phép Cục Quản Lý Thời Không tồn tại thêm ba năm. Nhưng trong ba năm này, chúng tôi phải chuyển lỗ thành lãi, để thế giới nhỏ nuôi năng lượng trả ngược lại, cần nhiều hơn so với năng lượng bị mất đi ở thế giới chủ, nếu không vẫn sẽ bị cấm. Hiện tại sắp đến thời hạn ba năm rồi, chúng tôi còn chưa đạt được mục tiêu nên cần phải làm thêm giờ, một thế giới nhỏ thôi cũng không thể sụp đổ.”

“Bao gồm thành lập bộ phận hoạch định cốt truyện viết kịch bản cho thế giới nhỏ, còn viết càng ngày càng ngược?” Lâm Không Lộc tò mò.

Nói thật, họ làm xuyên nhanh viên, chưa ai là chưa từng thăm hỏi nhóm biên kịch trong bộ phận hoạch định, chưa ai là chưa từng mắng chó hoạch định hôm nay lại muốn chết.

“Đúng vậy, thế giới nhỏ lấy khí vận chi tử* làm nòng cốt vận hành. Nghiên cứu cho thấy cuộc đời của khí vận chi tử càng thăng trầm thì thế giới nhỏ ấy càng ổn định, không dễ sụp đổ.” 0687 thở dài “Thật ra nhóm biên kịch cũng không muốn viết như vậy, nhưng không có cách nào khác.”

*Đứa trẻ may mắn (?) hình như vậy á, chắc là chỉ nhân vật chính trong mỗi thế giới.

“Ồ.” Lâm Không Lộc gật đầu, trước đây y chỉ chúi đầu vào xuyên thế giới, góp điểm, đúng thật là không biết mấy việc này.

“Vậy tôi ở trong thế giới này lâu quá, có phải cũng có ảnh hưởng không?” Y lại hỏi.

“Tạm thời không cần lo lắng.” 0687 là hệ thống trói buộc với y tương đối lâu rồi, có thể hiểu được tâm tư của y, vậy nên hiếm khi thấy nó an ủi: “Khoảng thời gian trước vị bệ hạ kia có tấn công một Thần Điện gì đó, nghe nói trọng thương hôn mê, tạm thời có lẽ sẽ không gây phiền phức cho Cục Quản Lý Thời Không.”

“Thần Điện?” Lâm Không Lộc lẩm bẩm.

“Là một nơi chuyên có người đến làm lễ tế thần, nói là cung phụng thần minh gì đó, rất lâu đời rồi. Nhưng làm ơn, đã là thời đại tinh tế rồi, vậy mà vẫn có người tin mấy thứ đó. Bệ hạ đích thân xuất quân đi tấn công. Nghe nói vị thần họ cung phụng là một thiếu niên, hồng y đầu bạc, dung mạo rất đẹp, nhưng có ý đồ dụ dỗ bệ hạ, bị một phát súng bắn chết ở trên thần tọa.”

0687 hôm nay nói hơi nhiều, nhưng sau khi nói xong nó phát hiện Lâm Không Lộc không biết từ khi nào, vẻ mặt trở nên vô hồn, ánh mắt không có tiêu điểm, như thể đang si ngốc.

“Ký chủ? Ký chủ?” 0687 sợ tới mực vội gọi y.

Lâm Không Lộc bỗng nhiên hoàn hồn, ấn huyệt thái dương, cau mày hỏi: “Sao vậy?”

“Tôi còn đang muốn hỏi cậu sao vậy đây này?” 0687 vẫn còn kinh hãi, nó trói buộc cùng ký chủ lâu như vậy mà trước đây chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy.

Lâm Không Lộc hơi đau đầu, thất thần một lúc lại lắc đầu, nói: “Không sao, nghe chuyện cậu kể, cảm thấy rất quen thuộc.”

“Ồ.” 0687 không cảm thấy bất ngờ, nói: “Có lẽ lúc ấy cậu cũng có mặt ở hiện trường, tôi phát hiện ra cậu ở gần Thần Điện mà, cũng trói buộc cùng cậu. Tiếc là cậu mất trí nhớ, không nhớ rõ việc gì.”

