Chương 12: Xuyên thành cậu ấm Omega kiêu căng ương bướng

Omega 12.

Kỳ dịch cảm.

*Kỳ dịch cảm: Chu kỳ sinh lý của alpha, tương tự với kỳ động dục của omega. Alpha trong kỳ dịch cảm sẽ nóng nảy bất an, phóng thích tin tức tố của bản thân, nảy sinh địch ý với alpha khác, thậm chí sẽ dùng tin tức tố áp chế đồng loại, khát vọng omega, cần được omega vỗ về. Nếu nghiêm trọng có thể mất đi lý trí, cần cách ly.

“Chờ đã.” Lục Từ ngăn lại Lâm Không Lộc đang chuẩn bị đi ra ngoài, hỏi “Lại muốn đi đâu?”

“Thanh Hủ ca ca nói muốn mời em ăn cơm, em đến nhà ăn đợi anh ấy trước.” Lâm Không Lộc nói, thuận tiện hỏi “Có chuyện gì sao?”

Thanh Hủ ca ca?

Lục Từ hơi chua, nghĩ một lúc rồi nhắc nhở y: “Cậu ta là O.”

“Em biết.” Lâm Không Lộc gật đầu.

Lục Từ im lặng, lại nói: “Cậu ta là người trong lòng của anh em.”

“Em biết mà.” Lâm Không Lộc khó hiểu, hỏi “Rốt cuộc anh muốn nói gì thế?”

Lục Từ: “… Không có gì.”

Quên đi, có lẽ là hắn đã nghĩ quá nhiều.

Cậu ấm nghe câu “Không có gì” thế mà cũng không hỏi thêm câu gì nữa, lập tức vui vẻ chạy ra ngoài. Lục Từ nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng không nhịn nổi, gọi y lại: “Gần đây có phải em quá thân thiết với Tống Thanh Hủ rồi hay không?”

“?” Lâm Không Lộc dừng lại, quay đầu nghi ngờ hỏi: “Không phải anh bảo em đến gần anh ấy hơn sao?”

“Đúng vậy, nhưng không cho em ôm ôm ấp ấp.” Lục Từ vô thức nói, nói xong nhíu mày lại cảm thấy bản thân khó hiểu.

Lâm Không Lộc cũng rất khó hiểu, cẩn thận nghĩ lại mới nhớ ra, kinh ngạc: “Ý anh là chiều hôm qua? Đó là lúc em suýt nữa ngã cầu thang nên anh ấy đã đỡ em.”

Nói xong, y không nhịn được tiến lên vài bước, nghiêng người đến trước mặt Lục Từ, tò mò: “A Từ ca ca, anh ghen à?”

Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt, hô hấp Lục Từ cứng lại.

Ngừng một chút, hắn chậm rãi rời mắt đi, ngữ điệu có chút cứng ngắc: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở em, trong mắt người khác cậu ta dù sao cũng là một Beta, em… Tốt nhất nên cẩn thận hơn, dù sao…”

“Dù sao anh mới là chồng chưa cưới của em.” Lâm Không Lộc tiếp lời một cách tự nhiên.

Lục Từ giải thích: “… Tôi không có ý đó.”

Lâm Không Lộc: “Em hiểu em hiểu.”

Lục Từ: “…” Cậu hiểu cái gì?

Sau khi thiếu niên rời đi, Lục Từ vô thức xoa xoa mi tâm, không hiểu mình bị làm sao vậy? Thế mà thất thường hết lần này đến lần khác.

Ngoài phòng khách, Lance và Miêu Miêu vốn muốn đi tìm đồ sạc vô tình nhìn thấy cảnh này, lại đứng với nhau lặng lẽ nói thầm.

Miêu Miêu: “Đây lại là vở diễn nào thế?”

Lance: “《 Dấm hải xốc sóng tôi có một người vợ hải vương* 》đi.”

*Hải vương: ám chỉ người bắt cá nhiều tay.

Miêu Miêu: “Ồ, có hội viên không?”

Lance: “Có.”

Miêu Miêu: “Xem cùng nhau xem cùng nhau.”

Lục Từ: “…” Hai người cho rằng tôi điếc?

“Lance!” Hắn đen mặt nói.

Lance rầu rĩ bước vào phòng khách.

Lục Từ ngồi trên sô pha, liếc mắt nhìn, cười lạnh hỏi: “Nạp bao nhiêu tiền vào trang mạng rồi?”

