Chương 1: Xuyên thành cậu ấm Omega kiêu căng ương bướng

Chương 1: Xuyên thành cậu ấm Omega kiêu căng ương bướng

Omega 1. Chồng chưa cưới sống lại.

Lục Từ đã trở lại.

Tin tức như nước sôi đổ vào chảo dầu, nhanh chóng gây chấn động trong giới thượng lưu ở Thủ Đô Tinh.

“Lục Từ à, là người trẻ tuổi vừa mới thăng chức thượng tá cách đây không lâu? Không tồi không tồi, tuổi còn trẻ có nhiều triển vọng, so với mấy người già chúng ta năm đó tiến bộ hơn nhiều.” Thể hệ lớn tuổi nhắc đến y đều không thể không khen ngợi.

“Nghe nói cậu ta đã đính hôn với con trai út nhà họ Lâm rồi. Cậu ta là rể hiền tương lai của phó nghị trưởng Lâm đấy.”

“Ánh mắt của phó nghị trưởng Lâm tốt thật…”

Nghe những điều bậc ông cha nói, đám thế hệ trẻ trong nhà đều không nhịn được mà bĩu môi, thầm mở quang não ra phỉ nhổ trong nhóm:

[ Nghe nói Lục Từ trở lại rồi, mấy người còn nhớ chuyện của anh ta với Lâm Không Lộc không? ]

[ Sao mà không nhớ được? Hồi đó Lục thần chuyển từ Nông Nghiệp Tinh đến trường Nhất Trung ở Thủ Đô Tinh của chúng ta bị một đám thiển cận chế giễu anh ta là đồ nhà quê đến từ nông thôn. Đặc biệt là cái vị đối tượng đính hôn Lâm Không Lộc, làm người dẫn đầu đi chế giễu anh ta không xứng với mình. ]

[ Tiếc là hiện tại nhà họ Lâm đang xuống dốc rồi, phó nghị trưởng Lâm cũng sắp hết nhiệm kỳ, thua trong cuộc tranh cử. Anh Lâm thì bị thương trên tiền tuyến, không nói đến việc điều khiển cơ giáp, liệu anh ta có thể đứng dậy hay không đã là vấn đề rồi. Cậu nhỏ Lâm thì là một omega không hiểu chuyện. Mấy năm nay Lục thần đã từng bước thăng chức, gần đây còn được thăng lên cấp thượng tá. Rốt cuộc là ai không xứng với ai? ]

[ Haha, đúng đấy. ]

[ Để tôi đoán, khả năng cao là sẽ bị từ hôn. ]

[ Có thể đã đi hủy rồi đấy, ai có trong nhóm lớn @cậu nhỏ Lâm chút đi, hỏi ý xem thế nào. ]

Chẳng bao lâu sau, nhóm lớn bên cạnh trở nên náo nhiệt theo ——

[ @Lầm Không Lộc Ẩm Khê, nghe nói Lục Từ về Thủ Đô Tinh rồi? ]

[ Lần này anh ta quay về là để thực hiện hôn ước à? ]

[ Một Alpha cực phẩm như thế, cậu nhất định phải giữ chặt vào đấy @Lâm Không Lộc Ẩm Khê. ]

[ Cậu nhỏ Lâm? ]

[ … ]

Đàn piano sang trọng được bài trí trong phòng, một thiếu niên mặc đồ trắng đang ngồi trước đàn piano tam giác. Y tập trung chơi đàn, làm ngơ những tin tức không ngừng phát ra trong quang não.

Các đường nét trên khuôn mặt của y sắc sảo, động tác thanh thoát, hệt như một chàng hoàng tử nhỏ bước ra từ trong câu chuyện cổ tích. Những ngón tay thon dài trắng nõn nhảy múa trên các phím đàn đen trắng, đánh ra một bản nhạc biến ảo khôn lường.

Chỉ tiếc, tiếng đàn dễ nghe, nhưng không làm say lòng người. Tựa như một cỗ máy không cảm xúc diễn tấu, có kỹ thuật mà không có hồn.

Bên ngoài trang viên, Lục Từ trong một bộ quân phục màu đen bước xuống xe.

Nghe thấy tiếng đàn, hắn khẽ cười, đưa tay lên nắm lấy vành mũ, khẽ thì thầm: “Chúng ta sắp gặp lại rồi, cậu ấm nhỏ…” của tôi.

*

Lâm Không Lộc đàn xong một khúc, đứng dậy lấy khăn ướt ấm từ người máy bên cạnh. Y chậm rãi lau từng ngón tay một, rồi đưa lại vào dặn: “Lau lại đàn đi.”