Tuy nói vậy, nhưng 0687 cảm thấy ký chủ mất trí nhớ thật ra khá tốt.

Khi nó phát hiện ký chủ, ký chủ chỉ còn thể ý thức, chứng tỏ rằng cơ thể đã chết. Nó đoán, tám phần là người đáng thương bị Thần Điện mê hoặc, không cẩn thận chết trong cuộc chiến đó.

Ầy, nói mới nhớ, ký chủ nỗ lực xuyên thế giới rồi kiếm điểm như vậy còn không phải vì có được một cơ thể sinh học, có thể sống như một người bình thường ở thế giới chủ sao? Vốn dĩ đã thành công rồi, chỉ tiếc lần thứ hai công lược lại thua trên người Lục Từ.

0687 nghĩ vậy, không khỏi thổn thức: Lục Từ ơi Lục Từ à, anh phải đối xử thật tốt với ký chủ vào đấy, ký chủ vì anh mà còn không cần đến điểm.

Đương thổn thức, Lục Từ đã trở lại sau khi xử lý xong việc trong căn cứ.

Vừa lên xe, hắn đã thấy sắc mặt Lâm Không Lộc không tốt lắm, không khỏi chạm vào trán, lo lắng hỏi: “Cơ thể khó chịu à? Có phải vừa rồi ở phòng thí nghiệm…”

Lâm Không Lộc nắm lấy tay hắn, lắc lắc đầu: “Những thể clone đã được tiêu hủy chưa?”

Lục Từ gật đầu, “Ừ” một tiếng.

Lâm Không Lộc thở phào nhẹ nhõm, rồi dựa vào lòng hắn, được bao bọc trong hắn, khẽ nói: “Chúng ta về Thủ Đô Tinh đi.”

Nơi này làm y không thoải mái.

Lục Từ phát hiện y bất an, khẽ hôn xuống giữa hai hàng lông mày, nhẹ nhàng nói: “Được.”

Lâm Không Lộc nép vào lòng hắn, cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.

*

Thế giới chủ, một căn cứ bí mật ở nơi nào đó ——

“Số 1 đã chết, nhiệm vụ thất bại.”

“Lộ Nhân Gia? Để cậu ta đi lần nữa đi.”

“Là hoàn toàn thất bại, ý thức bị mạt sát?”

“Cái gì?”

“Kiểm tra cho thấy năng lượng của thần, là thần làm?”

“Không có khả năng, thần đã ngã xuống.”

“Có thể là bạo quân kia, hắn dụ dỗ thần, thần đưa năng lượng cho hắn.”

“Chết tiệt, lại để bạo quân kia tránh được một kiếp.”

*

Lục Từ và Lâm Không Lộc trở về Thủ Đô Tinh, họ lại chuẩn bị cho hôn lễ.

Lục Từ định bán căn biệt thự rồi mua căn mới, với nguyên nhân là không may mắn.

Lâm Không Lộc rất cạn lời, hỏi: “Không may mắn chỗ nào?”

Lục Từ: “Từ khi mua căn biệt thự này, giữa hai ta đã xảy ra rất nhiều hiểu lầm. Không phải anh hiểu lầm em, thì là em ngã cầu thang, tất cả đều xảy ra trong căn biệt thự này. Có thể thấy phong thủy ở đây không tốt.”

“Anh… Một thượng tá của Liên Bang, thế mà cũng tin mấy thứ này hả?” Lâm Không Lộc vẻ mặt khó tả.

Lục Từ: ” ‘Thà tin là có còn hơn không’, loại chuyện này vốn rất huyền bí. Hơn nữa, chúng ta đều sống lại, còn có gì không thể xảy ra đâu?”

Lâm Không Lộc: “….” Thật ra, chúng ta sống lại có lẽ không liên quan gì đến huyền học, mà rất có thể liên quan đến việc Cục Quản Lý Thời Không khởi động lại thế giới.