Lance: “…”

Nó cẩn thận duỗi ra năm ngón tay.

Lục Từ: “…”

Sau một lúc im lặng, hắn nói: “Xóa tất cả các tài khoản đi, sau này cấm xem mấy thứ đó.”

Lance “?!!” Sét đánh giữa trời quang!

*

Trong phòng riêng ở nhà ăn tầng ba, Lâm Không Lộc vừa ăn cơm vừa trò chuyện cùng Tống Thanh Hủ.

Mặc dù mấy ngày nay y đã rất thân thiết với Tống Thanh Hủ, nhưng đối phương vẫn không có dấu hiệu đưa bằng chứng, hiển nhiên vẫn đang cân nhắc.

Xem ra cần một cơ hội khiến bác sĩ Tống thay đổi quyết định.

Lâm Không Lộc thầm nghĩ, nhưng không ngờ cơ hội này sẽ đến sớm như vậy, chỉ là không như ý muốn của y.

Hai ngày sau là ngày diễn tập huấn luyện của hạm đội số 8. Đã hai tháng kể từ trận đánh bi thảm cuối cùng, bây giờ hạm đội đang tập hợp lại, đúng lúc cần tăng cường nhuệ khí.

Với tư cách là người có cấp cao nhất, Lục Từ chắc chắn sẽ tham dự. Lâm Không Lộc cũng đi theo nhưng y ở cùng đội y tế của Tống Thanh Hủ.

Chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra, mấy chục cơ giáp bất ngờ mất khống chế, tập kích đội y tế.

Lục Từ gần nhất, lập tức kêu “Lance!”

Lance nhanh chóng phản ứng. Lục Từ thấy Lâm Không Lộc đang trong tầm bị tấn công, không hiểu vì lý do gì hắn đã lao tới, một tay kéo thiếu niên vào lòng, đồng thời giơ tay đỡ bảo vệ sau đầu đối phương rồi lăn vòng tại chỗ, khó khăn tránh khỏi đợt bắn phá.

Cũng nhờ Lance và Miêu Miêu kịp thời tiến lên chắn một phần, nếu không hậu quả khó có thể nói trước.

Lục Từ đứng dậy, trực tiếp xách thiếu niên đang sợ hãi ngồi vào khoang điều khiển của Lance.

Lâm Không Lộc hoàn hồn, theo bản năng hét lên với Miêu Miêu: “Miêu Miêu, bảo vệ bác sĩ Tống.”

Xảy ra tai nạn ngoài ý muốn làm sắc mặt Lục Từ lạnh vô cùng, ra tay cũng cực kỳ tàn nhẫn. Dưới sự điều khiển của hắn, Lance giống như một đầu bếp cao cấp, chém những cơ giáp mất khống chế ở khoảng cách gần đó như cắt dưa băm rau.

Lâm Không Lộc không nghi ngờ gì rằng nếu không phải suy xét người điều khiển có thể chưa “mất khống chế”, Lục Từ có thể bắn đạn phản vật chất nổ tung mấy cơ giáp đó.

Cuối cùng, vì Lục Từ ra tay kịp thời nên chuyện xảy ra nhanh mà kết thúc cũng nhanh.

Sau khi mọi thứ lắng xuống, có ba mươi người điều khiển cơ giáp đã bị giam giữ để chờ thẩm vấn, bao gồm chủ hạm hạm trưởng và phó hạm trưởng.

Cánh tay của Lục Từ bị trầy xước, nhưng hắn mặc kệ, đi thẳng vào phòng thẩm vấn.

Phùng Hiểu và Chử Vĩ Trung thấy hắn bước vào đều tỏ ra biết ơn. Cơ giáp của họ cũng mất khống chế, nhưng hai người họ thì không. Nếu không phải Lục Từ hành động kịp thời thì có lẽ họ đã chết vì cơ giáp tự bạo.

Lục Từ đã khiến Lance kiểm tra cơ giáp của họ, biết hai người họ không có vấn đề nên trực tiếp bỏ qua và tra hỏi những người khác.

Sau khi tra hỏi xong, trời đã về khuya. Ngoại trừ ba người cố tự tử, hai người cắn chết không mở miệng, những người khác đều không biết chuyện.

Lục Từ đứng dậy, dặn dò người bên cạnh: “Giám sát kỹ bọn họ.”

Nói xong xoay người đi ra ngoài, nhưng vừa ra đến cửa, bước chân đột nhiên dừng lại.