“Vâng thưa cậu chủ.” Người máy nhỏ lập tức nhảy nhót* đi thay chiếc khăn khác.

*Nguyên văn “颠儿“, mình có tra được nó là từ ngữ phương Bắc – để mô tả một hành vi hoặc ngôn ngữ của một người kỳ lạ hoặc phấn khích, có một chút điên rồ.

“Lục Từ đã vào nhà rồi, cậu có làm nhiệm vụ không?” Tiếng của hệ thống 0687 đột nhiên vang lên trong đầu.

Lâm Không Lộc mỉm cười: “Tất nhiên.”

0687: “Lời nhắc nhở thân thiện nha, độ yêu thích hiện tại của mục tiêu là 8…”

“89 phải không?” Lâm Không Lộc nói một cách tự tin.

Đây không phải lần đầu y xuyên đến thế giới này. Nói chính xác, y vừa hoàn thành cốt truyện của thế giới này thì đã bị ném trở về để làm lại lần nữa, sửa chữa bug.

Đúng vậy, y là một xuyên nhanh viên.

Trong kịch bản của Cục Quản Lý Thời Không, mỗi một thế giới nhỏ đều có một nhân vật chính và nhân vật hy sinh cùng phản diện. Việc làm lâu nay của bọn họ là giúp đỡ thế giới nhỏ vận hành bình thường.

Nhân vật chính hả, không cần phải nói, hội tụ vận may của toàn thế giới. Bất kể giai đoạn đầu có bao nhiêu đau khổ bất hạnh thì cuối cùng cũng sẽ trở thành người chiến trắng trong cuộc sống.

Mà vật hy sinh và nhân vật phản diện, hoàn toàn ngược lại. Bọn họ ích kỷ, độc ác, hẹp hòi, đạo đức giả… Họ ngáng chân, cản trở nhân vật chính ở khắp mọi nơi. Bất kể lúc lên sân khấu vang dội hay im ắng, cuối cùng họ đều trở thành thử thách trên con đường trưởng thành của nhân vật chính, góp thêm một viên gạch vào chuyện tình hay sự nghiệp của nhân vật chính. Họ là đối tượng vả mặt tuyệt vời nhất.

Nhưng không phải tất cả các nhân vật phản diện và vật hy sinh đều tuân theo cốt truyện đã được thiết lập. Vì để thế giới nhỏ vận hành bình thường, đôi khi sẽ cần những nhân tài chuyên nghiệp đến thay thế vật hy sinh… làm một số công việc khó khăn.

Lâm Không Lộc chính là một nhân tài như vậy. Y đã xuyên qua hàng nghìn thế giới, được đánh giá xuất sắc, là kim bài xuyên nhanh số một số hai của Cục Thời Không.

Vốn dĩ xuyên xong thế giới này là y có thể về hưu, nhưng lãnh đạo đột nhiên thông báo: “Tiểu Lâm này, mấy thế giới cậu xuyên có xuất hiện chút bug, sợ là phải xuyên thêm lần nữa rồi. Yên tâm, chỉ có hơn triệu bug thôi. Đánh giá của lần xuyên lại sẽ không ảnh hưởng đến xếp hạng kim bài xuyên nhanh.”

Lâm Không Lộc luôn chuyên nghiệp trong công việc nên đương nhiên đồng ý. Về phần đánh giá, lần đầu tiên xuyên y đã đạt loại xuất sắc rồi. Xuyên lại lần nữa, y cảm thấy mục tiêu cũng không thể hạ xuống.

Thân phận của y ở thế giới này là một cậu ấm omega kiêu căng ương bướng. Lúc đầu châm chọc mỉa mai người chồng chưa cưới đến từ Nông Nghiệp Tinh, khinh thường các loại. Sau này dòng họ suy tàn, còn người chồng chưa cưới lại quyền cao chức trọng. Cậu ấm xách theo lòng tự trọng ít ỏi yêu cầu nam chính cưới mình. Kết quả đương nhiên là bị vả mặt chịu khổ.

Nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ cần tìm ra bug để sửa, sau đó lại đi thêm một lần cốt truyện như vậy là được.

Tuy nhiên, khác với suy nghĩ của những người đang chờ xem trò đùa trong nhóm chính là, nam chính Lục Từ lần này trở về, không từ hôn ngay lập tức.

Không ai có thể ngờ được Lục Từ thực sự yêu cậu nhỏ. Cho dù trở lại Thủ Đô Tinh sau khi được thăng chức thượng tá, trong lòng hắn vẫn có tia đặc biệt đối với vị thiếu niên bạch nguyệt quang này.