“Em thì không thấy vậy.” Lâm Không Lộc lắc đầu, nói: “Em cảm thấy, lúc trước mặt ngoài quan hệ của chúng ta rất tốt, nhưng thực tế vẫn luôn tiềm ẩn những mối nguy hiểm. Chúng ta đều lừa đối phương, tâm ý cũng không tương thông. Đúng là sau khi mua căn biệt thự này, tất cả mâu thuẫn đều nổi lên mặt nước, tưởng như có chuyện chẳng lành xảy ra, nhưng thực ra thì kết quả rất tốt, hơn nữa…”

Y bỗng ôm lấy Lục Từ từ phía sau, nhón chân thổi vào tai đối phương, nói nhỏ: “Em rất thích nơi này, đây là món quà đầu tiên mà anh tặng cho em.”

Ánh mắt Lục Từ khẽ lay động, xoay người hôn y, khàn giọng: “Được, vậy không đổi.”

Thực ra món quà đầu tiên là con dao nhỏ, nhưng hai người đều ngầm hiểu không nhắc đến, có lẽ vì thật sự rất đau lòng.

Ba tháng trước khi cử hành hôn lễ, Tống Thanh Hủ trong khoảng thời gian này đã cấy ghép cột sống cơ học và dây thần kinh sinh học cho Lâm Sương Lạc, giúp anh có thể đứng dậy lần nữa.

Trong ngày kết hôn, anh và cha Lâm cùng nắm tay em nhỏ, trịnh trọng giao người cho Lục Từ.

Vào thời khắc trao nhẫn, tay Lục Từ khẽ run lên. Khi người chủ hôn nói “Chú rể và chú rể có thể hôn môi”, hắn ôm chặt lấy Lâm Không Lộc, hốc mắt có chút ươn ướt, khẽ nói: “Cuối cùng cũng cưới được em về rồi.”

Kiếp trước kiếp này, tình yêu hai đời, cuối cùng cũng có kết cục mỹ mãn.

Lâm Không Lộc cũng ôm hắn, không biết qua bao lâu hai người mới buông nhau ra, nhìn nhau cười rồi trao nhau một nụ hôn thật sâu.

Buổi tối trở về biệt thự, Lâm Không Lộc uống chút rượu, có men say trong người. Nhìn thấy cây đàn dương cầm trong góc phòng khách, y bỗng nói: “Em muốn đàn một khúc cho anh.”

Lục Từ sâu thẳm nhìn y, không nói gì, nhưng ánh mắt đã trả lời hết thảy.

Lâm Không Lộc ngồi trước cây đàn, ngón tay điêu luyện bay trên phím đàn, vẫn là một giai điệu không có cảm tình. Nhưng y khẽ ngân nga theo giai điệu, làn điệu ngân nga ấy, mang đầy yêu thương.

Lục Từ hơi giật mình, cuối cùng đã hiểu thiếu niên không phải không có cảm xúc khi chơi đàn, mà thiếu niên sẽ không truyền tải cảm xúc của mình qua tiếng đàn.

Hóa ra, hắn lại hiểu lầm.

Kiếp trước thiếu niên cầu hôn hắn, khi đàn khúc này, nhất định cũng đã gửi gắm tình yêu của mình qua đó. Nhưng hắn không biết.

Lâm Không Lộc đàn xong, xoay người hỏi: “Anh biết vì sao khúc này tên là “Thổ Lộ” không?”

Trong mắt Lục Từ đong đầy tình yêu sâu nặng, hắn đứng dậy chậm rãi bước tới, thấp giọng: “Tương truyền có một vị Quốc vương đã bị trọng thương khi chinh chiến, tinh linh trong rừng đã hóa thành thiếu nữ để cứu hắn. Quốc vương yêu thiếu nữ, lại không dám thổ lộ, nên đã sáng tác khúc ca này, cất giấu tình yêu của mình vào trong đó…”

Nói xong, hắn ngẩn người, vì sao hắn lại biết câu chuyện này?

Lâm Không Lộc cũng rất kinh ngạc, hỏi: “Sao anh lại biết câu chuyện này?”

Rõ ràng thế giới này vốn không có bài ca này, cũng không có câu chuyện đồng thoại này.