Ngoài cửa, dưới ánh đèn mờ ảo, cậu ấm đang dựa vào tường ôm hòm thuốc, đầu gật gù như gà mổ thóc, hiển nhiên là rất buồn ngủ.

Lục Từ hơi giật mình, đây là… đến băng bó cho hắn? Đã đến bao lâu? Vẫn luôn đứng đợi bên ngoài?

Hắn lặng lặng nhìn chăm chú, ánh sáng hắt lên người thiếu niên một màu ấm áp. Vậy mà lại ấm áp đến có chút tốt đẹp.

Trong khoảnh khắc, Lục Từ đột nhiên cảm thấy nếu hắn không nhớ những chuyện ở kiếp trước thì thật tốt.

Nếu không nhớ, hắn có thể tiến tới nhẹ nhàng ôm thiếu niên vào lòng ngực mà không hề vướng mắc, thậm chí sẽ rất vui vẻ. Hoặc là, vì sao kiếp trước cậu ấm lại không mất trí nhớ?

Lục Từ im lặng đứng đó, không biết đã nhìn bao lâu. Mãi đến khi thiếu niên gật đầu quá mạnh, thân thể theo quán tính lao về phía trước ngã xuống đất thì hắn mới định thần lại, vô thức vươn tay đỡ lấy người nọ.

Thiếu niên rất nhẹ, có thể dễ dàng bế lên. Sau khi chìm vào trong l*иg ngực hắn thì ngoan ngoãn mềm mại giống như một con vật nhỏ. Có thể là đã đến sau khi tắm rửa xong, Lục Từ như ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.

Trong nháy mắt đó, tim hắn đập nhanh một nhịp.

Khi hòm thuốc rơi xuống đất, Lâm Không Lộc cuối cùng cũng tỉnh dậy. Y ngẩng đầu phát hiện mình đang nằm trong lòng Lục Từ, nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Ngẩn ngơ một hồi, y bỗng nhiên cảm thấy gì đó không ổn, vô thức tiến lại gần Lục Từ ngửi ngửi, ngạc nhiên nói: “Hình như em ngửi thấy mùi pheromone của anh, là… rượu mơ xanh?”

Sắc mặt Lục Từ khẽ biến, cố tình vật nhỏ trong lòng hắn còn không ngừng tìm đường chết. Ngửi từ trái qua phải, cười hì hì: “Rượu mơ xanh, rượu mơ xanh, ngửi mùi có vẻ như uống rất ngon… Ưm!”

Chưa kịp nói xong, Lục Từ đột nhiên nắm lấy gáy y ấn chặt vào trong lòng. Sau đó Lục Từ ôm y bước nhanh, vào một căn phòng rồi đóng sầm cửa lại.

Trái tim Lâm Không Lộc cũng run lên theo tiếng đóng cửa, rốt cuộc mới nhận ra tình hình không ổn.

Nhưng hiện tại y không giống như trước khi mất trí nhớ, kiêu ngạo mắng đối phương không được làm bậy, cho nên run giọng nói: “A, A Từ ca ca, anh anh…”

“Câm miệng.” Giọng Lục Từ khàn khàn, nhưng không hề dữ tợn.

Hắn ôm chặt thiếu niên vào trong ngực, như kìm nén điều gì, nhắm nắt hỏi: “Em đã tiêm thuốc ức chế chưa?”

“Ngày, ngày hôm qua tiêm.” Giọng nói thiếu niên yếu ớt, cẩn thận hỏi: “Kỳ, kỳ dễ cảm của anh à?”

Lục Từ không nói gì, vùi đầu vào cổ thiếu niên hít sâu mấy hơi, sau đó mới thả lỏng một chút sức ôm lấy đối phương, khàn giọng nói: “Không muốn bị dẫn dắt vào kỳ phát tình thì ngoan một chút, đừng động đậy.”

Lâm Không Lộc im như ve sầu mùa đông, ngoan ngoãn gật đầu, không dám nhúc nhích chút nào.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng nhịp đập của quả tim.

Lâm Không Lộc lúc đầu rất căng thẳng, nhưng dần dà cũng thả lỏng cảnh giác. Không biết đã qua bao lâu, khi y suýt nữa lại ngủ thϊếp đi lần nữa thì Lục Từ mới buông y ra.

Cậu ấm bị ôm như gối ôm lâu như vậy, hai chân hơi cứng, nhất thời không đứng vững.