Nhưng Lâm Không Lộc biết, dù sao y cũng từng trải qua cốt truyện một lần rồi. Làm lại cũng có lợi, chẳng hạn như bây giờ, y không cần hỏi hệ thống cũng biết độ yêu thích của Lục Từ đối với y là 89.

“Thật ra… chỉ có 8, không có 9.” Hệ thống 0687 tâm trạng phức tạp nhắc nhở.

Lâm Không Lộc: “?”

“Độ yêu thích không phải 89, là 8.” 0687 kiên nhẫn giải thích.

Lâm Không Lộc: “…”

0687: “Hơn nữa giá trị còn đang giảm, hiện tại là âm 8.”

Lâm Không Lộc: “…”

0687: “Đúng rồi, cấp trên gần đây mở rộng tính năng đo giá trị hắc hóa, cậu có muốn biết thêm về nó không?”

Lâm Không Lộc: “…” Cảm ơn, nhưng cũng không phải rất muốn.

Âm 8, nghĩa là chỉ có hận? Nhưng cốt truyện cần một mối quan hệ yêu hận đan xen…

Thôi vậy, cứ làm theo kịch bản trước đi, lấy bất biến ứng vạn biến.

Lãnh đạo nói thế giới có một chút bug nhỏ, tình huống chênh lệch so với ban đầu là chuyện bình thường.

“Lục Từ chắc đang ở cửa rồi đúng không?” Y sửa cổ tay áo, vẻ mặt nháy mắt khôi phục, nghe thấy tiếng động dưới tầng, nở một nụ cười rồi vội vàng xuống tầng.

Dù sao cũng là xuyên nhanh (diễn) viên già rồi, rất thành thạo trong việc biến đổi sắc mặt.

“Anh đã về rồi sao?” Hắn lao xuống tầng nhanh như một cơn gió, giọng điệu tràn đầy vui mừng bất ngờ. Nhưng khi nhìn thấy rõ bóng dáng thanh liêm được quản gia đón vào phòng khách, nụ cười trên mặt chợt cứng lại.

Người đến là Lục Từ, hắn mặc quân phục màu đen, dáng người cao gầy và mạnh mẽ. Nghe thấy giọng nói, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực lộ ra vẻ trầm tĩnh, ánh mắt rơi vào thiếu niên mặc quần áo trắng tinh ở trong nhà, cũng không mang theo chút cảm xúc nào.

Quả nhiên có điều gì đó không thích hợp. Vào thời điểm này ở kiếp trước, Lục Từ vẫn còn đang yêu y mới đúng, nhưng hiện giờ độ yêu thích là điểm âm…

Lâm Không Lộc cư xử như bình thường, dường như không ngờ sẽ nhìn thấy hắn, nhíu mày chán ghét nói: “Sao lại là anh, anh đến đây làm gì?”

Đúng vậy, sao bao nhiêu năm gặp lại, cậu nhỏ Lâm vẫn khinh thường Lục Từ, kiêu ngạo y như một con khổng tước nhỏ.

*Khổng tước hay còn gọi là chim công ớ.

Thật ra bất cứ ai tinh mắt cũng có thể nhận thấy nhà họ Lâm đang xuống dốc, bị các bên đối phó. Làm đối tượng hôn nhân của Lục Từ, y nên giữ chặt người mới thành danh trong quân đội vào lúc này mới phải.

Nhưng cậu nhỏ Lâm lại không nhận thức được, y không chỉ kiêu căng ương bướng mà còn không hiểu chuyện, chỉ là một đứa ngốc xinh đẹp.

Mãi đến khi nhà họ Lâm thực sự sụp đổ, cậu nhỏ mới nhận rõ hiện thực, khóc huhu đi tìm Lục Từ. Nhưng ngay cả như vậy, y cũng nói với một giọng điệu yêu cầu: “Lục Từ, tôi muốn anh cưới tôi.”

Trong cốt truyện của nguyên tác, Lục Từ trực tiếp cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đi lướt qua cậu nhỏ, chỉ để lại đối phương đứng đó bị người cười nhạo.

Nhưng điều kỳ lạ là trong lần đầu tiên Lâm Không Lộc diễn đến đoạn này, Lục Từ chỉ im lặng hồi lâu rồi cuối cùng nói “Được” với thanh âm khàn khàn.