“Hình như là từng nghe ai đó nói.” Lục Từ nhíu mày.

Lâm Không Lộc: “…” Thật trùng hợp, hình như em cũng từng nghe ai đó nói.

Lục Từ suy nghĩ chốc lát, thật sự không nhớ nổi nên dứt khoát bỏ cuộc.

Thấy Lâm Không Lộc còn đang suy tư, hắn tiến lên vây người lại giữa mình và chiếc đàn dương cầm, thì thầm: “Đêm tân hôn, em thật sự muốn lãng phí thời gian suy nghĩ chuyện này?”

Lâm Không Lộc: “Hả?”

Dường như y ngửi thấy hương vị chua chua ngọt ngọt của rượu mơ xanh.

Lục Từ cúi người giữ chặt y, giọng nói khàn khàn: “Thật ra khi mới mua đàn về, anh đã muốn đè em trên nó, làm như vậy…”

Lâm Không Lộc: Ngài thượng tá, tự dưng ngài biếи ŧɦái quá nha. Nhưng…

Y thích.

Lâm Không Lộc cũng quấn lấy cổ Lục Từ, ngẩng đầu hôn lại. Hơi thở của hai người hòa quyện, bầu không khí mập mờ, chẳng mấy chốc mà phòng khách đã tràn ngập vị thanh mát của rượu mơ xanh và hương ngọt ngào của hoa tường vi.

Sáng hôm sau, Lâm Không Lộc mở mắt trên giường lớn trong phòng ngủ chính, xoa xoa cái eo đau nhức, cảm thán: “Thể lực của ngài thượng tá quả là bền bỉ.”

Tối hôm qua rõ ràng y chỉ cảm khái một câu, nghe nói cột sống cơ học do bác sĩ Tống nghiên cứu ra rất lợi hại, người được ghép cột sống cơ học sau này chắc chắn sẽ có eo rất tốt.

Sau đó, Lục Từ liền không thích hợp. Hắn không phân cao thấp cùng máy móc, tí nữa thì đã gϊếŧ chết y ở trên giường.

0687 hiếu kỳ: “Thật sự rất tuyệt vời hả? Cả đêm qua tôi toàn nhìn mosaic.”

“Vậy chắc cậu phải nhìn thêm mấy đêm nữa đấy.” Lâm Không Lộc nghiêm túc “Nghe nói kỳ phát tình sẽ kéo dài mấy ngày liên tục.”

0687: “…” Làm ơn, tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý thường xuyên nhìn hai người mosaic rồi.

Sáng sớm Lục Từ đã dậy xuống phòng bếp nấu cơm, trở về thấy y tỉnh, tâm tình sung sướиɠ bước tới nâng y dậy, in một nụ hôn lên mặt y: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Lâm Không Lộc cũng hôn nhẹ lên cằm hắn, sau đó nheo mắt lười biếng dựa vào l*иg ngực hắn.

“Khụ, có phải eo còn đau không?” Thấy vậy, Lục Từ cảm thấy có lỗi, nhẹ nhàng xoa bóp giúp y.

Lâm Không Lộc mở mắt, lại hôn hắn một chút, cười tủm tỉm: “Ngài thượng tá, ngài thật dịu dàng.”

Ánh nắng ban mai chiếu vào từ cửa kính sát trần, phủ một lớp ánh vàng ấm áp lên hai người họ.

___________________

Tác giả:

Thế giới này đã kết thúc, rải hoa ~

Thế giới tiếp theo: Sự cám dỗ của Hoàng Đế (Không phải), xuyên thành tiểu Hoàng Đế bệnh kiều.

Xuyên thành tiểu Hoàng đế dùng dung mạo quyến rũ Nhϊếp Chính Vương. Sau khi trùng sinh, Nhϊếp chính vương thành toàn y, nhưng thật ra y trúng cổ nên mới điên cuồng ái mộ Nhϊếp Chính Vương, rồi y giải được cổ…

Nhϊếp Chính Vương: Ta không tin, đây là lời nói khi ngươi đang tức giận.