Lục Từ đưa tay ra đỡ, hắn đã bình thường trở lại, bình tĩnh hỏi: “Sao đến mà không nói một tiếng?”

Lâm Không Lộc đung đưa bắp chân tê dại, nói nhỏ: “Thấy anh bận, nên em không quấy rầy.”

Về tình huống vừa rồi, y không dám nhắc tới một chữ nào, sợ Lục Từ lại thất thường, lao vào như hổ đói vồ mồi.

Sau khi chân hết tê, Lâm Không Lộc lập tức mở cửa chạy ra ngoài lấy hòm thuốc về, nói: “A Từ ca ca, vết thương trên cánh tay anh vẫn chưa được rửa sạch phải không?”

Y nói xong liền chạy về phía trước, giống như một người vợ nhỏ muốn giúp đối phương xắn tay áo rửa sạch vết thương.

Nhưng cậu ấm nào trải qua mấy việc này, hơn nữa Lâm Không Lộc còn có thói khiết phích, không thích máu. Khi nhìn thấy vết máu trên quần áo, sắc mặt y trắng bệch.

Ánh mắt Lục Từ tối sầm lại, bình tĩnh tránh đi, nói: “Không cần, tôi tự làm.”

Lâm Không Lộc xấu hổ, lí nhí nói: “Em sợ máu*.”

*Nguyên văn là hay 血症 (hematophobia) chứng ám ảnh, sợ máu dữ dội.

Sợ máu?

Lục Từ không biết cậu ấm thực sự có vấn đề này hay không, nhưng hắn nhớ rõ ở kiếp trước, đối phương đã đích thân làm giả con dao đẫm máu làm vật chứng.

Thấy hắn không nói gì, Lâm Không Lộc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bận rộn sát cồn, băng gạc, kéo.

Tống Thanh Hủ gõ cửa đi vào, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này, hình như hiểu lầm gì đó, lúng túng nói: “Tôi không quấy rầy hai người chứ?”

“Anh Thanh Hủ?” Lâm Không Lộc lập tức đứng dậy, nói “Không có không có, anh có chuyện gì sao?”

Lục Từ hiển nhiên đoán được cậu ta sẽ tới, ngước mắt liếc nhìn, không mặn không nhạt nói: “Xem ra có người không muốn mấy người sống.”

Tống Thanh Hủ cứng đờ, hiểu rõ hắn đang nói gì, âm thầm nắm chặt tay lại.

Rât rõ ràng, sự việc hôm nay là những người nhằm vào Lâm Sương Lạc mà đến.

Lục Từ nói: “Nếu kéo dài ra thêm, chỉ sợ không những không cứu được Lâm Sương Lạc mà còn liên lụy thêm nhiều người hơn nữa.”

Tống Thanh Hủ vẫn luôn im lặng. Sau một lúc lâu mới hạ quyết tâm, quay đầu nói với Lâm Không Lộc: “Tiểu Lộc, có phải em vẫn còn đau đầu không?”

Lâm Không Lộc: “…” Đầu tôi không đau.

“Ngày mai đến phòng khám đi, anh giúp em kiểm tra lại.” Tống Thanh Hủ nói.

Lâm Không Lộc: “A? Được.”

“Vậy không làm phiền hai người nữa.” Tống Thanh Hủ cười miễn cưỡng, nói xong bèn nhanh chóng rời đi.

Lục Từ nghiêng đầu nhìn Lâm Không Lộc nhắc nhở: “Ngày mai, cậu ta sẽ đưa đồ cho em.”

Lâm Không Lộc: “…” Không phải, vì sao hai người luôn dùng đầu của tôi để làm ám hiệu?

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu Miêu: Gần đây vì sao không xem phim?

Lance: Tôi không còn tài khoản nữa.

Miêu Miêu: ?

Lance: Bị chủ nhân ép xóa bỏ rồi.

Miêu Miêu: Ôi, khổ vậy sao, vậy có thể dùng tài khoản của hắn mà.

Lance: …… Có lý

Sau đó ——

Thật sốc, tài khoản trang mạng của thượng tá Lục Từ của Liên Bang đã bị lộ, bình thường thế mà lại thích xem mấy thứ này đó!!! #Hận hải tình thiên lấy gì để giữ lại em, người tôi yêu# #Sweetheart mất trí nhớ: yêu phải Omega xấu xa# #Dấm hải xốc sóng tôi có một người vợ hải vương#

#Thanh danh của thượng tá Lục đã bị phá nát bét#