May mắn thay, lúc ấy y cũng chuẩn bị hơ khô thẻ tre*. Diễn xong màn bị bắt cóc, sau đó bọn bắt cóc gϊếŧ chết con tin, y thành công biến mất. Chữ “Được” này cũng không ảnh hưởng nhiều đến cốt truyện, đánh giá cuối cùng vẫn đạt xuất sắc.

*Ví với việc viết xong một tác phẩm hoặc hoàn thành việc gì đó.

Nếu y chết muộn thêm mấy ngày nữa, thực sự kết hôn cùng Lục Từ thì đừng nói đến điểm xuất sắc, không bị trừ lương và trừ điểm đã là may rồi.

Nghĩ đến đây, Lâm Không Lộc không khỏi càng chuyên tâm hơn, xoay người tức giận với quản gia: “Bác Lâm, ai cho bác để người lạ vào nhà?”

Bác Lâm vẻ mặt bất đắc dĩ, thân phận Lục Từ xưa đâu bằng nay. Đối với tình hình hiện tại của nhà họ Lâm, tuy rằng không đến mức phải xu nịnh nhưng có thể không đắc tội là tốt nhất.

Cậu ấm vừa xuống tầng ông đã liều mạng nháy mắt ra hiệu, hy vọng ông trời con này nói chuyện lễ phép hơn một chút. Tuy nhiên bọn họ không cùng sóng não, đối phương vừa mở miệng thì như châm thêm lửa vào dầu vậy.

Bác Lâm chỉ có thể tiến tới hòa giải, khó xử nói: “Cậu nhỏ, là ông chủ nhờ thượng tá Lục đến đón cậu tới bệnh viện quân đội thăm cậu cả.”

Ông vừa nói vừa tiếp tục nháy mắt ra hiệu, xong lại cười gượng với Lục Từ: “Thương tá Lục thứ lỗi, cậu nhỏ gần đây lo lắng cho cậu cả, tâm trạng vẫn luôn không tốt, không phải cố ý…”

Lục Từ từ khi vào cửa chưa từng để lộ cảm xúc, bây giờ nhìn Lâm Không Lộc, trước mắt lại hiện lên bộ dáng thiếu niên kiếp trước vu oan hãm hại mình ở tòa án, cũng mang theo ánh mắt chán ghét như vậy.

Lúc đó hắn đã ngu si đến mức nào, cứu thiếu niên từ trong tay bọn bắt cóc, lại không ngờ rằng sẽ bị lấy oán trả ơn.

Nhìn thiếu niên vừa quen thuộc lại xa lạ, Lục Từ bỗng nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào con ngươi xin đẹp của y, gằn từng chữ một, không nhanh không chậm nói: “Không sao, tôi không để ý.”

Không hiểu sao Lâm Không Lộc đột nhiên cảm thấy rùng mình, nhưng thiết lập nhân vật của y sẽ không quan tâm Lục Từ có để ý hay không. Vừa nghe quản gia nói có thể đi thăm anh trai, y lập tức nói: “Thật sao? Tôi đi thay quần áo ngay đây.”

Hai tháng trước, tinh vực số tám của Liên Bang bị quân địch xâm chiếm, anh Lâm chỉ huy hạm đội ra tiền tuyến chiến đấu thì bị thương nặng, lẽ ra phải được đưa đến bệnh viện quân đội để chữa trị. Nhưng có người báo anh phớt lờ lệnh rút lui, vì vội vàng muốn có được công lao cá nhân nên đã gây ra những thương vong nặng nề không đáng có.

Vì vậy, vết thương còn chưa khỏi thì đã bị điều tra.

Không những thế, sự việc còn bị truyền thông phanh phui, ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc tranh cử của cha Lâm.

Đương nhiên, những chuyện này đều giấu diếm cậu ấm. Mặc dù có báo chí đưa tin nhưng cha Lâm và quản gia dỗ cậu, nói rằng truyền thông phóng đại.

Cậu ấm mỗi ngày đều mong chờ anh trai sớm bình phục trở về nhà, vừa nghe có thể đi thăm nên tất nhiên y vui mừng đến mức quên mất mình rất ghét Lục Từ.

Quản gia thấy cuối cùng y cũng không oán giận nữa thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười bắt chuyện với Lục Từ: “Thượng tá Lục, hay là ngài ngồi xuống uống chén trà trước nhé?”

Lục Từ ý vị không rõ nhìn về hướng Lâm Không Lộc rời đi, lắc đầu nói: “Tôi đi lên nhìn xem.”

Quản gia nghe vậy thì sững sờ.

Nhìn? Nhìn cái gì? Nhìn cậu nhỏ đi thay quần áo?

Nhưng cậu ấy là O, còn ngài là A mà.